Chương
Cài đặt

Chương 4

...

Bỏng nhẹ thôi, chăm bôi thuốc là sẽ không để lại sẹo. - Giáo viên phòng y tế đứng dậy sau khi đã bôi thuốc và băng bó cho tôi. - Bàn chân con gái đẹp đẽ thế này mà có vết sẹo, thì sau này có mơ nghĩ đến mấy loại giày dép đẹp. Cô đã viết tên thuốc cho em rồi, lát nhớ về mua.

- Vâng, em cảm ơn cô ạ! - Lại rước thêm một đống phiền toái vào người, chữa trị vết bỏng tốm kha khá thờigian với cả tiền của nữa đấy... thật là...

- Còn em nữa. - Cô quay lại nói với tên mọt sách đang ngồi ở góc phòng - Vừa đi vừa đọc sách, bộ quyển sách đó hay hơn là ăn hả? Em phải ăn mới có sức ngốn cái quyển sách dày cộp kia chứ.

Cô giáo đóng hộp thuốc lại rồi đẩy cửa bước ra. Không khí trong phòng y tế bất chợt trở nên im lặng, tôi quay lại nhìn tên một sách đang ngồi đơ ra như pho tượng ở góc phòng, quăng cho cậu ta một ánh mắt như kẻ bề trên:

- Hừ, xui xẻo. Đường đi rộng rãi chứ có chật hẹp gì đâu mà cậu lại tông vào tôi, tôi là con gái, là hoa khôi của trường đấy, cậu nghĩ hình tượng đối với tôi là quan trọng thế nào chứ? Bây giờ để lại sẹo thì cậu tính sao đây?

Tên mọt sách cúi gằm mặt xuống, mái tóc bù xù xõa xuống mặt che kín cả cặp kính cận dày cộp, tôi nhìn thấy cuốn sách do bị dính nước ướt sũng nhăn nheo trên đôi bàn tay gầy guộc của cậu ta, thở dài một cái, cậu ta không dám nhìn tộ mới nực cười chứ? Học cùng nhau từ đầu năm tới giờ, hình như tôi với cậu ta chưa có lần nào nói chuyện với nhau, mặt đối mặt như thế này... Không lẽ tôi chảnh thế sao?

- Ngẩng đầu lên nhìn tôi. - Tôi bực mình quăng cho cậu ta một câu tức giận - Cậu cố ý phải không? Có phải cậu báo thù cho hành động của tôi với con nhỏ Ngọc kia? Không lẽ cậu thích nó.

- Tôi... thật sự không cố ý. - Mọt sách đẩy gọc lính lại ngẩng mặt lên, mái tóc bù xù vì lười cắt che quá nửa khuôn mặt trông lôi thôi nhếch nhác cùng cặp kính dày cộp, tôi không hiểu vì sao cậu ta có thể sống được trong cái thời tiết mùa hè nóng đến mức chảy mỡ thế này! - Chỉ muốn... ngăn cậu lại.

- Ngăn tôi, liên quan gì đến cậu chứ?

- Ngọc... Cậu ấy là bạn của tôi.

- Ồ, ra là bạn bè. - Tôi nhếch mép cười châm chọc. - Cái con nhỏ đáng ghét đấy còn quen cả với mọt sách như cậu nữa, tính sắm vai hoa hậu thân thiện à?

Tôi biết là tôi đang nói lời quá đáng cho cậu ta rồi, mọt sách như cậu ta còn gì ngoài những cuốn sách, cậu ta không đáng để người khác nói mình như vậy.

Nhưng tôi đang là một cô gái đáng ghét mà, không phải sao...

Nhìn phản ứng của mọt sách, tôi biết mình đà làm tổn thương cậu ta, bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy cuốn sách để lộ rõ những đường gân xanh, đôi môi mỏng mím chặt lại. Tôi tiếp túc thêm dầu vào lửa:

- Cậu... thích con nhỏ đó phải không?

Tôi cau mày quan sát, hành động mím chặt môi lại làm tôi khẳng định suy đoán của mình là đúng. Con nhỏ kia là ai chứ? Xinh xắn, giàu có, lại không ra vẻ tự cao tự đại, tên con trai nào mà không động lòng cho được.

- Hể, xem ra tôi và cậu cùng một phe đấy nhỉ! Tôi thích Tuấn, cậu muốn bắt tay chia rẽ đôi đó không? Tuấn là của tôi...đương nhiên nhỏ kia sẽ là của cậu. Thấy...

- Cậu... - Rốt cuộc thì tên mọt sách cũng chịu lên tiếng. - Tôi không phải loại người như cậu.

