CHƯƠNG 3: CÂU ĐỐ
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 3: Câu đố
Lời nói của mẹ liền ẩn hiện bên tai:
"Lạc Nhi, đây hết thảy đều bởi vì con, nhanh chóng kết thúc đi."
Tôi mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc:
"Con làm sao, con phải làm sao?"
"Đi tìm Thiên Nhãn Thần, chỉ có hắn, mới có thể nói rõ chân tướng."
Thiên Nhãn Thần? Cái tên này khiến đầu tôi đau một cái, đối với danh tự này có chút ấn tượng, hắn hẳn là thầy bói trước đó mà ba mẹ đã dẫn tôi đến gặp. Tôi càng nghi hoặc, phải tìm hắn ở đâu? Chuyện này cùng hắn có quan hệ gì?
Tôi muốn hỏi rõ ràng lại không muốn hỏi, vừa muốn mở miệng lại phát hiện trong khoảnh khắc mẹ đã biến mất. Tôi ngẩn người nhìn mẹ, khuôn mặt trước đó đã biến mất. Dáng vẻ của mẹ tựa hồ rất bình tĩnh, không có cái gì chỗ đặc biệt.
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, trong lòng tôi không khỏi âm thầm kêu không tốt, muốn ẩn núp đã không kịp. Không thể làm gì khác hơn là phó thác cho trời.Tôi tập trung tinh thần hướng phía sau lưng nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy người sau lưng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Thanh Thanh, là cậu?"
Tôi làm sao cũng không nghĩ tới, đằng sau mình vậy mà lại là Thanh Thanh. Thanh Thanh nhìn thấy tôi, trong tay dường như cầm thứ gì, sợ tôi nhìn thấy nắm tay liền chắp sau lưng. Hành động này để tôi hơi nghi hoặc một chút.
Thanh Thanh nói:
"Lạc Lạc tại sao lại trở về rồi? Cậu cũng đã biết, hiện tại thôn trưởng đang tìm cậu khắp nơi, nếu như tìm thấy cậu hậu quả thế nào không lường trước được."
"Mình đi khỏi cảm thấy quá bất hiếu, liền nghĩ trở về đợi mẹ an táng xong. Bằng không mình không đành lòng."
Thanh Thanh tựa hồ có chút sốt ruột:
"Hết thảy còn có mình, cậu cứ yên tâm, việc an táng liền giao cho mình, cậu vẫn là đi nhanh lên?"
Thanh Thanh dường như thật sốt ruột, toàn tâm toàn ý muốn để tôi rời đi. Trong lòng có chút hơi sinh nghi.
"Thanh Thanh, sớm như vậy làm sao lại tới đây?"
Thanh Thanh sững sờ, thở dài nói:
"Bọn họ ở đây làm ầm ĩ, tới giúp cậu thu thập một chút."
Thanh Thanh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì liền nói:
"Hôm nay trong lúc vô tình nghe được thôn trưởng nói trong nhà cậu chứa một bí mật, mà bí mật kia phải tìm tới tên thầy bói Thiên Nhãn Thần, hết thảy chân tướng sẽ biết được rõ ràng, cho nên cậu bây giờ nhất định phải mau rời khỏi nơi này, tìm được tên thầy bói đó trước người của trưởng thôn, bằng không bí mật liền sẽ rơi vào trong tay người khác, chẳng lẽ cậu muốn để cô chết không nhắm mắt ?"
Tôi bị cậu ấy nói đến mức trở nên bối rối, lời nói tự nhiên là tôi tin tưởng, dù sao Thanh Thanh cũng là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi không tin cậu ấy còn có thể tin tưởng ai đây?
"Thế nhưng mà. . ." Tôi vừa nói, một bên nhìn vào quan tài.
Thanh Thanh an ủi nói:
"Nơi này hết thảy có mình, cậu yên tâm, cậu bây giờ trước quay về Miếu Nhân Duyên đi, nơi đó tạm thời an toàn, sau đó nghĩ biện pháp tìm tới tìm Thiên Nhãn Thần, đợi sóng gió đi qua, mình sẽ đến giúp cậu."
