Chương 5
BA NĂM SAU.
Ô tô cảnh sát réo còi inh ỏi, đậu trước cổng khu biệt thự.
Hai điều tra viên trẻ và nhiệt huyết của cục cảnh sát Fenco bước vào phòng khách. Một người giơ tấm thẻ đeo trước ngực lên:
- Tôi là điều tra viên, mong hai vị hợp tác.
Chấn Khang vẫn thản nhiên đọc tạp chí, chân gác lên bàn, không quan tâm tới hai tay cảnh sát thành phố. Chấn Nam đứng dậy, bước lại phía hai chuyên viên:
- Tôi có nghe người thông báo rồi. Nhưng xin lỗi, chúng tôi không hoan nghênh sự có mặt của hai vị. Không biết hai vị đến vì chuyện gì?
- Không phải tổng thống, không phải quan chức cấp cao mà cần người canh cổng có phải là điều mà cảnh sát cần lưu tâm không?
- Tôi muốn biết điều luật nào của quốc gia qui định nhà người dân không được có bảo vệ? Điều tra viên của cục cảnh sát đến nhà dân để hỏi về chuyện này, có phải là lố bịch không?
Chấn Khang ngồi trên ghế cười khẩy một cái, lẩm bẩm: "Khỏi làm cảnh sát nữa, đi làm người mẫu có khi còn được nhiều tiền hơn"
Chấn Nam hơi quay đầu:
- Anh Cả. Nghiêm túc chút đi.
Nữ điều tra viên có vẻ khó chịu, liền sẵng giọng:
- Vậy tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi đến để kiểm tra khu biệt thự này. Chúng tôi nghi ngờ khu biệt thự có tàng trữ hàng trắng và vũ khí. Lâm Chấn Đông bị tình nghi có liên quan đến một đường dây buôn lậu và sản xuất hàng trắng.
- Lệnh lục soát đâu?
- Chúng tôi ở trong đội điều tra tội phạm và đến để kiểm tra nhà đối tượng tình nghi, mời anh hợp tác cho!
- Nếu không có lệnh lục soát tôi sẽ kiện các vị tội xâm phạm nhà dân bất hợp pháp.
Chấn Nam hơi mỉm cười lùi lại vài bước rồi ngồi xuống ghế.
- Bây giờ thì một là các vị ra khỏi đây ngay, hai là các vị gặp luật sư của tôi ở toà. Không có lệnh lục soát, không có chứng cứ, vô cớ vào nhà người dân kết tội. Tôi không chắc các vị còn giữ được tấm thẻ cảnh sát trước ngực được bao lâu nữa đây.
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi kết luận một câu trước khi quay ra cửa.
- Tôi sẽ trở lại sớm với lệnh lục soát khu biệt thự Lâm Chấn này!
Khang quăng cuốn tạp chí lên bàn, nằm kềnh xuống ghế sofa dài, nhắm mắt, lẩm bẩm:
- Chuyên viên điều tra sao? Không biết động não tí nào.
Nam ngồi trên ghế, đáp lời anh trai:
- Không đâu. Điều tra viên của cục cảnh sát không thể hành động thiếu sót vậy.
Nam rút di động bấm số gọi cho tên vệ sĩ thân cận:
- Xử lí cho cẩn thận vào. Kiểm tra xem trên người họ có thiết bị đáng nghi không.
Nam tắt di động, khuôn mặt trở nên đăm chiêu:
- Ba đã thâu tóm được chính quyền toàn thành phố này nên cảnh sát Fenco không phải vấn đề. Vấn đề là có khi nào CIS một lần nữa nhảy vào can thiệp?
Chấn Khang vẫn nằm dài trên ghế sofa, trả lời:
- Chẳng phải CIS không hề có động thái gì sao? Vụ Hunter gần 10 năm trước đã quá đủ để bọn chó săn co vòi lại rồi.
