CHƯƠNG 4: HẠ TÁNG
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 4: Hạ táng
Đối với xưng hô thế này, tôi thế nhưng từ trong đáy lòng cảm thấy một vạn bài xích. Mặc kệ nghĩ lại, trước mấy ngày tôi thật là gả cho hắn, cho nên hiện tại đây chính là sự thật không thể chối cãi. Liền xem như tôi không muốn thừa nhận, nhưng đó chính là sự thật bày ở trước mắt.
"Tôi không cần cô hầu hạ, cô đi đi. Tôi có thể tự chiếu cố tốt chính mình."
"Phu nhân, thiếu gia là chủ nhân của ta, ta chỉ nghe phân phó của ngài ấy, người đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi."
Ha ha, tiểu cô nương xem ra là muốn cùng tôi so kè, trong lòng cảm thấy thật mắc cười.Tôi nhìn thoáng qua chén thuốc đen như mực, lập tức liền khẩu vị đều không có.
"Thứ này cô vẫn là đem đi đi? Tôi không muốn uống."
Tiểu cô nương lại nói:
"Không được, thiếu gia phân phó, phu nhân nhất định phải uống."
Tiểu cô nương lại đem thiếu gia nhà cô ấy tới dọa tôi. Nhớ lại điều kiện hôm qua tôi bấm bụng cầm lên do dự uống, lập tức một mùi tanh thuận cuống họng mà đi xuống, tư vị kia có thể nói là làm tôi khó quên.
"Đây là gì?"
Chỉ nói được một câu tôi liền không nhịn được buồn nôn, ói ra.
"Nhiệm vụ thiếu gia giao cho cũng hoàn thành."
Ròng rã buồn nôn cả một ngày, thẳng đến khi hắn xuất hiện tôi mới hơi khá hơn một chút. Nhìn thấy Lý Diệc Thần, tôi lập tức liền nộ khí:
"Anh đến cùng cho tôi uống thứ gì vậy? Tại sao lại tanh như vậy?"
Hắn tà mị nở nụ cười: "Sớm muộn sẽ cho cô biết."
"Đáng ghét! "
Nhìn thấy tôi càu nhàu, hắn bỗng nhiên nói:
"Hôm nay là ngày hạ táng mẹ cô."
Nghe hắn nói đến đề tài này, tôi căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi:
"Là Thanh Thanh an táng mẹ tôi sao?"
"Thanh Thanh?"
Lý Diệc Thần tựa hồ có chút ngây người:
"Là thôn trưởng an táng."
Sao lại có thể như thế?Trong lòng tôi có chút không tin lời hắn nói, dù sao ngày đó chính tai nghe được Thanh Thanh nói sẽ giúp tôi an táng mẹ, nhưng bây giờ Lý Diệc Thần lại nói là thôn trưởng an táng, đây rốt cuộc là thật hay giả?
"Không đúng, thôn trưởng làm sao lại hảo tâm như vậy? Ông ta một lòng muốn tìm được bí mật của gia đình tôi, làm sao có thể hảo tâm an táng mẹ tôi?"
Nhìn thấy bộ dáng không thể tin của tôi, hắn một mặt ngưng trọng:
"Cô có thể không tin ta, có điều người trong thôn đều biết, cô không tin có thể tùy tiện đi nghe ngóng."
Hắn nói rất kiên định, trên mặt dường như nhìn không ra là nói dối, chẳng lẽ hắn nói đều là thật?
"Thanh Thanh đâu? Anh có thấy cậu ấy không?"
"Ta không biết ai là Thanh Thanh. Muốn biết vậy hiện tại cô nên cảm tạ ta trước đã."
Không phải chứ? Hắn lại muốn tới? Tôi thậm chí đều đang hoài nghi, tinh lực của hắn làm sao nhiều như vậy chứ?Thời gian cứ như thế trôi qua, tôi tựa như mất hồn, mỗi ngày đều sống như một u hồn. Ban đêm, Lý Diệc Thần nằm bên cạnh dường như có chút không vừa ý:
"Cô suốt ngày trưng một bộ mặt như ăn mướp đắng , nếu khiến ta mất hứng, cô vĩnh viễn cũng không có được chân tướng."
Tôi trùng điệp thở dài một cái, kỳ thật khi nghe tin mẹ tôi hạ táng, một mực có cái ý nghĩ, đó chính là đi tế bái mẹ. Tôi không biết làm sao, liền đem tâm sự nói với hắn. Biết rõ hắn là một người lãnh huyết, nhưng trong lòng có chút mong chờ, tôi nghĩ có lẽ mình thật quá đơn thuần. Chẳng qua ngoài ý muốn vậy mà hắn đáp ứng thỉnh cầu của tôi.
