CHƯƠNG 5: CANH TỎA HỒN
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 5: Canh tỏa hồn
Tôi do dự chỉ chốc lát, liền co cẳng hướng phía thôn chạy tới, thân thể suy yếu, chạy rất chậm, chạy thêm vài phút liền thở hồng hộc, có chút không chạy nổi. Chần chờ một chút, vẫn tiếp tục lựa chọn đi tiếp, thở dốc một hơi nâng cái chân nặng nề tiếp tục hướng phía trước đi đến.
"Cô đang theo dõi ta?"
Tôi vừa đi vài bước, sau lưng truyền đến tiếng Lý Diệc thần, tôi sửng sốt.Có người đột nhiên ở đằng sau, tôi không có khả năng không phát hiện, cái này khiến tôi càng tò mò, cái nam nhân này dường như mang theo một tầng giấu diếm để tôi không nhìn rõ lắm.
Quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng, lập tức liền tức giận:
"Ai nói tôi theo dõi anh? Tôi chỉ là muốn đi hóng mát."
Nghe tôi giải thích, trên mặt hắn thần sắc hòa hoãn một chút, chỉ hơi nhẹ gật đầu.
"Trở về đi, thân thể cô còn rất yếu."
"Tôi không thể tự mình trở về, có chút sợ, anh dẫn tôi về miếu được không."
Tôi không biết hắn muốn đi chỗ nào, cũng biết chín mươi phần tỉ lệ là sẽ không đáp ứng dắt tôi theo, chỉ có thể giả bộ đáng thương. Nói ra câu nói này mặt của tôi có chút không tự nhiên, không nghĩ tới có một ngày vậy mà lại dùng khẩu khí nũng nịu nói chuyện với một nam nhân, hiện tại có chút hối hận, cũng đã không kịp.
Lý Diệc Thần đã quay đầu, hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, dường như cũng có chút phản ứng không kịp. Nhìn bộ dáng kia, ở trong lòng len lén nở nụ cười. Lấy lại tinh thần nói một câu:
"Ghi nhớ, chổ chúng ta ở không phải là miếu, là phủ có hiểu không?"
Tôi muốn phản bác, thế nhưng lại không tiện mở miệng, đành phải âm thầm nghĩ Nhân Duyên Miếu không phải là miếu sao? Nhìn nó giống căn nhà mang hương vị truyền thống mà sao từ miệng hắn lại là nhà.
"Muốn biết sự tình, liền mau về nhà, chờ ta trở lại, ta cho nói cho cô nghe."
Lý Diệc Thần vẫn không có đáp ứng mang tôi về. Nghe đến chuyện của mẹ, thần sắc tôi lại ảm đạm lên, trong lòng có chút tự trách. Chờ tôi thương cảm xong đã bị ôm trở về Nhân Duyên Miếu.
Hắn đặt tôi trên giường, mới lên tiếng:
"Mười lăm tháng bảy là ngày quỷ tiết chu kỳ trong một tuần lễ, còn bốn ngày nữa. Không được đi ra khỏi cửa, hiện tại Tiểu Ngư không bên cạnh, nếu bị ức hiếp ta cũng không cách nào biết. "
Căn dặn một câu hắn liền rời đi, tôi thì rơi vào trầm tư.
"Phu nhân."
Ngồi trên giường ngẩn người, đột nhiên một giọng nói vang lên, tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại. Quả nhiên là Tiểu Ngư, trừ nó ra không ai gọi xưng hô tôi như thế này.
"Tiểu Ngư, không sao chứ? Lần này tôi thật sự cám ơn cô."
Nhìn thấy Tiểu Ngư đứng trước mặt tôi rất vui vẻ.
"Ta không yên tâm, cho nên tới xem một chút."
Tiểu Ngư có chút nhu hòa, không giống trước kia. Nghe cô ấy quan tâm tôi, nhịn không được nở nụ cười, cái này có chút vượt quá dự liệu:
"Tiểu Ngư, cô đừng gọi là phu nhân, cứ gọi là Trường Lạc đi."
Tiểu Ngư hơi sững sờ:
"Trường Lạc, cô khá hơn chưa?"
Tiểu Ngư cũng tiếp nhận thiện ý, sau đó liền quan tâm tới thân thể tôi.
