CHƯƠNG 7: "TÔI KHÔNG SAY! TÔI NÓI THẬT! TÔI MUỐN NGỦ VỚI CẬU!"
"Chúng ta đến vườn hoa kia được không?" Đường Song Y chỉ đến vườn hoa nhỏ ở đằng trước.
"Ừ." Phùng Duệ Hàm đi theo.
Hai thân ảnh đi đến vườn hoa rồi ngồi xuống nền cỏ.
Mãi đến thật lâu, giọng nói hơi run nhẹ của Đường Song Y vang lên.
"Chị Duệ Hàm, chị có thể kể cho tôi chuyện của chị và Tước ca không?" Đường Song Y nói nhỏ.
"Được..."
"Tôi là cấp dưới của Tước, 7 tháng trước nhận lệnh công tác ở quân của Tước. Ngày đầu bước vào quân của anh ấy, là anh ấy đến đón chúng tôi. Tôi là quân y trưởng nên thường tiếp xúc với anh ấy. Anh ấy giúp đỡ tôi, quan tâm tôi suốt 2 tháng và sự quan tâm ấy làm tôi rung động..." Ngừng một chút, cô ấy ngước đầu lên nhìn ánh trăng sáng tròn lại nói tiếp: "Ngày hôm đó, tôi lấy hết dũng khí đến khu vực mà anh ấy đang huấn luyện binh. Tôi tỏ tình với Tước sau đó anh ấy cũng chấp nhận." Giọng nói của Phùng Duệ Hàm êm đềm, nhẹ nhàng giữa khoảng trời mát.
"Song Y... cô là yêu Tước sao?" Phùng Duệ Hàm quay qua nhìn Đường Song Y, ánh mắt kiên định nói.
...
"Hàn, tôi Chí Hạ." Ngoài cửa là Lệ Chí Hạ đang gõ cửa gọi Đông Phương Thiên Hàn.
"Có chuyện gì?" Anh ấy xoa tóc mở cửa hỏi.
"Y Y nói chuyện với chị Duệ Hàm. Nên cậu đi an ủi cậu ấy đi!"
"Y Y sẽ nói chuyện gì đây?" Anh căng thẳng hỏi.
"Có lẽ là nói một vài chuyện hồi nhỏ đến bây giờ. Mà nói chung, đợi lát nữa hai người đó nói chuyện xong thì cậu đi an ủi Y Y."
Anh hơi lo lắng, bồn chồn: "An ủi như thế nào đây?"
Lệ Chí Hạ đưa chai rượu mình chuẩn bị qua cho anh, nghiêm túc chỉ dạy cho anh bạn thân của mình: "Chỉ cần uống rượu giải sầu, tâm sự một chút với cậu ấy là được."
"Cậu bỏ thuốc vào rượu đấy à? Say xong thì hiếp?" Rõ ràng lời nói của Lệ Chí Hạ rất nghiêm túc và trong sáng, thế nhưng vào tai Đông Phương Thiên Hàn lại thành cái gì rồi. Anh còn lắc lắc bình rượu để xem trong đó có ném thứ gì vào không.
Cô ấy liếc anh một cái: "Thiên Hàn."
Kêu một tiếng, anh đáp một tiếng: "Gì?"
Cô dựng ngón giữa lên, đưa trước mặt anh nói, "Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Y Y cũng là bạn tôi. Cậu nói tôi làm khùng làm điên gì đó? Giúp cậu như vậy thì tôi biết phải ăn nói sao với Y Y." Một cái đấm thụi vào ngực anh.
"Nói chung là để cậu ấy uống say thì nói ngọt một chút. Hiểu chưa?"
"Biết rồi."
"Đi nhanh đi. Như vậy mà còn không cưới nhanh được cậu ấy thì cậu dẹp đi là vừa."
Lệ Chí Hạ nhìn bóng lưng đang nhanh chóng chạy nhanh liền thở dài một tiếng.
Haiz, anh bạn thân này của cô ấy đúng là vừa ngốc mà vừa tội.
Thích Đường Song Y từ lúc nhỏ, đến năm đó muốn tỏ tình lại nghe crush của mình thích người khác liền từ đó không dám mở lời yêu đương với Đường Song Y mà đi kiếm mấy cô bạn gái là minh tinh nổi tiếng, cậu ta nghĩ vừa có thể quên được crush, lại nếu có cơ hội thì Y Y của cậu ta yêu rồi ghen lên. Rồi mỗi lần chỉ dám dựa vào việc cãi nhau với cô ấy để gây chú ý. Cả ngày cứ nghe người ta khen này khen nọ về người khác. Anh đau mà đâu dám bộc lộ, chỉ có thể sau đó gọi cho cô ấy rồi nói vài câu, nói hôm đó anh buồn vì Y Y cứ ca tụng mãi nhị ca mà không để ý đến anh, nói hôm đó anh rất vui vì Y Y, nói chuyện, gây bậy, quan tâm đến anh...
