Chương
Cài đặt

Chương 6

Cô quản gia cùng đám giúp việc, vẫn vậy, thỉnh thoảng liếc xéo Băng bằng những ánh mắt bất mãn. Chấn Khang bước vào phòng ăn, vẫn cái vẻ ngông nghênh hàng ngày.

- Trùng hợp nhỉ? Hôm nay người đẹp cũng sang đây ăn sáng sao?

Hai hàng giúp việc cúi rạp xuống:

- Chúc cậu chủ một...

- Im đi

Khang kéo ghế, cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng ánh mắt thích thú vẫn không rời khuôn mặt cô gái đối diện đang ngồi cạnh em trai.

- Lâu lắm mới thấy mày đem "đồ quý" ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Ta chắc là em chưa quên ta? Em ngày càng đẹp hơn đấy.

Đáp lại những lời khiêu khích của Khang chỉ là sự im lặng. Băng vẫn thản nhiên ăn và ăn, từng miếng rồi lại từng miếng

- Sao lại phớt lờ ta như thế? - Khang chợt thấy chiếc áo Băng đang mặc, cậu cười nửa miệng - Nằm cạnh Chấn Nam đêm qua, chắc người đẹp ngủ rất ngon?

- Anh Cả, đủ rồi đấy! – Lúc này Nam mới lên tiếng

- Anh không nói với mày. Đừng có chen vào.

“Cheng” - Chiếc thìa đập xuống đĩa sứ, Băng cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy... Không nhìn Chấn Khang một lần nào, Băng cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Nam cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng.

- Em làm ta bực mình đấy, người đẹp! - Mặt Chấn Khang tối sầm lại.

Băng chợt dừng chân, hơi quay đầu lại phía bàn, nhả từng chữ thong thả:

- Đêm qua ngủ ngon. Bữa sáng... rất không ngon!

Băng và Nam đã đi khỏi phòng, Chấn Khang vẫn ăn tiếp, nét vui thích chưa tắt trên gương mặt.

- Thú vị thật. Nhưng để thằng em ta chăm sóc hộ thế là đủ rồi. Giờ ta nên đưa em về bên cạnh ta. Là Chấn Nam nên ta tin em còn nguyên vẹn.

***

Chấn Phong ngồi trước máy tính kiểm tra hệ thống an ninh. Tay quản lý bước vào.

- Có thông báo từ nội gián: CIS đã vào cuộc... Tôi biết cho sử dụng hệ thống an ninh năng lượng mới là xem như tuyên bố đối đầu với CIS. Chúng ta nên đề phòng mọi thứ. Phe địch chắc chắn sẽ không làm gì rút dây động rừng. Có lẽ chúng đang tìm cách đột nhập tìm hiểu hệ thống an ninh mới này. Đương nhiên, tôi hoàn toàn tin vào khả năng của cậu chủ.

Một buổi bình minh. Ngoài ban công, nắng sớm tràn xuống khuôn viên xanh mướt, chảy trên thành ban công, đậu trên mái tóc dài thật dài.

- Nếu lạnh, ta sẽ đưa em về phòng.

Băng đang ngồi dưới đất, dựa đầu lên vai Chấn Nam. Cô khẽ lắc đầu, mắt nhìn về hướng bình minh với một vùng loang đỏ phía đông. Nam rút chiếc khăn giấy trong túi, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Băng:

- Em bướng quá. Chưa bao giờ chịu nghe lời ta.

- ...

- Em yêu bình minh thế sao? Ta cũng vậy. Ở trong khu biệt này, ta thấy thật ngột ngạt.

- ...

- Ngoài kia, cuộc sống vẫn tấp nập, bận rộn và bình yên ngày qua ngày. Em có hối hận không? Vì đã theo ba ta vào đây?

Băng khẽ lắc đầu.

- Ta luôn có em bên cạnh. Đã có lúc ta tự hỏi mình, liệu có phải giấc mơ không? Lúc nào em sẽ rời xa ta? Ý định của ba khi mang em tới đây, ta rõ hơn bất kì ai... Mất em để giành được vị trí thừa kế... ta không làm được... Không thể làm được!

- ...

- Dù không nói nhưng em cũng hiểu phải không? Ta... yêu em...

8 giờ tối.

Quản lý của Chấn Nam vào phòng 103. Nam đang chăm chú đọc cuốn sách y học.

- Cậu chủ, tôi có làm phiền không?