- Không nên xem thường chúng, anh trai, CIS không đơn giản như vậy. Cái chết của Hunter gần 10 năm trước, rõ ràng là tổn thất lớn của Liên Bang.
5 giờ chiều. Phòng 72. Khu B.
- Vẫn tập luyện tốt chứ?
- Vâng, cậu Ba!
Chấn Nam ngồi trên chiếc ghế tựa, theo dõi nhóm sát thủ đang luyện tập.
- Đây là 24 sát thủ chuyên nghiệp, đảm bảo trung thành và không sai sót trong bất kì nhiệm vụ quan trọng nào, được cậu Cả chọn từ "lũ chó hoang".
- Nếu là anh Cả thì ta không có ý kiến. Về tiền án của chúng?
- Tất cả đều là tội phạm quốc tế đã hoặc đang bị phát lệnh truy nã. Những tên này vô cùng nguy hiểm, nhưng theo tôi thấy thì đã phần nào bị cậu Chấn Khang thuần hóa.
- Vậy nhóm này cứ giao lại cho quản lý của anh Cả.
- Vâng!
Bỗng, tiếng hét thất thanh của một tay sát thủ vang lên. Chấn Nam lập tức đứng dậy và tiến nhanh lại...
Tên sát thủ bị lưỡi dao sượt qua cánh tay, máu chảy đầy bàn tay, hắn lăn lộn dưới sàn. Nhưng hắn nổi điên lên như vậy có vẻ không phải vì đau mà là vì một lý do khác. Đám sát thủ xếp lại thành mấy hàng, đứng nghiêm chỉnh cúi chào cậu Ba.
- Chắc không tập trung nên đã bị thương. Không có gì phải bận tâm đâu cậu Ba.
- Không. Hắn không đau đớn, hắn đang lên cơn.
Tay quản lý trợn mắt nhìn cậu chủ. Chấn Nam rút khẩu súng ngắn và hướng thẳng vào mặt tên sát thủ:
- Sử dụng chất cấm. Ngươi không đáng được sống tiếp!
Tên sát thủ quằn quại, cố rướn người lên, mặt hắn đầm đìa mồ hôi.
- Cậu chủ... em hứa.. sẽ... cai... em...
- Ngươi chắc chắn phải hiểu rõ quy định. Ta sẽ không tha thứ cho những kẻ coi thường quy tắc ta đặt ra!
Chấn Nam lên đạn, đôi mắt trở nên sắc hơn và chuẩn bị bóp cò...
- Em... em... xin lỗi... xin tha lỗi... cho em...
Tên sát thủ gào lên, người run rẩy từng cơn và nhìn Chấn Nam bằng ánh mắt thảm thiết.
Trong một giây, Nam chợt thấy xao động, ngón tay đặt ở cò súng hơi nới lỏng, cánh tay từ từ hạ xuống...
- Ngươi đã không muốn chết... tại sao còn...
“Pằng! Pằng!” Nhưng Nam chưa kịp nói hết câu thì hai phát súng liên tiếp đã vang lên nhói tai. Hai viên đạn vút đến, cắm vào giữa trán tên sát thủ, bay xuyên qua đầu hắn và cắm xuống sàn. Máu phụt ra tung tóe. Hắn chưa kịp kêu lên thì đã gục xuống.
Chấn Nam đứng như trời trồng, đôi mắt mở to nhìn tên sát thủ chết ngay trước mặt mình, người lạnh toát.
- Tuyệt vời! Khẩu K115 này có nên tranh giải Nobel về khoa học vũ khí tối tân không nhỉ? Tốc độ đạn là 500m/s trong không khí và có thể xuyên qua cả bức tường sắt dày 1m!
Chấn Khang quay quay khẩu súng trên tay, tiến lại phía Chấn Nam. Nhìn cậu em vẫn chưa hết bàng hoàng, Khang cười phá lên một tiếng.