...
Lúc anh đi đến gần vườn hoa, phía sau hai thân ảnh ngồi trên cỏ thì nghe những lời nói ấy, con tim cũng lại quặn thắt.
Không nghe cũng tự biết đau, nhưng vẫn lì lợm nghe đến khi muốn đánh vài cái tát lên mặt để bản thân thức tỉnh nhưng cũng là vô dụng.
"...Đúng vậy. Tôi thích Tước ca... cũng đã 7 năm rồi đi..."
"Đường gia chỉ có một mình tôi là con cháu vì mẹ tôi sinh tôi quá khó khăn nên sau này không thể mang thai nữa nên tôi là người thừa kế của gia đình. Ông ngoại bắt tôi phải thừa kế môn võ của tổ tiên Đường gia truyền từ nhiều đời nên nói tôi phải học võ. Nhưng còn nhỏ thì chị cũng biết rồi đấy, con gái nào mà không thích dịu dàng hay chơi búp bê? Nên tôi không chú tâm vào việc luyện võ cho lắm. Mà năm tôi 9 tuổi, lúc đó là sinh nhật Bội Bội, tôi đã gặp Tước ca vì trước đó anh ấy ở bên nhà ngoại ít khi về nhà nên tôi không biết. Ban đầu tôi chỉ thấy anh ấy đẹp trai, tốt bụng, luôn quan tâm chúng tôi." Vừa kể, nụ cười của cô bất giác vươn lên.
Chỉ là, bất giác nụ cười ấy cũng là nụ cười tự giễu, "Rồi có một ngày, hôm đó ở võ đường có tổ chức cuộc thi nhỏ, đấu đến chung kết tôi gặp bạn đấu ấy hơn tôi 2 tuổi rất hung dữ, bạn ấy đánh tôi đến nỗi xanh tím cả mình người đau đến chịu không nổi. Mà đúng lúc đấu ấy, Tước ca cùng mọi người đến võ đường chơi liền thấy và đã thách đấu với bạn ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác được nhịp tim của mình đã lệch nhịp, anh ấy đánh bạn đấu ấy thân mình xanh tím hơn tôi rất nhiều. Rồi anh bước đến nói với tôi rằng, em càng mạnh mẽ thì sau này có thể tự bảo vệ mình và người khác, rồi lúc em lớn khi nào có thằng nào làm em đau liền đánh tên đó một trận. Rồi tôi hỏi anh ấy, kiểu người anh ấy thích là như thế nào. Anh ấy nói là kiểu mạnh mẽ. Và từ đó, tôi đã cố luyện võ thật giỏi hơn, mạnh hơn để Tước ca có thể chú ý đến tôi, quan tâm đến tôi hay là thích tôi."
"Cũng có năm đó, Bội Bội nói với tôi rằng anh ấy chỉ xem tôi như em gái, tôi không tin liền đánh cậu ấy. Trái tim của một thiếu nữ 15 tuổi lúc đó thật sự rất đau. Nhưng nếu biết trước như bây giờ, tôi thà trước đây đau như vậy, còn hơn là như bây giờ. Bây giờ tôi biết được tôi chỉ là một cô em gái..." Nước mắt đã lưng tròng, Đường Song Y lại cố giữ nhưng cũng chỉ đến câu cuối đã òa lên.
Phùng Duệ Hàm đưa tay vỗ vỗ lưng Đường Song Y an ủi một hồi.
"Xin lỗi, nãy giờ tôi không để ý đến cảm xúc của chị." Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Phùng Duệ Hàm, nhưng cái vỗ vai của cô ấy lại làm Đường Song Y lại thức tỉnh.
Cô không nên nói nhiều như vậy, trước mặt người yêu của Tước ca, lại nói những lời như vậy... "Không phải tôi đang chia rẽ hai người đâu. Chỉ muốn tâm sự một chút thôi."
"Ừ, tôi biết. Không có việc gì."
"Chị Duệ Hàm, tôi có một câu hỏi." Giọng của cô ngập nước.
"Hỏi đi."
"Chị có thật sự mang lại hạnh phúc cho Tước ca không?" Đường Song Y ngưng khóc hỏi.
"Tôi... có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy!" Phùng Duệ Hàm khẳng định.