- Không sao. Nói đi.

- Liên Bang muốn mời cậu tiếp tục chế tạo M1xx với sự cung cấp miễn phí nọc rắn Runi và tiền công không nhỏ: 5 triệu USD.

- Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ.

- Tôi nghĩ cậu chủ nên làm vì hoàn toàn có lợi cho ta.

- Ta biết phải làm gì. Những thứ ta làm ra thu về nguồn lợi lớn đối với ta, nhưng cướp đi máu và nước mắt của hàng ngàn người. Tất cả là tội ác.

- Cậu chủ nên nhớ mình là ai, mình sinh ra ở đâu và sống để làm gì. Nếu không, hãy nhớ cậu là con trai Lâm Chấn Đông!

- Ngươi không nói đến những điều đó không được sao?

- Chắc cậu chủ biết CIS đã vào cuộc. Đến giờ thì hoặc là tiến lên hoặc là thất bại, hoặc sống hoặc chết. Cậu chủ không có quyền dừng lại đâu!

- Ta muốn yên tĩnh, ngươi ra đi.

- Cậu chủ...

- Ra ngoài!

Chấn Nam gục đầu xuống bàn, càng lúc càng thấy mỏi mệt với cái danh con trai Lâm Chấn Đông. Một lát sau, Nam đứng dậy, gấp cuốn sách dày lại và cầm nó cất vào giá sách. Trong phòng đọc, một khoảng không gian lớn được kê rất nhiều tủ sách xếp thành hàng, chủ yếu là sách y học và sách khoa học hạt nhân. Nam lần tay trên các ngăn của chiếc tủ lớn, dừng lại tại một chỗ trống. Cậu định cho quyển sách vào thì bỗng thấy qua khe tủ trống ấy, phía bên kia tủ sách, Hải Băng đang ngồi dựa vào chiếc tủ khác, ngủ, trên tay vẫn ôm một cuốn sách dày. Nam cứ nhìn thế hồi lâu... chợt mỉm cười. Cậu đi vòng ra phía sau tủ sách, cởi áo khoác đắp lên người Băng, hết sức dịu dàng. Cậu ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Băng, khuôn mặt này, ngắm mãi không thấy chán, vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút đến khó hiểu. Nam cúi xuống, định hôn lên trán người con gái ấy thật nhẹ nhàng...

“Cạch”

Nam khựng lại. Có tiếng mở cửa ngoài phòng khách. Cậu đứng dậy, không quên đắp lại chiếc áo khoác cho Băng. Ra phòng khách, cậu thấy Thụy An đang lom khom, rón rén bước vào.

- Em làm gì thế?

- Á, cậu Ba... - An giật mình

- Định ăn trộm gì sao?

- Dạ?! À không, em… em không định ăn trộm…

- Sao lại phải cuống lên thế. Ta chỉ đùa thôi.

- Đùa... đùa sao ạ!?

- Em tìm Hải Băng phải không? Cô bé ngủ mất rồi.

- Sao suốt ngày hết ăn lại ngủ, cậu Ba phải nghiêm khắc lên mới được.

- Ừ. Ta sẽ thử. - Nam bật cười.

- Mà em không đến tìm Băng, em đến tìm cậu Ba ạ.

- Tìm ta sao? Có việc gì không?

- Ưm… Em muốn hỏi một chuyện, nhưng không biết...

- Không sao. Em cứ nói đi.

- Ngày trước, lúc em còn là một đứa trẻ lang thang chưa được ông chủ đem về ấy.

- Ừ. Rồi sao?

- Có một lần em bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng ngày đó đã có một chú cứu em và giúp em rất nhiều. Nếu không có chú ấy, em chẳng sống được đến bây giờ.

- Em muốn hỏi ta chuyện gì?

- À vâng... Việc cũng lâu rồi nhưng em muốn biết ân nhân ngày đó là ai, giờ sống ra sao. Em nghĩ có thể cậu Ba biết vì ngày đó, trông chú ấy có vẻ có địa vị xã hội, lại được một chú đi cùng gọi bằng mật danh nên chắc công việc đang làm rất quan trọng, có khi quen ông chủ cũng nên.

- Em có nhớ gì về người đó nữa không?

- Em chỉ nhớ chú được đồng nghiệp gọi là Hunter ạ!

Nam chợt sững người.

- Hunter?

- Vâng. Cậu Ba quen sao?

- À không. Ta không quen nhưng ta biết một người tên là Hunter.