- Với những tên thế này, khỏi nói nhiều tốn nước bọt. Mày không làm được thì để anh làm hộ cho nhanh. Coi như thử nghiệm luôn khẩu K115 này.
Nam đã lấy lại bình tĩnh và quay sang nhìn anh trai.
- Nhưng đây là một trong những tên sát thủ có khả năng mà anh đã chọn.
- Sao? Mày có ý kiến gì về cách anh quản lý kẻ dưới à?
Chấn Khang chỉ tay vào đám sát thủ trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm em trai.
- Chúng mày! Còn tên nào muốn làm trái quy định?
Lập tức 23 tên còn lại quỳ gối, cúi đầu và đồng thanh:
- Không! Thưa cậu chủ!
Khang mỉm cười rồi quay người liếc xéo em trai:
- Đừng nhu nhược như thế. Hãy cố gắng để ít nhất... có thể xứng tầm làm đối thủ của anh trong cuộc đua kế thừa ngôi vị, em trai ạ.
- Em chưa bao giờ coi anh là đối thủ.
- Tốt thôi! Vì dù có coi thì mày cũng không đủ sức đấu lại anh đâu.
- Em không nghĩ mình có thể vượt qua được sự tàn bạo của anh. Nhưng... em sẽ cố...
- Vậy thì cứ cố đi. Và cẩn thận đấy! Sẽ có một ngày, anh cướp hết những gì thuộc về mày, tất cả...
Chấn Khang lại cười, khoái trí bước khỏi phòng.
Nam mệt mỏi bước trên hành lang, vẻ mặt thẫn thờ. Ở ngôi nhà này, cậu thường có cảm giác ngột ngạt. Điều này không được dạy nhưng chính ba cậu chủ nhà Lâm Chấn rõ hơn ai hết: cuộc chiến tranh quyền giữa các anh em chỉ kết thúc khi vị trí người kế thừa được định đoạt. Và khi ấy, kẻ thừa kế muốn vị trí của mình vững vàng thì rất có thể phải giết hết những người còn lại. Như Lâm Chấn Đông gần 30 năm về trước đã tự tay kết liễu người anh ruột của mình. Thực ra, suy nghĩ của Chấn Nam là lên nắm quyền để giúp đỡ ba, cậu chưa từng nghĩ sẽ giết hại hai anh.
Về phòng mình, Nam dựa lưng vào tường, thở dài một tiếng, tinh thần thực sự mệt mỏi. Căn phòng khách rộng thênh, ngập ánh đèn vàng ấm áp. Nam nhìn quanh... ánh mắt dừng lại tại chiếc bàn kính. Một cô gái đang đứng dựa bàn, mải miết nhìn chú chim Palila nhảy nhót trong lồng. Cô gái mặc chiếc váy ngủ lụa ôm lấy làn da ngọc ngà, mái tóc dài sống động như sóng nước. Bàn tay với những ngón dài như búp măng khẽ đưa lên chạm nhẹ vào thanh sắt của chiếc lồng chim. Nam hơi nghiêng đầu, đôi mắt mải nhìn người con gái đó, thật lâu.
- Em... ăn tối chưa?
Lời Chấn Nam phát ra đủ nghe, nhưng người con gái ấy vẫn lặng yên ngắm chú chim, như chẳng nghe thấy gì. Nam dằn giọng xuống:
- Hải - Băng!!
Lúc này cô gái mới từ từ quay lại, nhìn về phía Chấn Nam. Đôi mắt nâu, to, trong và sâu như làn nước dưới đáy hồ đêm trăng. Đôi lông mày mảnh, dài và cong như đuôi phượng. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Chấn Nam, luôn là vậy, cái nhìn thản mặc. Trái tim Nam chợt đập lệch một nhịp. Cậu từ từ bước lại, đứng trước mặt cô gái.
- Đến khi nào em mới không phớt lờ ta nữa đây? - Nam đưa mấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Băng – Em ăn tối chưa?
Băng khẽ lắc đầu.