- Loại người??? Loại người như tôi... làm sao?

Mặt tôi đen lại, chỉ một câu nói ngắn gọn thôi cũng đủ để tôu cảm thấy ruột gan nóng rực, rồi thấy cay xè ở khóe mắt. Cậu ta biết gì vê tôi mà kết luận thế...

Tất nhiên tôi sẽ kìm nén để không nhảy bỏ vào cậu ta mà cắn xé, tôi chỉ mặt lạnh phán:

- Ok thôi, không cùng một loại người với tôi thì cũng đừng xen ngang vào chuyện của tôi. Cậu hợp với mấy quyển sách dày cộp kia hơn là làm anh hùng cứu mỹ nhân, con gái nhà người ta có hoàng tử rồi, cậu nghĩ cậu so sánh được với người ta à, đồ cả ngố, cậu đi được rồi đấy, vết thương này tạm thời tôi bỏ qua cho cậu.

Mọt sách đứng dậy, bước ra phía cửa, rồi bỏ lại một câu:

- Cậu thật tội nghiệp.

Và sau đó là tiếng kéo cửa một cái rầm. Tôi ngay lập tức tháo dép, quăng mạnh về phía cánh cửa đóng im lìm, chiếc dép đập mạnh vago của tạo thành tiếng kêu lớn, tôi cũng không kiêng nể hét lớn:

- Các người thì biết cái quái gì mà phán xét tôi.

Sau đó tôi không kiêng nể, khóc nấc lên, bản thân sao lại tệ hại đến chừng này.

Tôi không biết tôi đã khóc trong bao lâu, cho đến khi nước mắt không còn để mà chảy xuống nữa, lúc mệt đến mức thở thôi cũng phiền, ngẩn người ra.

Một mình tôi trong căn phòng y tế với mùi thuốc sát trùng và không gian yên lặng đến mức đáng sợ, tôi đưa mắt ra phía cửa sổ, hình như tôi có xu hướng thích ở một mình trong không gian yên tĩnh rồi ngắm nhìn bầu trời, cảm giác như mình đang dần dần trở thành một người tự kỉ vậy. Cứ mái theo đuổi một người không bao giờ để ý đến mình, tôi đã mệt chưa?

Tôi... cứ chạy như thế, đã mệt chưa? Tô không mệt, tôi chưa thu được kết quả gì cả, nên tôi không được phép mệt.

Ngồi bật dậy, thầy giáo dạy Toán có nhắc chiều nay thầy sẽ ôn lại kến thức vô cùng quan trọng, tôi lại không hề mạnh về mấy môn tự nhiên, nếu muốn trụ lại lớp chuyên Toán cùng với Tuấn, tôi không thể nào lơ là môn này được. Nghĩ là làm, tôi vác cái chân thương tích của mình lên lớp, thực ra thì vết bỏng không nặng lắm, chỉ là mỗi lúc di chuyển vết bỏng sẽ đau rát lên thôi, tôi có giả vờ bánh bèo yếu đuối thì Tuấn cũng đâu có để ý đến.

Bước vào lớp, tôi ngồi xuống chỗ của mình, phía sau lưng Tuấn, cậu dườnh như không biết đến sự tồn tại của tôi, mắt chăm chú vào cuốn sách trên bàn. Tôi rướn người về phía trước, hít nhẹ. Vẫn như vậy, cái mùi dầu gội quen thuộc mà Tuấn mang đến lớp mỗi ngày, thơm nhẹ nhàng khiến tôi cứ muốn ngửi mãi. Tôi luôn thích những buổi học, vì tôi được ngồi ngay phía sau cậu ấy, được thoả sức ngắm cái gáy cao của cậu cùng mùi hương nhè nhẹ của cậu, là lúc tôi được ở gần cậu ấy nhất.

Thực ra đôi lúc tôi thấy mình vô cùng đáng thương, nhưng rồi cuối cùng lại gạt đi suy nghĩ ấy, không phải tôi đang rất nỗ lực thoát khỏi cái hoàn cảnh đáng thương này hay sao?

Cậu ấy có nhớ ngày xưa không? Cậu ấy là người đầu tiên cười với tôi, là người bạn đầu tiên của tôi. Cậu ấy đã từng rất tốt với tôi mà. Tình cảm của tôi, cậu ấy không nhận cũng đâu có sao, chỉ cần đừng thờ ơ, đừng dửng dưng ghét tôi để tôi cảm thấy ghen tị, tôi thật sự rất ghen tị với Ngọc và hành động như một con nhỏ xấu xa đáng ghét vậy.