- Thế ạ. Là người thế nào? Làm gì và giờ sống ra sao ạ?

- Ông ta... – Nam ngập ngừng, rồi đáp rõ ràng - là điệp viên của CIS.

- CIS... - An trợn tròn mắt.

- Phải. Ông ta ngày đó đã làm việc cho CIS nhiều năm, lập được rất nhiều chiến công lớn. Một điệp viên mà bất kì tổ chức tội phạm nào cũng ngại chạm mặt.

- Thì ra chú ấy giỏi như vậy. Giá em được gặp lại để cảm ơn một câu.

- Hunter chết rồi.

- Chết rồi? – An sững sờ

- Phải. Chết cách đây gần 10 năm rồi.

- Tại sao chết ạ?

- Chuyện này...

- Cậu Ba biết phải không? Làm ơn nói cho em biết. Vì sao chú Hunter lại chết?

- Ta...

- Hunter – là - ai?

Cả Chấn Nam và Thụy Băng cùng quay lại. Từ phòng đọc, Băng bước ra. Nam tiến lại gần cô.

- Em không ngủ nữa sao? Muốn ăn gì không?

- Ăn nhiều thế mập lên đấy ạ! - An chen vào.

Nam cười:

- Mập cũng tốt mà…

- Chấn Nam! - Giọng Băng dằn xuống

- Trời! Trời! – An bịt miệng ngạc nhiên - Ai cho bạn gọi tên cậu Ba hả? Sao có thể gọi trống không một cách xấc xược như thế chứ?

Nam nhẹ nhàng đưa tay kéo lại cổ chiếc áo Băng đang mặc.

- Không sao. Thích gọi thế nào cũng được.

- Sao lại thế được ạ. Quá xấc xược rồi. Dù không phải người làm đi nữa thì...

- Ta bảo không sao! Em có thể về, lần khác ta sẽ nói tiếp chuyện ban nãy, được chứ?

- Nhưng... vâng ạ. Vậy em xin phép!

An cúi đầu rồi quay đi, vẫn chưa nguôi giận với cô bạn ngỗ ngược. Nam quay lại nhìn Băng.

- Xin lỗi vì đã lơ em - Nam kéo tay Băng vào phòng ngủ phía trong.

- Ta không muốn nói cho An về cái chết của Hunter, bởi chính tay ba ta... đã giết Hunter!

***

Buổi sáng, Chấn Nam vừa vào phòng ăn thì Kiều Như chạy đến thông báo:

- Cậu Ba. Có gì đó ở trong phòng bếp...

- Làm sao?

- Có thứ gì... cứ kêu kẹt kẹt từ hôm qua ạ.

Cả đám giúp việc nhao nhao lên:

- Đúng ạ. Có gì ghê lắm.

- Không biết là gì. Cứ kêu mãi...

- Được rồi. Để ta vào coi. Em có chắc ở trong phòng bếp không?

- Em không biết nữa. Hình như là thế...

Trong khi Chấn Nam và đám giúp việc chia ra đi tìm xem thứ gì cứ phát ra tiếng kêu kì lạ không dứt, thì Băng vẫn ăn từ tốn ở bàn ăn.

- Em chẳng thấy đâu cậu Ba. Hôm qua cũng tìm rồi.

- Em cũng chẳng thấy.

- Giống như tiếng cửa phải không? Ở đâu nhỉ?

- Tụi em không biết ạ!

- Ta biết là các em không biết rồi. Đừng rì rầm nữa!!!

- Vâng ạ!

Một cô giúp việc lượn qua bàn ăn, nguýt một cái dài.

- Ai cũng lo việc, có mỗi mình vẫn ăn ngon ngủ kĩ, thật không biết xấu hổ.

Hải Băng đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy. Cô chợt nhắm mắt, hết sức tập trung.

" Kẹt! Kẹt! Kẹt..."

Tiếng động vọng lại từ đâu đó trên cao, rất gần. Băng bước đi, bước từng bước chậm rãi, vẫn nhắm mắt và cảm nhận. Chân cô chợt dừng lại. Từ từ mở mắt và ngước lên. Phía trên gần trần nhà, chỗ góc khuất dẫn vào khu bếp... Một chiếc cửa sổ kính vuông vức bị long ra, lỏng lẻo ở phía trên. Tiếng kêu rõ ràng phát ra từ đây.

