Chương 3:Đứa con riêng bị giấu kín
Tối hôm sau, đêm đã khuya. Ô kính cửa sổ ngăn lại tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài, căn phòng yên tĩnh. Cả thành phố chìm trong lớp sương mù thoang thoảng lạnh, mọi thứ đang ngủ yên.
Chỉ có điều An Mạt không thể ngủ được chút nào, lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn.
Vì trằn trọc nghĩ rốt cuộc có nên bay sang Úc để gặp Cố Diệp Minh hay không.
Hôm qua hắn đã hứa sau khi đọc tin nhắn của An Mạt rằng sẽ không làm hại Hạ Vũ thêm lần nào. Tuy càn rỡ nhưng hắn thật sự sẽ trọng chữ tín hơn bất cứ thứ gì khác, là phong thái của một người đứng đầu băng đảng, khiến cô có phần yên tâm.
Hạ Vũ đã có y tá cật lực chăm sóc ngày đêm rồi, chuyến đi này cùng lắm chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi. Vì cô thực sự muốn làm rõ, rốt cuộc lí do khiến hắn bỗng chốc nổi điên khi hay tin cô quay lại với Hạ Vũ là gì.
An Mạt nghĩ thầm rồi nhìn vào chiếc va li cùng đống đồ đã soạn sửa kĩ càng, thiếp đi từ lúc nào không biết.
Máy bay xé tầng không, xuyên thẳng vào mây trời. Những tòa nhà nhỏ bé dần, cho đến khi bị mây che khuất hẳn.
Đã mười mấy tiếng ngồi trong khoang hạng nhất, cuối cùng sự nhàm chán cũng đã bị phá vỡ vì máy bay sắp hạ cánh. Đường chân trời của nước Úc hiện ra dưới những cánh rừng nhiệt đới xanh bạc ngàn.
Ánh mắt của cô từ buồn chán chuyển sang nôn nóng như có điều gì đó thiết tha.
-Tới rồi!
Sau khi máy bay hạ cánh, lấy xong hành lí và gọi cho Bắc Thần cô bỗng có phần căng thẳng vì xa lạ. Nhưng vừa được mười phút ngồi đợi ở băng ghế đã thấy đàn anh đã đứng rất nổi bật ở cạnh lối ra.
-Bắc Thần!
Cô nhanh nhảu chạy lại cùng đống hành lí thì được giúp một tay cho đỡ nặng.
-Nặng phết! Rốt cuộc muốn ở đây bao lâu đây? Cả đời à?
Anh nhăn mũi cười khiến cô cũng không giận nổi mà chỉ cười gọn rồi đáp qua loa.
-Coi bộ anh không sợ tôi nói với anh tôi rằng ai đó đã từng trốn gác đi say xỉn một năm trước hả!
Nói tới đó người kia ngượng ngùng xoa đầu rồi nũng nịu lại, thật không có chút tiền đồ.
-Tiểu thư tôi sai rồi! Lập tức dẫn cô về nhà anh trai liền. Nhưng phải nhớ giữ kín bí mật đấy, biết chưa?
Ngồi trên chiếc xe thông dụng, chỉ chừng mười lăm phút An Mạt đã thấy hiện ra bờ biển xanh trải dài. Thời tiết thật sự rất đẹp, rất hợp để ra ngoài!
-Anh tôi thật sự ở đây à?
Bắc Thần phì cười.
-Tại sao lại không thể chứ?
-Vì tôi nghĩ...người ta chỉ ở những nơi khó tìm thôi chứ! Trong phim đều như vậy mà phải không?
Anh cố nhịn lắm mới không bật cười, coi bộ An Mạt thật sự chưa từng tiếp xúc với giới hắc bang lần nào dù là em gái của "bang chủ lãnh khốc" Diệp Minh trong truyền thuyết.
Quả là chuyện hiếm có khó tìm nha!
Xe dừng lại sau khi đi được nửa tiếng, rẽ lối vào một ngôi nhà bình thường. Khiến cô không thể nào tin được kẻ như hắn mà cũng có thói sống giản dị. Ngôi nhà tông chủ đạo là màu trắng, có điểm xuyết một vườn hoa xinh xắn kế bên.
Thấy cô trố mắt nhìn, Bắc Thần cũng không buồn giải thích, chỉ đem đồ đạc đến cổng rồi tỏ vẻ nghiêm trọng nói.
-Tiểu thư, việc này thật sự liên quan tới tính mạng của tôi! Diệp Minh không muốn ai biết tới nơi này cả, nhiệm vụ của tôi tới đây thôi! Đây là số của tài xế riêng muốn đi đâu thì cứ gọi vào. Đi đây!
Rồi đóng cửa xe lăn bánh đi khỏi.
Cô giận dỗi giậm chân.
-Đúng là vô trách nhiệm mà!
Phút sau người giúp việc niềm nở ra lấy giúp cô đồ đạc vào phòng nghỉ cho khách,đang cười cười nói nói chuyện trò.
Bỗng một cậu bé gương mặt sáng sủa, đôi mắt trong lành như nước chạy vào. Nhìn cô đầy dò xét sau lưng rồi mới thốt lên.
-Mẹ!!!