- Em đói không?
Vẫn một cái lắc đầu.
- Khi nào em mới tự nói ra suy nghĩ của mình? Và khi nào... em mới hết làm ta lo lắng đây?
Nam nhẹ kéo Băng lại gần, vòng tay ôm gọn lấy Hải Băng trong lòng. Cậu nhắm mắt cảm nhận mùi hương dịu dàng trên mái tóc người con gái ấy.
- Hôm nay... ta thật sự thấy mỏi mệt. Con đường ta chọn dường như không thấy điểm dừng. Rất nhiều giông tố. Rất nhiều thử thách. Rất nhiều nỗi đau... Chỉ khi ở bên em thế này, ta mới thấy... bình yên.
***
Tay quản lý kéo vali, đẩy cửa vào phòng 102. Vẫn như mọi ngày. Căn phòng chỉ có ánh đèn màn hình mờ nhạt hắt xuống sàn. Đứng giữa bóng tối, tay quản lý cúi gập người:
- Cậu chủ! Tôi đã về.
Không một tiếng đáp lại, hắn ngẩng đầu và không hề ngạc nhiên.
- Ba năm rồi, cậu chủ vẫn không hề thay đổi. Suốt thời gian qua, tôi đã tìm hiểu được rất nhiều điều về các hệ thống bảo mật và an ninh quốc gia. Nhưng rốt cuộc tôi nhận được lệnh trở về từ phía ông chủ.
Một khoảng lặng... Tay quản lý nhận ra cậu chủ đang nghe nhạc và dường như đang ngủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục cất lời:
- Tôi biết mình không xứng để được quản lý cậu chủ. Tôi đã nghe về hệ thống an ninh mới của khu biệt thự. Không cần tôi, có lẽ cậu chủ cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng lần này trở về, tôi quyết định sẽ giúp cậu quản lý kẻ dưới và giành được quyền thừa kế theo như mong muốn của... bà chủ.
Tay quản lý quay người, chợt khựng lại.
- Có thể cậu chủ không muốn nghe, nhưng tôi vẫn sẽ nhắc lại điều mình luôn nghĩ. Cậu chủ... quả là thiên tài!
Quản lý của ba cậu con trai đều được Lâm Chấn Đông hết sức cẩn trọng tuyển chọn. Chẳng hạn tay quản lý của Chấn Phong là người xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đại học về an ninh danh tiếng quốc tế. Ba năm trước, hắn được lệnh xuất cảnh để đi tìm hiều về các hệ thống an ninh cấp cao của những quốc gia đứng đầu thế giới, với mục đích trở về giúp Chấn Phong xây dựng lại hệ thống an ninh mới. Nhưng rốt cuộc tay quản lý lại được lệnh về giữa chừng. Bởi vì, không cần sự giúp đỡ của hắn, Chấn Phong đã tự cho xây dựng lại hệ thống mới với khả năng bảo vệ tự động cấp cao hơn bất kì hệ thống quan trọng nào trên thế giới. Lúc này những tên cảnh vệ canh cổng chỉ được coi như vật trang trí. Một bức xạ bao quanh khu biệt thự sẽ định dạng bất cứ vật nào vượt qua nó đến máy tính của Chấn Phong. Không dừng lại ở việc định dạng, một mạng lưới tàng hình với hàng triệu tia phóng xạ chằng chịt sẽ lập tức làm tim kẻ đột nhập co thắt đột ngột dẫn đến cái chết trong tích tắc hoặc thiêu trụi bất cứ vật gì được đưa qua nó. Mạng lưới tia phóng xạ được lấy năng lượng trực tiếp từ lò phản ứng. Nghĩa là chỉ cần ngồi một chỗ trong phòng với chiếc laptop, Phong có thể bảo vệ an toàn 24/24 cho khu biệt thự này. Đương nhiên, chiếc laptop siêu phàm ấy chỉ có Chấn Phong là người duy nhất sử dụng được.