Chấn Nam định bước khỏi khu chế biến, chợt thấy Băng đang ngước lên, chăm chú nhìn.

- Băng. Em làm gì ở đó vậy?

Nam cũng nhìn lên, lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Đám giúp việc cũng vừa kéo ra ngoài và nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm.

- Băng, tránh ra đi!

Nam chưa dứt lời thì bản lề sắt bỗng nhiên bật ra khỏi tưởng. Băng vẫn đứng nguyên đó, mắt trân trân nhìn lên khung cửa sổ sắp rơi xuống đầu mình. Và... một tiếng xoảng nhói tai vang lên, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, khung cửa bằng gỗ văng ra xa. Đám giúp việc cùng trợn tròn mắt, đứng như chôn chân xuống đất. Cả chiếc cửa rơi xuống đập vào đầu vào lưng... Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc.

- Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?

Nam nhìn khắp người Băng, lo lắng hỏi dồn dập:

- Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi?

Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt lại ngước nhìn chỗ khoảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sổ vừa rơi ra... Thứ gì có thể làm chiếc cửa chắc chắn như thế bật ra khỏi tường?

- Cậu... cậu Ba...

- Máu... cậu Ba... đằng sau...

- Trời ơi... máu... máu...

Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn.

Kiều Như cố trấn tĩnh, tiến đến chỗ Nam, giọng run run:

- Cậu Ba, vết thương... vết thương trên lưng chảy nhiều máu quá…

Nhưng Nam bỏ ngoài tai lời Như, cậu vẫn chưa biết Băng có bị thương hay không, vì Băng hoàn toàn không thể nhận ra mình bị đau.

- Băng, nhìn ta, em thật sự... không sao chứ?

Băng đang chăm chú nhìn ô trống trên cao, rồi chợt cúi xuống, quay người đi.

- Cẩn thận, rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.

- Về phòng thôi – Miệng nói nhưng Băng vẫn đang mải nghĩ về chuyện khác, chân thì vẫn bước nhanh về phía cửa.

Đám giúp việc một lần nữa trân trối nhìn theo Băng.

- Cậu... cậu Ba... vết thương...

- Các em dọn dẹp đi – Nam yêu cầu rồi cũng đuổi theo Băng ra ngoài.

Máu từ đầu và lưng chảy xuống đã thấm đẫm lưng áo Nam.

Sau khi sơ cứu và băng các vết thương cho cậu chủ, tay quản lý tiếp tục cằn nhằn:

- Nếu tôi không đến kịp, cậu chủ định kệ cho máu chảy không ngừng à? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ, tại sao có thể bất cẩn đến vậy?

Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không đáp lại.

- Tôi sẽ gọi bác sĩ để kiểm tra lại vết thương cho cậu chủ. Chiếc cửa sổ rơi xuống từ độ cao đó, rất có thể xương vai bị gãy hoặc rạn.

- Không cần, ta tự biết tình trạng của mình.

- Nếu cậu chủ tự biết quan tâm thì đã không xảy ra chuyện này! Cậu có nhớ mục tiêu trước mắt của chúng ta là gì không? Là giành được quyền thừa kế...

- Ta không muốn cái vị trí ấy nữa...

- Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi... Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi!

- Ta sẽ dừng lại!

- Cậu chủ nói gì? Cậu không biết hậu quả hay sao mà nói như vậy? Vì... vì cô ta sao? Cậu chủ... yêu cô ta rồi phải không???

Nam cúi đầu, đan chặt hai bàn tay.

- Ta... không ngăn nổi trái tim mình nữa...

- Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô ta về đây không?

- Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được!

- Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì... dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy những gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhớ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trong thế giới này là phải tàn nhẫn! Hoặc ít nhất thì phải nhớ... cậu là con trai Lâm Chấn Đông!

Nam nhắm nghiền mắt, lồng ngực đau nhói lên. Dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng không thay đổi được việc mình là con trai Lâm Chấn Đông.

- Giờ cậu chủ tính sao? Dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô gái đó? Để không phải chĩa súng vào cô ta? Cậu cũng biết, dù cậu không làm thế, cô ta vẫn sẽ chết dưới tay cậu Cả hoặc cậu Hai!

- Ta chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra – Nam lập tức mất bình tĩnh, gắt lên khi nghĩ tới chuyện anh trai sẽ giết hại người mình yêu.

- Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó. Chính cậu rõ điều đó hơn ai hết!

- Vậy... ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì mới được hả??