"Cô muốn đi tế bái mẹ cô, ta không có ý kiến, dù sao ta không phải một người không thông tình đạt lý."
Nghe hắn đồng ý, trong lòng vui mừng quá đỗi. Những tôi không có đi một mình, chẳng lẽ hắn sợ tôi sẽ len lén chuồn mất, không trở về nữa, muốn theo giám thị sao?
"Anh đây là sợ tôi chạy mất sao?"
"Ta sẽ không đi cùng cô, Tiểu Ngư sẽ không để cho cô ngoài ý muốn bỏ chạy."
Chẳng qua, qua mấy ngày tiếp xúc, tôi đối Lý Diệc Thần đã có chút hiểu rõ, chuyện hắn quyết định vô luận như thế nào đều không thể thay đổi.
"Có thể để nó đi với cô, cô phải đốt hương tận ba năm."
Đối với hắn, tôi khịt mũi coi thường, tôi mới không thèm cô ấy đi theo? Bất quá, hiện tại xem ra hắn đã quyết định tôi cũng vô pháp thay đổi, tôi không thể làm gì khác hơn là nghe theo. Bởi vì trong lòng kích động, cho nên cả đêm tôi cũng không chợp mắt.
Sáng sớm tỉnh lại, Lý Diệc Thần đã không thấy bóng dáng. Đối với cái này tôi đã thành thói quen. Tôi vừa bước ra cửa liền gặp Tiểu Ngư đã chờ ở nơi đó. Chẳng qua tôi cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Phu nhân, mời lên xe?."
Mặc dù trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, trực tiếp lên xe. Cảm giác đi chừng hơn một giờ xe ngừng lại.
"Đến rồi, hướng phía trước đi chừng một trăm mét liền đến, ta ở phía trước chờ cô. Có chuyện gì liền lớn tiếng kêu ta, ta sẽ xuất hiện, gọi tên Dạ Ngư."
Nghe đến đó, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười. Còn chưa kịp phản ứng, cô ấy liền đã nhanh chóng biến mất. Tôi giữ vững tinh thần, hướng phía trước đi đến, không sai biệt lắm chừng một trăm mét liền nhìn thấy một tòa mộ địa.
Trên bia mộ viết danh tự của mẹ, nhìn đến đây, nước mắt lập tức liền mãnh liệt mà rơi xuống. Tôi bổ nhào qua khóc lớn, đối với mẹ mà tưởng niệm. Thời gian trôi qua thật nhanh, không nghĩ tới sắc trời vậy mà rất nhanh liền đen lại.
Tôi biết mình phải trở về. Tôi mới phát hiện không biết lúc nào, chung quanh dần dần nổi lên một trận sương mù, mà dường như càng ngày càng đậm. Cái sương mù đến quá đột ngột, để tôi có chút không rõ, chúng tôi chỗ này lúc đầu không hề có sương mù, chỉ là đột nhiên như vậy, vừa rồi thời tiết còn rất tốt, tôi không chú ý liền xuất hiện đám sương mù.
Tôi nhíu mày, dùng mũi hít một cái, phát hiện trong sương mù nhàn nhạt mùi tanh, còn mang theo một tia hơi nước.Kỳ quái, sương mù này lần đầu tiên gặp, trong lòng không khỏi bắt đầu khẩn trương, sẽ không phải xuất hiện vật gì đáng sợ chứ.
So sánh mà nói, vẫn là Nhân Duyên Miếu cho tôi cảm giác an toàn. Bốn phía trừ mộ bia, chỉ có thể hướng về phía trước mà đi, vừa đi mấy bước, sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Lạc Nhi, sao chạy đến nơi này, để mẹ tìm con nửa ngày, nhanh về nhà, ba con còn đang chờ con về cùng nhau ăn cơm."
Tôi quay đầu lại, xuất hiện trước mắt là khuôn mặt không thể quên được.
"Mẹ, thật là mẹ sao?"
Tôi không kìm lòng được hô to, sau đó cũng ý thức được mẹ đã qua đời, người trước mắt đến cùng là ai? Tôi không khỏi cảnh giác.
"Nha đầu ngốc, đương nhiên là ta, tranh thủ thời gian cùng mẹ về nhà, ba ba đang chờ."
Mẹ tiến lên một bước, liền kéo cánh tay của tôi. Theo bản năng lóe lên, hiện tại lòng nghi ngờ rất nặng, luôn luôn cảm thấy có người muốn hại tôi, đối với người có dáng dấp giống mẹ như đúc tôi cũng không dám tùy tiện tin tưởng. Mẹ tựa hồ sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng như thế, không giải thích được nói:
"Tiểu Lạc, làm sao rồi? Có phải là gặp rắc rối rồi không? Yên tâm, có ba mẹ sẽ không ai dám đánh con."