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể dựa theo lời Thanh Thanh nói mà làm. Tôi lưu luyến nhìn quan tài mẹ, rồi rời đi, Thanh Thanh trùng điệp thở dài một hơi, dường như trút được gánh nặng. Cô ta từ từ đến trước quan tài, từ lòng bàn tay phía sau xuất ra thứ gì, sau đó mạnh mẽ ném vào trong quan tài, trong mắt dường như có một loại cảm xúc không hiểu kéo dài.
"Trò hay liền bắt đầu, ngươi có phải hay không cũng rất chờ mong?"
Thanh Thanh nhìn quan tài, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên đầy nguy hiểm. Trong lòng tôi có chút loạn, thẳng đến Nhân Duyên Miếu, vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tôi vừa vào cửa, liền bị Lý Diệc Thần mạnh mẽ kéo vào trong. Tôi không để ý tới hắn. Trong lòng bộn bề uất ức.
"Phụ mẫu cô tự mình quỳ xuống cầu ta cưới cô, lúc trước bái đường còn thái độ, hôm qua còn mắng ta. Nếu ngày đó không bởi vì ba mẹ cô thành khẩn van xin, ta cũng chẳng thèm loại người như cô."
Tôi bỗng nhiên sững sờ, dường như từng lời của hắn nghe ra cái gì:
"Anh nói cái gì? Ba mẹ tôi tới tìm anh? Anh nói thật không?"
Lý Diệc Thần một mặt trào phúng nhìn tôi, giống như là đang nói chuyện cười:
"Ta cho tới bây giờ đều chẳng muốn đi lừa gạt kẻ không biết trời cao đất rộng."
Hắn đối câu hỏi của tôi căn bản không để trong lòng, cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn biết lúc ấy chuyện gì xảy ra, vì sao ba mẹ tìm hắn cầu mong hắn cưới tôi? Bình tĩnh mà xem xét, tôi vẫn không khó gả, tại sao phải gả cho hắn, dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ?
Lý Diệc Thần nhếch miệng lên, cười lạnh nói:
"Chân tướng có thể nói cho cô biết, nhưng cô nhất định phải ở bên cạnh ta, ta sẽ cho cô một cái chân tướng."
Tôi lúc này đã có chút tỉnh táo, trấn định một chút nói:
"Nhưng anh phải đáp ứng một điều kiện, giúp tôi tìm tới Thiên Nhãn Thần, sau đó giúp tôi tìm ba, điều tra về bí mật và nguyên nhân cái chết của mẹ tôi, giúp tôi báo thù."
Nghe xong những cái này, Lý Diệc Thần nhíu chặt hai hàng chân mày.
"Nữ nhân này thật đúng là được một tấc muốn tiến một thước."
Tôi ra vẻ trấn định nói:
"Đến cùng anh đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười không mang theo hảo ý:
"Vậy phải xem cô hầu hạ khiến ta vui vẻ hay không đã."
Nói xong, bỗng nhiên ôm lấy tôi. Một đêm này, hắn tựa hồ đặc biệt điên cuồng, một mực không ngừng phát tiết. Sáng sớm tỉnh lại, cảm giác toàn thân mỏi lưng đau chân, quả thực chính là không có một cái không chỗ đau.
"Phu nhân, người tỉnh rồi."
Bên ngoài truyền đến một thanh âm, chẳng qua tôi có thể nghe được đây không phải giọng Lý Diệc Thần.Kỳ quái, nơi này bình thường ta cũng không thấy có người khác, nhưng người nói chuyện thì ở đâu ra?
Lúc này một tiểu cô nương bưng một bát chứa thứ gì, sau đó đưa tới bên cạnh tôi:
"Người uống nó đi! Không nên hỏi nhiều."
Mấy ngày nay đại khái tất cả chuyện quỷ dị tôi đều gặp qua, năng lực chịu đựng cũng đã đến cực hạn ? Tôi đã nhẫn đến mấy lần, mới không lập tức liền bị dọa cho ngất đi.
Tiểu cô nương đem chén thuốc bỏ lên bàn, có chút không nhịn được nói:
"Diệc thiếu gia phái tôi hầu hạ cô."