- Cách tốt nhất là để cô ta... chết dưới tay cậu. Nếu không, cậu vừa mất cô ta, vừa mất quyền thừa kế. Cả mạng sống của cậu... cũng không thể giữ được. Tôi chỉ nói lại lần này thôi... Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này, cậu đã không có quyền được lựa chọn rồi!

Tay quản lý nói xong liền bước khỏi phòng, bỏ lại Chấn Nam với nỗi dằn vặt xé tim gan. Nam đập đầu xuống thành bàn, bàn tay nắm chặt.

11 giờ đêm.

Băng vừa tắm xong, bước vào phòng ngủ thì chợt dừng khựng. Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường. Và quan trọng hơn, trên tay cậu... là một khẩu súng, họng súng hướng thẳng về phía Băng! Cô không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi. Cô chỉ đứng yên đó, ánh mắt nhìn thẳng vào Nam. Con chim Palila trong lồng co rúm lại, như sợ hãi, đôi mắt tròn xoe nhìn khẩu súng trên tay Nam

Trong khoảnh khắc, Nam đưa ngón tay chạm vào cò súng và vẫn im lặng nhìn Băng...

Tim nhói lên... Cậu bóp cò!!!

Nhưng, Băng vẫn đứng yên, đôi mắt không chớp.

Còn Nam, ngón tay cậu giật cò khẩu súng ngắn liên tục rồi cậu điên cuồng giơ tay và ném phăng khẩu súng vào tường.

Khẩu súng không hề có đạn, và Nam biết điều này.

Cậu ngồi thụp xuống sàn, hai cánh tay ôm đầu, hai hàm răng nghiến chặt. Đôi chân trần nhẹ nhàng bước đến.

- Đừng! Em đừng đến gần đây. Tránh xa ta ra...

Băng vẫn chậm rãi tiến lại.

- Xin em... tránh xa ra, ta là kẻ xấu xa…

Băng từ từ ngồi xuống, ngón lau mồ hôi trên trán Nam. Cô vòng tay nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng, rồi thì thầm vào tai cậu:

- Nếu muốn... cứ dùng khẩu có đạn ấy. Nếu không, người nhận viên đạn ấy, có thể sẽ là... Chấn Nam đấy!

Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu như muốn nghe lắm những lời Băng nói...

Lại thêm một đêm mưa.

Băng tỉnh giấc, chậm rãi qua phòng đọc... Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường... Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về... Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.

- Em... không ghét ta sao?

Băng khẽ lắc đầu.

- Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào... Nếu khẩu súng ấy có đạn, ta sẽ dằn vặt cả đời.

Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam. Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai, Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người con trai này.

- Ta lớn lên trong khu biệt thự này chưa từng có một người bạn... Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác. Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán... mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm, phải đấu tranh mới có thể tồn tại. Chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đáng thương... hay chảy nước mắt khi thấy đau, ta sẽ bị phạt rất nặng... bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho. Mười hai tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa... kể cả anh Hai. Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn, ta biết cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của ba... Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm bao nhiêu tội ác. Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là gặp ác mộng, một vùng loang đỏ máu tươi hiện lên. Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn, muốn tìm sự giải thoát... nhưng, bất lực. Ta không có lựa chọn nào khác. Ta đã sống cô đơn như vậy cho đến ngày gặp em... Giờ thì, dù ai nói gì, ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em thêm lần nữa. Ta yêu em... hơn quyền lực và địa vị... và chắc là, hơn chính bản thân ta nữa.

Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo, chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ luôn bình yên khi ở bên Chấn Nam.

Một ngày mới nắng lên... Mưa đã ngừng rơi.

Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng.

Băng từ từ mở mắt... điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt Chấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp khi nhìn cô. Cả đêm qua Băng đã ngủ trong vòng tay Nam.

- Ta chờ em dậy... để hỏi em một điều. Tình cảm của em... với ta... là... gì?

Nam đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc câu trả lời làm tim cậu... quặn đau.

Một khoảng im lặng, hai đôi mắt vẫn nhìn nhau không chớp.

- Biết ơn.

Lồng ngực nhói lên, đôi mắt Nam rời đi, nhìn ra chỗ khác. Giọng cậu chứa đầy giễu cợt, xót xa:

- Ra vậy. Em... thật tàn nhẫn. "Biết ơn" sao? - Giọng Nam dằn xuống hai chữ ấy - Ta còn chưa một lần... nghe em nói... cảm ơn...

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.