CHƯƠNG 6: "TỚ SẼ KHÔNG BUỒN NỮA! TỚ LÀ NGƯỜI MẠNH MẼ MÀ!"
6 giờ sáng hôm sau. Hôm nay nhóm người bọn họ đi leo núi.
"Chào buổi sáng."
"Buổi sáng tốt lành Tước ca."
"Anh đợi một chút, bữa sáng sắp xong rồi ạ." Đường Song Y cong mắt cười.
"Không cần đâu. Anh ra ngoài rồi ăn sáng luôn. Em nói với mọi người ăn trước rồi đến chân núi đợi chút anh liền tới."
"Được ạ."
7 giờ 30, mọi người đứng ở chân núi, chẳng mấy chốc đã thấy xe của Nhan Bội Tước đến.
Nhan Bội Tước bước xuống xe.
"Tước ca, anh đến rồi! Chúng ta xuất phát thôi---" Cô bước đến gần thì thấy trong xe hình như có một người vì ánh nắng phản vào kính nên chói quá cô không rõ: "Tước ca, anh rủ bạn đi cùng sao?"
"Ừ." Anh vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.
Và người bước xuống từ ghế phụ là một cô gái. Trông cô ấy thì rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng. Ngũ quan cô gái cũng thuộc vào loại ưu tú, rất đậm nét châu Á.
"Cô ấy là Phùng Duệ Hàm, bạn gái của anh!" Nhan Bội Tước dắt tay cô ấy, giới thiệu với Đường Song Y và mọi người. Rồi hướng đến từng người giới thiệu.
"Bội Bội, từ nay em có bạn để học hỏi rồi này! Cô ấy là quân y, cấp dưới của anh!" Nhan Bội Tước cười khà khà nói với Lâm Bội Bội rồi cúi xuống nói với Phùng Duệ Hàm: "Con bé học Y để sau này tiếp quản bệnh viện quân đội Lâm gia. Tháng sau nó tốt nghiệp sớm nên có gì em chỉ bảo cho nó!"
"Được ạ!"
"Còn đây là Đường Song Y. Anh xem con bé như em của mình vậy!"
À... là em gái... sao?
Ừ. Thì ra lâu nay bao nhiêu tình cảm của cô dành cho người ta thật sâu đậm mà người ta lại xem cô là em gái. Với lại người ta cũng có bạn gái, nghĩ cô là em gái cũng được rồi.
Thật buồn cười cho cái tình yêu này!
"Xin chào em! Chị có thể gọi em là Y Y chứ?" Phùng Duệ Hàm bắt tay cô nói.
"À... Được chứ..." Đường Song Y cố nặn ra nụ cười.
"Thôi được rồi! Chúng ta xuất phát thôi! 8 giờ kém rồi nha!" Đông Phương Thiên Hàn lên tiếng.
"Đi thôi! Đi thôi!" Lệ Chí Hạ vô cùng tự nhiên mà cầm lấy tay của Ngụy Chí Trạch rồi tiến về trước mà đi.
Lục Vũ Hạo cũng nắm tay Lâm Bội Bội.
Còn Lâm Bội Thần cùng Bạch Tư Tranh là vợ chồng đương nhiên cũng âu yếm ôm nhau đi rồi.
Cả thẩy 10 người cùng đi. Vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ nhưng trong niềm vui của mọi người thì lại có nỗi buồn của Đường Song Y.
Lâm Bội Bội thấy Đường Song Y buồn buồn thì buông tay Lục Vũ Hạo ra rồi tiến tới quàng lấy tay Đường Song Y.
"Tớ biết cậu không vui vì chuyện của anh hai. Nhưng cậu không nên mang khuôn mặt buồn như vậy để đi chơi chứ! Cậu cứ quăng chuyện này qua một bên đi rồi lúc về cậu có thể nói chuyện với anh hai của mình sau mà!" Lâm Bội Bội khuyên Đường Song Y.