Từ lâu tôi đã thừa biết, tình cảm này của Tuấn, tối sẽ mãi mãi không bao giờ có được, chỉ mong... chỉ mong Tuấn hiểu được nó là sự chân thành... và bớt ghét tôi hơn một chút.

- Chào cả lớp.

Thầy giáo của chúng tôi bước vào, vẫn phong thái của người đàn ông tri thức, thầy đặt chiếc cặp đen xuống rồi chốnh hai tay lên bàn, nhìn cả lớp chúng tôi một lượt, sau đó thở dài nói:

- Thầy có một tin buồn cho cả lớp. Trường mình có tổ chứ một cuộc thi viết, chủ đề là "Suy thoái môi trường", dành cho tất cả các lớp khối 12, đương nhiên lớp ta cũng không ngoại lệ.

Thầy vừa nói xong, đồng loạt cả lớp chúng tôi, ai nấy chán nản, người khẽ ngao ngán thở dài, người gục mặt xuống bàn ngủ mất. Chúng tôi chẳng ai có hứng thú về mấy cái vấn đề bàn luận này cả, lớp chúng tôi là lớp Tự Nhiên mà, mấy thể loại văn vẻ này, mời sang lớp chuyên Văn bên cạnh.

Thầy giáo nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi, thở dài lắc đầu, nhưng cũng không có thái độ tức giận vì học sinh chống đối như thế, chắc thầy cũng chẳng có hứng thú gì cả.

- Còn nữa, bài luận này... phải được viết bằng Tiếng Anh.

- Cái gì? - Lớp chúng tôi không hẹn mà có thần giao cách cảm, đồng thanh lên tiếng.

Cái này, thì nhờ lớp chuyên Anh bên cạnh phía còn lại là được rồi. Trường chuyên cũng có cái khổ sở của trường chuyên chứ? Mỗi lớp học lệch một môn là chuyện quá bình thường thôi mà. Đoán gì thì đoán lớp Văn và Anh là lợi thế nhất rồi, họ giật giải là cái chắc.

- Thầy ơi thầy, thầy nghĩ chúng em là thánh à?

- Giá bảo tụi em giải một bài toán khó, hay một thí nghiệm khó còn được. Đằng này...chẹp...

- Không làm được đâu thầy ơi. Mà có cố gắng đến mấy thì cũng thua chắc rồi.

....Vân vân và mây mây...

Nhìn khuôn mặt ngao ngán chán đời của mấy cô cậu học trò, rồi nghe những phát biểu "đau lòng" của họ, thầy giáo có vẻ rất đồng tình. Thầy chỉ nhún vai đáp:

- Thầy biết lớp ta là lớp chuyên toán, nhưng luật thì vẫn là luật, các em phải cố gắng chứ. Hơn nữa nếu giật được giải thì phần thưởng cũng hậu hĩnh lắm đấy.

- Cố quá thành quá cố thầy ơi. - Cả lớp đồng thanh tập hai.

Tôi không liên quan vào mấy chuyện này, với lại tôi cũng không có hứng thú. Thế nên từ đầu tới giờ, chỉ cắm cúi giải mấy phương trình dài lê thê. Không phủ nhận, tôi thực sự rất ghét toán, nhưng biết làm sao ngoài việc lao đầu vào học để được bám trụ ở lớp chuyên Toán này chứ.

- Mỗi lớp chỉ cần một bài luận, không quá năm nghìn từ, thế nên thầy chỉ cần một vài em là được.

Thầy vừa nói xong, cây bút trên tay của tôi ngay lập tức rơi xuống trang vở, rồi lăn lăn rơi hẳn xuống nền đất một tiếng cách. Không phải chứ, một vài em, bài làm cần Văn và Anh, chẳng lẽ...

- Nhật Lam.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, thầy giáo nhìn quanh lớp một hồi, và dừng lại, dõng dạc tuyên bố tên của tôi. Cái qủy gì vậy?

- Điểm Ngữ Văn của Lam khá nhất trong lớp, Tiếng Anh cũng không tệ, em làm bài luận này đi.

Thầy vừa nói xong, đồng loạt hơn bốn mươi con mắt đổ dồn lại phía tôi, thương hại có, khâm phục cũng có.

- Ơ, thầy ơi... - Tôi bất mãn, tính lên tiếng phản bác. Tôi làm gì có thời gian mà làm mấy cái thứ này cơ chứ?