Nghe ngữ diệu quen thuộc, nước mắt nhịn không được chảy xuống, trước kia tính tình như con trai, luôn luôn gây chuyện, mỗi lần đều là mẹ đi giải quyết, sau đó bị ba đánh, mẹ luôn luôn đủ kiểu giữ gìn. Thế nhưng tôi biết cái này là không thể, trải qua đây hết thảy tuyệt đối không phải đang nằm mơ, bởi vì không có một giấc mơ nào có thể chân thực như thế.
"Ngươi đến cùng là ai? Mẹ tôi đã qua đời."
Tôi chậm rãi hồi phục tỉnh táo, mặt không biểu tình nhìn người phụ nữ. Kỳ thật trong lòng cũng sợ muốn chết, ở loại địa phương quỷ dị này, đột nhiên xuất hiện một người đã chết. Nghe tôi nói, trên mặt mẹ tức thời lộ ra một tia ngạc nhiên, thậm chí còn mang theo vẻ tức giận:
"Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ đứng ở trước mặt ngươi, ngươi vậy mà nói là mẹ chết rồi?"
"Ngươi chứng minh thế nào?"
Tôi hơi lui về phía sau môt bước, bởi vì sương mù có chút mơ hồ.Mẹ tựa hồ có chút không biết làm sao, chậm một hồi lâu mới lên tiếng:
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ta là mẹ ngươi, ta còn phải đi chứng minh? Ngươi có phải hay không uống nhầm thuốc rồi? Hôm nay làm sao chỉ toàn nói lời mê sảng? Nha đầu này, về nhà mẹ sẽ thu thập ngươi."
Tôi lui vài bước, người tự nhận là mẹ dường như cũng không tiếp tục ngụy trang, nhìn tôi tránh ra cứ như vậy đứng một chỗ, một câu cũng chưa hề nói. Ngay khi tôi càng ngày càng thấp thỏm thời điểm, vẫn như cũ là khuôn mặt quen thuộc không có chút biểu lộ.
Đột nhiên nhếch môi cười, sau đó xuất một cỗ sương mù màu trắng, nháy mắt tôi chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng ngất đi. Trước khi hôn mê bên tai nghe được một trận gió, còn có một thanh âm truyền đến , có điều tôi nghe không rõ người kia đang nói cái gì .
Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy mình phảng phất trải qua giấc mộng, hoàn toàn không nhớ nổi, như phiêu trên biển cả, chìm chìm nổi nổi. Tôi mở mắt một lần nữa đã nằm trên giường. Cửa phòng bị mở ra, tôi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lý Diệc Thần.
"Cô, cái nữ nhân ngu ngốc."
Hắn nhỏ giọng lầm bầm một chút, liền đi tới, muốn đem tôi đỡ lên. Hắn mới ngồi trên mép giường. Lý Diệc Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, hắn càng biểu hiện bình tĩnh, trong lòng tôi lại càng bất an, dường như hắn muốn kiềm chế phẫn nộ của mình. Tôi bị hắn nhìn có chút chịu không được, đánh vỡ trầm mặc nói:
"Lần này là Tiểu Ngư đã cứu tôi?."
"Cô còn không biết xấu hổ."
Nguyên bản rất an tĩnh, khi nghe danh tự Tiểu Ngư liền lập tức bộc phát. Tôi là lần đầu tiên thấy hắn hung ác như thế, con mắt trừng rất lớn, bên trong lóe ra lửa giận hừng hực, phảng phất là muốn đem tôi xé nát.
Tôi không biết sao hắn lại phát bệnh thần kinh, chẳng qua tôi cũng không dám phản bác, nhìn tư thế kia nếu phản bác, thật có khả năng bị hắn đánh một trận tơi bời. hờ hắn phát tiết một trận, mới khiếp đảm mà hỏi:
"Làm sao rồi? Có phải cô ấy xảy ra vấn đề gì không?"
Tôi cũng không ngốc, nguyên bản mặc dù tâm tình hắn không tốt, nhưng vẫn có thể áp chế, nhưng khi tôi nhắc đến Tiểu Ngư hắn liền bộc phát, hẳn là xảy ra vấn đề gì rồi. Lý Diệc Thần chậm rãi hòa hoãn xuống, chẳng qua sắc mặt vẫn rất âm trầm, nhìn tôi cẩn thận từng li từng tí, hỏa khí ngược lại không phát ra được, thở dài một tiếng nói:
"Hiện tại nó gặp đại phiền toái."