Cô ấy thật ra cũng không biết phải làm như thế nào vì một bên là anh của mình một bên lại là bạn của mình nhưng trước tiên phải khuyên cho cô bạn mình đừng buồn nữa. Nhớ năm đó cô 15 tuổi, cô ấy thấy Đường Song Y thường hay chú ý đến Nhan Bội Tước nên Lâm Bội Bội hỏi Đường Song Y rằng cô thích anh cô ấy sao. Cô gật đầu ngượng ngùng. Mà lúc đó vẫn còn nhỏ, thấy gì thì nói nấy nên vô tư mà nói với Đường Song Y rằng, tớ thấy anh tớ luôn coi cậu như tớ vậy, luôn quan tâm tâm cậu như em gái, anh ấy có lẽ không thích cậu đâu. Còn Thiên Hàn thì quan tâm cậu lắm, sao cậu không chú ý đến cậu ấy một chút. Thế là cô ấy bị Đường Song Y đánh một cái thật đau mà không hiểu vì sao. Bây giờ Lâm Bội Bội mới hiểu rằng, lời nói đó của cô ấy lúc đó cũng như tình cảnh bây giờ... Đau lắm...
"Ừ. Tớ biết rồi! Tớ sẽ không buồn nữa! Tớ là người mạnh mẽ mà!" Đường Song Y cười tươi với cô rồi phấn chấn hòa nhập vào cuộc vui với mọi người.
Mà hết thẩy những cảm xúc của cô, Đông Phương Thiên Hàn đều thu vào mắt. Nắm tay không thể kiềm chế mà siết chặt, móng tay ngắn cũng không kiềm được mà đâm vào lòng bàn tay.
Cô nói rằng cô mạnh mẽ, cô sẽ không buồn nữa, nhưng lúc đến khách sạn nghỉ ngơi ăn trưa, trên khuôn mặt ấy lại chẳng còn nụ cười mềm mại như mọi khi, cả buổi dạo chơi buổi chiều cô cũng không đi.
Ăn tối xong, mọi người ăn tráng miệng thả lỏng nói chuyện.
"À, lát nữa chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi!" Lâm Bội Bội nói.
"Được nha!" Lệ Chí Hạ nói.
"Vậy lát chúng ta đi ngâm!" Bạch Tư Tranh nói rồi quay qua Đường Song Y từ nãy giờ cứ thẩn thờ: "Y Y? Em có đi ngâm không?"
"Dạ được ạ!" Cô trả lời.
"Em đi cùng không? Duệ Hàm?" Bạch Tư Tranh hỏi Phùng Duệ Hàm.
"Dạ? Đi ngâm sao? Em sao cũng được ạ." Phùng Duệ Hàm cười trả lời.
"Ủa? Vậy mấy người đi thôi sao? Sao không hỏi tụi em đi cùng?" Đông Phương Thiên Hàn hỏi.
"Ngốc! Ở đây suối nước nóng nam nữ riêng! Ai mà cho em vào! Lát đi ngâm với anh!" Nhan Bội Tước cốc đầu Đông Phương Thiên Hàn rồi nói.
"Ầy, ngâm với anh à? Thật khổ..." Đông Phương Thiên Hàn ủ rủ.
...
Thế là mọi người tách thành hai nhóm rồi đi ngâm suối nước nóng.
Suối nước nóng này là ngoài trời có hai hồ lớn, được chia thành hai khu bởi vách ngăn bằng gỗ. Ngâm nước nóng ở ngoài vào thời tiết se se lạnh như này, thật sự là một phát minh vĩ đại của toàn nhân loại
Ở đây là khu riêng nên khi vào tắm, người sử dụng chỉ cần quấn khăn tắm mỏng để che, chứ không cần phải mang đồ tắm...
"Ài, thật thoải mái!" Cả 5 cô bước vào khu dành cho nữ rồi vào hồ ngâm.
"Mới có 8 giờ mà sao chỉ có chúng ta thôi vậy?" Lệ Chí Hạ thả lỏng người ra.
"Chắc họ ngâm từ sớm rồi. Nhưng mà như vậy chúng ta mới thoải mái chứ!" Bạch Tư Tranh kê đầu trên vách đá hưởng thụ nói.