Nhưng có vẻ thầy không đoái hoài gì đến thái độ của tôi, nhìn tôi nghiêm nghị:

- Em có thể chọn bất cứ bạn nào làm bài luận cùng với em. Em nên tìm một bạn học khá Tiếng Anh một chút sẽ đỡ vất vả hơn đấy.

Mặt tôi ngay lập tức thay đổi thái độ, mắt sáng lên. Cả lớp nhìn tôi, rồi tủm tỉm cười, sau đó đồng thanh nói với thầy giáo:

- Tuấn đấy thầy ơi. - Dường như mọi người trong lớp đều thừa biết tôi thích Tuấn. Thì tôi cũng đâu có che dấu gì đâu, rõ ràng tôi theo đuổi công khai mà.

- Vậy em muốn nhờ bạn Tuấn làm giúp thưa thầy. Tiếng Anh của bạn Tuấn rất tốt.

Tôi chỉ vào Tuấn, theo phản xạ cậu ấy quay xuống, nheo mắt nhìn tôi, trong ánh mắt chứa tia tức giận, rồi quay lên:

- Em xin lỗi, dạo này lịch học thêm của em dày đặc quá, em sợ không hoàn thành kịp. Thầy có thể chọn bạn khác được không?

Lí do của Tuấn... vô cùng hợp lí, chiếc bút bị trên tay tôi suýt nữa bị bẻ gãy bởi sức gồng của tôi, cắn môi đeer không bộc lộ sự tức giận của mình, cậu ta có cần phải kiếm một lí do chẳng có tí nào gọi là chân thành thế không?

Xấu hổ quá, mất mặt nữa...

- Học thêm thì ai cũng phải học thưa thầy, em cũng phải học nữa. Một mình em không thể hoàn thành được nếu không có sự giúp đỡ của Tuấn đâu ạ. - Nghĩ tôi dễ bỏ cuộc thể sao, dù sao cái mặt của tôi càng ngày càng chai lì dày cả mét rồi.

- Thưa thầy, em phải học thêm rất nhiều, học tới tối muộn mới về, thế cho nên em không có thời gian, thầy hãy chọn bạn khác đi ạ. - Tuấn đứng phắt dạy, nói với vẻ mặt như thấy chết đến nơi.

Ừ, cậu ta ghét tôi lắm, tôi biết chứ! Thế cho nên nhìn mặt tôi cũng đã thấy khó chịu rồi, huống gì là làm bài nhóm, thảo luận cùng tôi.

Tôi cắn răng:

- Một mình em làm không nổi, thầy hãy cử bạn khác. - Tôi bực mình, chơi bài cùn.

Thầy giáo trò mắt nhìn chúng tôi, rồi nhăn mặt, rồi thở dài, chắc là ngao ngán vì lũ học trò quá trẻ con của mình. Liền sau đó, thầy phán một câu:

- Cho dù bạn Tuấn có làm cùng bạn Lam thì thầy nghĩ kết quả cũng chẳng ra gì đâu. Thế nên thầy sẽ chỉ định luôn, ai không nghe, thầy hạ một bậc hạnh kiểm, các em biết hạnh kiểm lớp mười hai là quan trọng thế nào rồi chứ? Lam, môn Văn của em là khá nhất trong lớp, thầy sẽ giao cho em, và... Nguyên, Tiếng Anh tốt nhất lớp, hai em cũng thảo luận và hoàn thành bài làm sớm nhất có thể.

Tôi theo phản xạ quay sang, nhìn cậu bạn mọt sách cùng dãy ghế, á khẩu không nói lên lời. Cậu ta cũng giật mình, quyển sách dày cộp trên tay rơi xuống bàn, rồi quay cái gương mặt kính cận sang nhìn tôi.

Tôi bất ngời suýt chút nữa đạp gãy cả chân bàn. Tình huống gì thế này?

- Thưa thầy... - Tôi và mọt sách cùng đồng thanh với gương mặt ngu ngốc như nhau. Cái kiểu gán ghép gì thế này?

- Thầy hi vọng hai bạn tốt nhất trong lớp sẽ mang giải thưởng về cho lớp Toán chúng ta, chúng ta phải chứng minh được lớp Toán không phải suốt ngày chỉ cắm cúi với mấy con số. Tất nhiên, nếu có giải thưởng, hoàn toàn thuộc quyền của hai bạn. Ok chứ...

Bực cả mình, hồi sáng nhất định là bước ra cửa bằng chân trái mới xui xẻo như vậy. Tôi cầm bút lên và viết, với thái độ vô cùng bực dọc, tại sao lại là mọt sách mà không phải là Tuấn, bảo tôi phải làm sao đây?

End chương 4

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.