- Mừng ông chủ đã về! Các cậu chủ đã nhận được tin chưa ạ?
- Không cần thông báo cho chúng. Ta sẽ đi sớm.
- Dạo này, ông chủ có vẻ bận rộn hơn. Ít khi về đây...
- Phải. Ta có nhiều việc cần giải quyết trước khi lô vũ khí hạt nhân ra lò.
- Vậy là Liên Bang đã quyết định "nuốt chửng" Katar để bắt đầu cho thế chiến ba vào cuối năm nay?
- Hy vọng không có gì thay đổi. Trở ngại lớn nhất để có thể giao dịch với Liên Bang là CIS. Nếu lũ chó săn nhảy vào, có thể ta sẽ gặp rắc rối.
- Sở hữu bộ não của cậu Chấn Phong, ông chủ còn lo ngại gì chứ? Em được biết hệ thống an ninh mới đã hoạt động.
- Chính vậy. Ta coi như đã tuyên bố đối đầu với CIS. Nhưng, nếu là Chấn Phong, ta hoàn toàn có thể yên tâm. Đương nhiên, lực lượng vẫn phải được huy động tối đa trước khi có nguy hiểm xảy đến. Nhiệm vụ ta giao cho ngươi thế nào rồi?
- Con bé vẫn sống tốt và không có gì bất thường, thưa ông chủ!
- Không có gì bất thường sao?
- Theo như em thấy, con bé hoàn toàn dửng dưng trước những thay đổi của khu biệt thự, cũng không hề để tâm tới mạng lưới an ninh vô cùng cao cấp và phức tạp. Hơn hết, con bé không một chút lấy lòng ba cậu chủ, ngược lại còn hơi... xấc xược.
- Dù sao vẫn cần đề phòng. Ta cũng chưa gặp lại cô bé từ ba năm trước.
- Không nằm ngoài dự đoán của ông chủ, con bé lớn lên với một vẻ đẹp lạ lùng. Nhưng, đằng sau đôi mắt nâu khó hiểu ấy, chắc hẳn phải là một bộ óc không-hề-tầm-thường.
- Đến mức nào?
- En chưa xác định được.
- Thật là một cô bé thú vị. Ta chắc kẻ sập bẫy đầu tiên là thằng con lịch sự và chu toàn của ta.
- Vâng. Ông chủ luôn đúng ạ.
- Sao? Ngươi có nghĩ ta đưa một cô bé không rõ lai lịch về chỉ vì muốn tìm được người thừa kế vị trí của ta?
- Đương nhiên là không. Nhưng em không đoán được suy nghĩ cuối cùng của ông chủ.
- Rồi ngươi sẽ sớm biết thôi!
Ông trùm mafia ngả người dựa vào ghế, vẻ mặt uy nghiêm tuyệt nhiên không thay đổi. Không ai biết ông đang tính toán điều gì. Nhưng chắc chắn, kể cả là ba đứa con trai cùng dòng máu, ông ta cũng không ngần ngại... tự tay trừ khử kẻ-phản-bội lại ông.
3 giờ sáng.
Hải Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam. Ngồi dậy, việc đầu tiên là liếc nhìn chú chim Palila trên bàn. Nó vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Băng chậm rãi sang phòng đọc vì thấy đèn vẫn sáng. Chấn Nam đang ngồi mải mê đọc sách. Một chiếc bánh ngọt và một tách cafe đặt ngay ngắn trên bàn. Băng khẽ tiến lại phía bàn đọc.
- Chấn Nam
Nam rời mắt khỏi cuốn sách y học và nhìn lên.
- Em dậy sớm vậy à?
Băng đứng dựa vào thành bàn, đôi mắt khẽ đưa nhìn mọi thứ trên bàn. Không quan tâm tới mấy cuốn sách dày cộp của Nam, Băng dừng lại tại miếng bánh trên đĩa. Tự nhiên như không, Băng với lấy và ăn ngon lành dù Nam đang ăn dở. Quá quen với chuyện này, Nam chỉ mỉm cười và nhìn Băng ăn hết miếng bánh.