"Vậy chị hãy hứa với tôi phải đem hạnh phúc đến anh ấy, đừng lừa dối, đừng làm anh ấy buồn, đừng---... Nói cho chị biết rằng nhà nội hay nhà ngoại của anh ấy đều rất thích tôi. Nếu chị làm vậy tôi sẽ cạnh tranh công bằng với chị đấy!"
"Được. Tôi hứa."
"Chị hứa đó!" Đường Song Y nói rồi chui vào lòng ngực Phùng Duệ Hàm mà khục khịt.
Khóc một hồi, cô ngưng rồi nói với Phùng Duệ Hàm: "Thôi chị về phòng đi! Tôi muốn ngồi đây một chút!"
"Vậy nhớ về sớm! Ở đây gió hơi lớn!"
"Ừ."
Phùng Duệ Hàm đi, Đường Song Y lại ngồi thu lại, nước mắt lại trào ra.
"Uống không?" Ở bên trái, cô nghe tiếng cỏ rào rào.
Ngước mặt lên cô thấy Đông Phương Thiên Hàn đang ngồi bên cạnh đưa cho cô chai rượu. Nhìn chai rượu một lúc cô liền cầm lấy và uống.
"Từ bỏ cũng từ bỏ rồi. Khóc cũng khóc rồi. Uống rượu giải sầu cũng uống luôn. Còn gì đâu mà phải buồn?" Đông Phương Thiên Hàn nói rồi lấy bình rượu trong tay cô uống một ngụm.
"Đưa tôi!" Đường Song Y giật lại bình rượu.
"Cậu không muốn bỏ sao?" Đông Phương Thiên Hàn lại hỏi. Anh thật sự không biết an ủi như thế nào, nói là an ủi nhưng lại hỏi những câu hỏi ấy làm lòng cô càng trở nên nặng trĩu.
"Hừ! Đường Song Y tôi đây chả lẽ cậu không rõ? Tôi cầm được thì tôi bỏ được!" Cô lại núc rượu.
Bầu trời đêm tối nay thật cao và sáng, gió trời lại lồng lộng, gió thổi làm lá cây kêu xào xạc.
Mùi hương của cây cỏ nhè nhẹ, mùi hương suối nước nóng tươi tốt, mùi hương của rượu thanh mát.
Nhưng trong rượu, vừa ngọt lại vừa đắng chát.
Cảm xúc của Đường Song Y cũng giống vậy, trong tim rỗng tuếch đau đớn, đầu óc lại ngổn ngang suy nghĩ.
Vì sao ngay từ đầu mình lại ngu muội như vậy? Nếu không phải cứ đâm đầu vào trong khi tự bản thân cũng nhận thức được rằng người mình thích lại chẳng để tâm trí đến mình, vậy mà cứ muốn tự tẩy não, tự củng cố bản thân, tự an ủi rằng mọi thứ không sao cả...
Nhưng thật ra từ trước, mọi chuyện đã bị xáo trộn rồi, đến bây giờ chỉ là càng thêm nát mà thôi.
Đường Song Y cứ thế mà uống hết bình rượu.
"Nè, hic... Thiên Hàn. Cậu... đã từng ngủ với ai chưa?" Trong suy nghĩ của cô bất chợt nhảy ra một suy nghĩ điên rồ.
"Cậu say rồi!" Nghe câu hỏi, Đông Phương Thiên Hàn liền đỏ mặt.
"Trả lời tôi!" Cô nghiêm giọng.
"... Chưa..."
"Chưa? Vậy là trai tân sao? Hic... Cậu hic... hahaha, đã yêu bao nhiêu người rồi mà vẫn còn trai hic tân... hahaha..." Đường Song Y cười to lên.
"Cậu thôi đi! Tôi đưa cậu về phòng, cậu say rồi!" Anh cầm lấy tay cô đỡ cô lên.
"Này..."
"Hả?"
"Nếu vậy cậu ngủ với tôi đi! Tôi phá đời tân của cậu! Cậu phá trinh tôi! Haha.." Đường Song Y ngước mặt lên cười nói.
"Cậu say thật rồi!" Đông Phương Thiên Hàn lắc đầu ngao ngán.
"Tôi không say! Tôi nói thật! Tôi muốn ngủ với cậu!" Nói xong, cô nhào đến đôi môi của anh mà cắn mút.
Đông Phương Thiên Hàn bị tấn công mà khựng người. Nhưng giây sau anh ôm cô lên rồi tiến về phòng anh: "Cái này là cậu nói!"
~~~~~~~~~~~~~