Tôi lắc đầu : "Không có vấn đề gì, tôi nghe Lý Diệc Thần nói cô vì tôi mà bị thương."
Tiểu Ngư cười khổ một tiếng, nhìn tình huống cũng không lạc quan như vậy, bề ngoài coi như không có thương tích gì, có thể là tổn thương linh hồn.
"Thiếu gia cũng không có lừa cô, nhưng cũng không nghiêm trọng, lo lắng cho cô nên tới xem một chút."
"Lần trước tôi hôn mê, về sau đến cùng xảy ra chuyện gì? Cô làm thế nào mà bị thương?"
"Chẳng lẽ thiếu gia không có nói cho cô nghe sao? Lúc ấy nếu thiếu gia không kịp thời tới cứu, hai chúng ta chỉ sợ đều chết ở nơi đó, ta căn bản không phải đối thủ của lão yêu quái đó."
Quả nhiên là Lý Diệc Thần đến cứu tôi.Trong mắt tôi, Tiểu Ngư cũng rất lợi hại, cô ấy không phải đối thủ lão yêu quái đó, xem ra muốn báo thù hi vọng không lớn, thủ hạ của hắn đã có thể biến thành dáng vẻ của mẹ dụ dỗ tôi. Có lẽ sự tình của gia đình tôi cùng hắn có quan hệ?
"Sau khi tỉnh lại, anh ta liền vội vã đi, tựa như có rất nhiều việc, chờ anh ta trở về liền nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra."
"Cũng đúng, thiếu gia đã chiếu cố cô cả ngày, công vụ đọng lại không ít, nên đi xử lý. Trường Lạc, thiếu gia đã nói chờ thiếu gia trở về sẽ nói cho cô biết, vậy ta cũng không nhiều lời, để thiếu gia tự mình nói, dù sao thiếu gia cũng mau trở lại."
Nghe Tiểu Ngư nói, tôi cũng không làm khó, dù sao buổi tối Lý Diệc Thần cũng liền trở lại.
"Đúng, Tiểu Ngư, chén thuốc lần trước cô cho tôi uống kia là chén thuốc gì ?"
"Cái đó gọi tỏa hồn canh, thiếu gia khó khăn lắm mới tìm được dược thảo, tìm người chuyên môn chuẩn bị, cô cũng không thể lãng phí thuốc đó."
"Tỏa hồn canh? Tên kỳ cục vậy, làm sao không nghe được mùi thảo dược, giống như độc dược ?"
"Độc dược?"
Tiểu Ngư có chút bất mãn:
"Vất vả lắm mới thu thập mấy chục loại thảo dược trân quý? Tỏa hồn canh bào chế riêng cho cô, ý nghĩa là để giữ chặt thân thể và linh hồn làm một."
"Tỏa hồn canh bào chế riêng cho tôi? Chẳng lẽ thân thể cùng linh hồn tôi không ổn sao."
Tôi có chút buồn bực cảm thấy hiện tại thân thể còn rất tốt, vậy mà cô ấy nói tôi thân hồn bất ổn.
"Thân thể và linh hồn người bình thường tự nhiên không có vấn đề, nhưng cô là tình huống đặc thù, cô cùng người khác không giống, nhất định phải dùng thuốc này mới được, không thì sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Tiểu Ngư nghiêm túc nói.
"Có cái gì không giống? Chúng ta đều là một cái đầu, hai cánh tay, trên mặt cũng chỉ có ngũ quan, không nhiều điểm khác."
Tôi có chút xem thường nói.
"Người tàn tật, thiếu mất cánh tay cùng người bình thường cũng giống như vậy."
Tiểu Ngư rất bất mãn phân tích.
"Đến cùng đúng là có khác biệt." Tôi nhẹ giọng hỏi, lòng hiếu kỳ của tôi rất nặng.
"Vậy tôi chỉ có thể nói cho cô một chút, về sau cô cũng đừng lại tiếp tục truy vấn tôi."
Nhìn thấy tôi liên tục gật đầu, mới nhẹ nói:
"Cô biết gia đình cô có một bí mật, kỳ thật là nằm ở trên thân thể cô, để cô uống tỏa hồn canh chính là vì giúp cô giấu đi bí mật này."