"Chị dâu, em thấy gần đây người chị ngày càng căng bóng ra, rồi còn lúc nào cũng vui vẻ. Nói đi, có phải đại ca yếu rồi nên không hành hạ chị đúng không?" Lệ Chí Hạ giỡn.
"Con bé này! Đừng nói thế! Bội Thần nghe là cho em xong đời đấy!" Bạch Tư Tranh trợn rồi lại nói: "Nói vậy thôi chứ dạo gần đây đại ca của em đang bận kí hợp đồng lớn nên chị thoải mái."
"Ồ..."
"Này Duệ Hàm, sao em lại không xuống ngâm vậy?" Bạch Tư Tranh bây giờ mới thấy Phùng Duệ Hàm cứ nép sau tảng đá, không xuống ngâm.
"Em ngại..."
"Chị Duệ Hàm, mọi người đều là người quen mà. Không cần ngại!" Lâm Bội Bội cười nói.
"À à..." Phùng Duệ Hàm bây giờ mới chịu xuống.
"Ấy, Duệ Hàm, chị cũng... nở nang ghê!" Lệ Chí Hạ thấy bộ ngực của Phùng Duệ Hàm liền tự chủ mà bóp bóp quả ngực của mình.
"Chí Hạ, cậu đừng có giở trò bậy với chị ấy! Nếu không Tước ca sẽ xử cậu đấy!" Đường Song Y ở bên nhắc nhở.
Lúc này cô mới thật sự ngắm nhìn vẻ đẹp của Phùng Duệ Hàm. Thật sự là một nét đẹp hoàn mỹ của phương Đông, từ đôi mắt đến cái mũi lại đôi môi và làn da ấy. Mọi thứ đều là hình mẫu của Nhan Bội Tước.
Không giống như cô, dù có nhuộm đen tóc thì vẫn là chân tóc lộ ra màu bạch kim, đôi mắt xanh lam, cái mũi cao, nước da trắng như Bạch Tuyết.
"Hứ! Tớ mà sợ tên đại tá kia sao? Chả lẽ cậu không biết tớ là ai sao?" Nói rồi, Lệ Chí Hạ liền lân la đến bên cạnh Phùng Duệ Hàm: "Chị ăn gì mà chúng lớn vậy? Ở trong quân đội chả lẽ thức ăn ngon và bổ dưỡng đến vậy?"
"Không phải..." Phùng Duệ Hàm xấu hổ.
"Hoặc là... có người xoa nên to phải không?" Lệ Chí Hạ thổi phù vào tai Phùng Duệ Hàm sau đó cầm lấy đôi ngực của Phùng Duệ Hàm mà xoa nắn.
"Nyaaaa..." Phùng Duệ Hàm kêu lớn lêb làm bên khu nam cũng nghe thấy.
"Nhị ca, anh đúng là có phúc ghê nha! Chúng thiệt to nha!" Lệ Chí Hạ nói vọng qua.
"Chí Hạ! Em mà làm thêm điều gì là anh cho em chết!" Nhan Bội Tước bên này nói qua lại.
"Để xem em làm gì nha!" Tiếp đến là hàng loạt tiếng rên bên kia vang qua.
"Nhóc thối! Em chết thật với anh!" Nhan Bội Tước chịu hết nổi rồi.
"Ngon thì anh qua đây!" Lệ Chí Hạ lại tiếp tục làm.
"Thôi được rồi, em không giỡn với chị nữa. Em về phòng đây! Cả ngày đi mệt rồi, em muốn về ngủ!" Lệ Chí Hạ duỗi tay nói.
"Chị cũng mệt quá trời!"
"Vậy mọi người về phòng trước đi! Em muốn ngâm thêm chút nữa!" Lâm Bội Bội nói.
"Ừ. Nhớ về phòng sớm!"
...
"Chị Duệ Hàm, nói chuyện với tôi một chút được không?" Thay chiếc áo ngủ mà nhà nghỉ chuẩn bị xong, cả bốn người đi một đoạn thì Đường Song Y nói với Phùng Duệ Hàm.
"Được." Phùng Duệ Hàm nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~