- Ngon thế sao? Nếu muốn ăn, em chỉ cần nói, thay vì cứ thản nhiên lấy đồ ăn của ta như vậy.
Không đáp lại lời Nam, Băng tiếp tục giơ tay lấy tách cafe còn một nửa.
- Uống cafe không tốt, em sẽ khó ngủ tiếp đấy.
Băng vẫn uống cạn tách cafe ít sữa. Nam chỉ biết mỉm cười. Băng quay đầu, định trở lại phòng ngủ.
- Em định làm gì tiếp vậy? Nếu thức ta sẽ cho người làm bữa sáng sớm.
- Ngủ - Chân Băng vẫn bước và miệng trả lời ngắn gọn. Nam nhìn theo trong giây lát rồi tiếp tục cúi xuống đọc sách:
- Thích gọi thẳng tên cũng được, thích nói trống không cũng được. Em không trả lời ta còn khó chịu hơn. Dù sao... cũng chưa có ai dám không coi ta ra gì như em.
8 giờ sáng.
Nam vào phòng ngủ của mình. Băng vẫn đang cho chú chim Palila ăn. Nếu đã làm việc gì, Băng luôn rất tập trung, Nam tiến lại gần.
- Ta thấy... em quan tâm chú chim đó nhiều hơn em quan tâm tới ta. Ta hơi buồn đấy!
Đúng như dự đoán của Nam, Băng vẫn mải miết cho chim ăn và tảng lờ lời cậu nói. Nam lại cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc Băng. Cậu thích thế này hơn. Băng chăm chú với Palila, còn cậu thì chăm chú với Băng.
Thụy An rón rén vào phòng cậu Ba. Lúc này, Nam đang bận với nhiều việc ở phòng thí nghiệm. An chỉ muốn đến để gặp cô bạn của mình. Ngó vào phòng ngủ, An thấy Băng đang ngồi dưới đất, vô cùng tập trung chơi trò xếp hình. Nam đã mua bộ xếp hình cho Băng chơi lúc cậu vắng mặt. Bộ xếp hình to 2m2 gồm hàng trăm mảnh ghép nhỏ vuông vắn. Người bình thường sẽ rất dễ nản, nhưng Băng lại rất có hứng thú với trò chơi tốn thời gian và cần sự tập trung này.
- Bạn thân mến! Bạn yêu quý! Lâu rồi mình không gặp nhau.
An chạy lại và ngồi xuống cạnh Băng.
- Trò này khó lắm, đến lúc nào mới xếp xong chứ. Thôi, nói chuyện với An đã này.
Nhưng Băng vẫn cầm một mảnh ghép trên tay và tập trung cao độ vào trò chơi. An không thay đổi gì, nghe hay không vẫn nói liên tục.
- Bạn ở đây với cậu Ba sung sướng như công chúa nhỉ? An vẫn phải làm việc khổ sở đây này.
An đứng dậy, đi quanh quanh phòng ngắm nghía với một vẻ thích thú vô cùng.
- Hồi nãy ở phòng ăn chị Như có vẻ bực dọc lắm đấy. Nhưng bạn ở cạnh cậu Ba thì chị ấy chẳng làm được gì nữa. Mình giả bộ đem đồ ăn đến cho bạn theo yêu cầu của cậu Ba nên mới đến được đây đấy. Ái chà, Palila lớn nhanh ghê, vẫn đẹp như tranh ấy!
An bỗng phóng lại chỗ Băng, chống tay xuống đất ghé mặt lại nhìn cô bạn.
- Bạn... cũng đẹp như tranh. Đẹp thật!