Lòng tôi hơi hồi hộp một chút, cô ấy mặc dù không phải người, nhưng đã cứu tôi, tôi không có khả năng không hỏi an nguy cô ấy, lập tức liền lo lắng hỏi:
"Đến cùng làm sao vậy, mau nói cho tôi biết, hoặc là anh dẫn tôi đi nhìn cô ấy một chút ."
"Bây giờ không thể gặp được nó. Cô biết hay không, nó kém chút nữa chết mất, nó cùng cô không giống, nếu chết thật sự là chết."
Tôi không rõ hắn đang nói cái gì, ai chết mà không chết thật, chẳng lẽ chết còn có thể sông lại chết lần thứ hai được sao? Chẳng lẽ bởi vì cô ta có thân phận khác?
"Tình huống hiện tại rất đặc thù, mấy ngày gần đây sẽ không gặp được nó."
Lý Diệc Thần ngữ khí hơi nhu hòa một chút, giải thích:
"Lần này sự tình tương đối lớn, Tiểu Ngư vì ngăn cản tên kia, bị trọng thương."
"Đến cùng là ai giả mẹ tôi, gạt tôi đến nơi đó?"
Tôi đem nghi ngờ trong lòng hỏi.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
"Đây chẳng qua là tên tiểu quỷ mà thôi, không quan trọng gì, chỉ là sau lưng hắn có người chỉ thị mà thôi."
Trào phúng một câu, Lý Diệc Thần lại bắt đầu răn dạy:
"Cái nữ nhân đần này thật sự là không bớt lo, hôm qua gặp chuyện lại không biết gọi Tiểu Ngư. Là do ta sơ suất, ngày này còn cho cô ra ngoài, không nghĩ lão yêu quái lại có năng lực."
Tôi nhíu mày suy tư, lại không có chút nào ấn tượng, tựa hồ một ngày bình thường không có gì đặc biệt, hắn nói như vậy là có ý gì? Hù dọa tôi sao?
Đúng, âm lịch, mười lăm tháng bảy, trong truyền thuyết quỷ tiết. Không sai, theo truyền thống ngày lễ người trong thôn đều rất xem trọng, ngày đó muốn viếng mộ tổ tiên. Sau khi trời tối, không thể ra cửa, không sẽ bị quỷ nhập vào người.
Cái này thật không phải mê tín, bởi vì tôi từng thấy tận mắt quỷ nhập vào người một tiểu hài. Tôi đi ra ngoài ngày đó đúng lúc là mười lăm tháng bảy, ngày quỷ tiết, tôi cùng Thanh Thanh nói chuyện thời điểm hẳn là giữa trưa, tối đa cũng chính là buổi chiều, vì sao lại gặp được quỷ? Chẳng lẽ thời gian qua nhanh vậy sao?
"Xem ra cô đã đoán được."
Lý Diệc Thần đứng dậy, nói:
"Ta hiện tại lấy ít đồ ăn đến cho cô, cô ăn xong, ta phải tranh thủ thời gian đi ra ngoài một chút."
Hắn nói xong, đứng dậy đi ngoài rất nhanh liền bưng bát cháo đến. Trước đó tôi luôn cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường tôi không thấy ở đây có người, nhà bếp thì không có nhưng mỗi ngày ba bữa đều đặn được mang tới? Những cái này ở đâu ra? Hiện tại đang ở Nhân Duyên Miếu liền chỉ có ba người chúng tôi, mà nhìn Lý Diệc Thần làm sao có thể đích thân xuống bếp.Bất quá bây giờ không phải lúc xoắn xuýt, nhét đầy cái bao tử trước đã.
"Nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra ngoài trước."
Lý Diệc Thần sau khi nhìn tôi ăn xong, lại hướng phía ngoài cửa đi đến. Tôi cảm giác là lạ, hành vi vừa rồi như phu quân đối đãi thê tử bị bệnh, lúc trước mẹ bệnh ba cũng túc trực bên cạnh bưng cháo rót nước, hắn đây là coi tôi thành thê tử rồi sao? Dường như chúng tôi giống cặp vợ chồng mới cưới, chỉ là. . . luôn cảm thấy có chút là lạ.
Hắn làm cái gì? Muốn đi đâu? Tôi phát hiện với hắn mình không hề biết chút nào, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên. Nhìn thấy Lý Diệc Thần đi ra cửa, tôi vội vàng từ trên giường đứng dậy đuổi theo, có điều một cái bóng cũng không thấy. Hắn đi ra ngoài nhiều nhất mới hai phút ? Nhanh như vậy liền không thấy rồi? Sự tình dường như có chút không đúng.