Đúng như An nói, Băng chơi chán rồi lại ăn. Việc tập trung làm gì đó khiến Băng rất nhanh đói. Nhưng thường thì phòng Chấn Nam luôn có sẵn một khay thức ăn nhẹ (do cậu yêu cầu). Băng ăn chậm rãi và ngon lành. Băng thường làm việc chậm rãi, không coi thời gian là một thứ quan trọng. Ăn xong đĩa bánh, còn lại cốc sữa nóng, Băng định giơ tay lấy. Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Băng nhớ đến một người...
Cánh cửa phòng 102 khép lại. Tay quản lý từ đâu đó bước ra, mắt chăm chăm vào khay đựng cốc sữa nóng trên bàn.
- Cô gái này chắc hẳn là do ông chủ mang về ba năm trước. Thật không hề tầm thường!
Tay quản lý nhìn lên phía cửa sổ lớn, nơi Chấn Phong vẫn ngồi nghe nhạc.
- Tôi chắc là ông chủ muốn điều gì đó hơn là tìm người thừa kế bằng cô gái này. Đương nhiên em biết, dù là tính toán gì của ông chủ cũng không ảnh hưởng đến cậu. Cô gái ấy đẹp cỡ nào... cũng không thể làm cậu thay đổi, không bao giờ!!! - Tay quản lý tiến lại phía bàn, tay hắn đưa ra chạm vào cốc sữa - Còn... ý định của cô gái này...
Hắn bỗng trợn tròn mắt. Chiếc cốc đựng sữa bằng thủy tinh đang méo đi, sữa bốc hơi và sôi lên. Trong giây lát, thủy tinh tan chảy vào sữa tràn lênh láng khắp khay đựng. Tay quản lý rụt tay lại, quay ra nhìn cậu chủ. Phong vẫn dựa tường, tai vẫn nghe MP3. Nhưng đôi mắt cậu nhìn xoáy vào chiếc cửa sổ màu bạc... như vô hồn...
- Tôi hiểu rồi. Người đầu tiên sập bẫy là... cậu Ba!
10 giờ đêm.
Nam từ phòng tắm bước ra. Cởi trần. Tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Nam thấy Băng đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn đặt lồng chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, chiếc cổ bé xíu đong đưa, nhìn cô gái đang say ngủ không chớp mắt. Băng đang ngủ ngon lành, chiếc váy ngủ trắng mỏng tang, một dây váy rơi xuống hững hờ. Trong tình cảnh này, người đàn ông nào có thể không xao động? Không phải lần đầu tiên Nam thấy Băng ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn không thể điều khiển tim mình đập chậm hơn.
- Palila, mày cũng "say" phải không? Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy. Cô gái này... là của ta!
Nam với tay lấy chiếc khăn đỏ, trùm lên chiếc lồng chim.
- Không được nhìn nữa. Ngủ đi.
Nam bế người con gái ấy đặt vào giường mình, kéo dây váy bị tuột lên rồi nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho Băng. Nam đứng như chết lặng, mải miết nhìn cô công chúa đang say ngủ.
12 giờ đêm. Nam tới phòng thí nghiệm, không phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith-agen. Nam muốn chế tạo ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã và đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Nam không dám chắc mình sẽ thành công nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng. Ba năm ở bên cạnh Băng, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của ba đã không còn nữa. Thay vào đó, Nam muốn là người bảo vệ và đảm bảo cho sự sống của Băng - người con gái cậu yêu. Rất yêu.
7 giờ sáng. Phòng ăn khu A.
- Chúc cậu chủ một ngày tốt lành!
- Chúc các em một ngày tốt lành.
Nam kéo ghế cho Băng ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Băng khoác chiếc áo khoác của Nam, chẳng để ý gì khác ngoài việc tập trung và bình thản thưởng thức bữa sáng. Nam không ăn nhiều, dành phần lớn thời gian cắt nhỏ thức ăn và gắp cho Băng. Cậu cũng thích chống tay nhìn cách cô ăn chậm rãi và ngon lành.