Giới thiệu
An Mạc có một người anh trai bí ẩn là trùm một băng đảng khét tiếng, cũng là chủ của một gia sản khổng lồ sau lưng, nhưng cũng là kẻ lạnh mặt giây sau liền có thể đánh chết người, một kẻ luôn tìm cách ngăn cấm cô tìm lại tình yêu trước khi mất trí nhớ. Cô biết không thể thoát khỏi nanh vuốt của thú dữ, chỉ nghẹn ngào hỏi hắn một câu. -Rốt cuộc anh muốn cái gì ở em? Anh quan tâm đến em hay là muốn chiếm hữu em? Diệp Minh anh đúng là đồ cặn bã. Lần khác khi cô cùng bạn trai sang đường thì một chiếc xe đen lao tới với tốc độ choáng người. Muốn đâm trực diện vào anh ấy nhưng cô đã lấy thân ra chắn khiến chiếc xe dừng khoảng hai mét rồi vít ga chạy đi. Cô tức tốc hoàn hồn, hai vai run rẩy đi tìm hắn. -Chuyện đó là anh làm có phải không? Hắn ngồi trên trường kỷ, nực cười nhìn vào cô. Diệp Minh không phủ định câu nào. Màn khói lởn vởn trước mặt hắn, hắn giọng nói lạnh lẽo như băng. -Em yên tâm, nếu là anh làm anh nhất định sẽ cho người bằng mọi giá đâm chết cậu ta! Không để em chất vấn anh câu nào nữa!
Chương 1: Người làm tôi tổn thương nhất, là anh
-Ra ngoài!
Tiếng ra lệnh lạnh lùng quen thuộc tới độ khiến cô nghe sởn gai óc lại xuất hiện sau nửa năm gần như không nghe thấy.
-Cố Diệp Minh! Anh làm gì ở đây?
Hắn mặc bộ com lê đen tuyền, cứ như một sứ giả địa ngục tới để mang người đi. Khuôn mặt lạnh tanh, khó hiểu của hắn khiến cô không thôi liên tưởng tới kẻ giết người không ghê tay mà trong giới hay đồn thổi.
Hắn là chủ bang phái xã hội đen có tiếng tăm, bao người kính nể, thế lực phải gọi là nằm trong ngũ giới. Cũng chính là anh trai của cô, bao năm nay đều mang tiếng ghẻ lạnh người em gái Cố Hàn Mạt này. Nửa năm bỏ mặc cô không màng sống chết, tới một cuộc điện thoại cũng không có giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Lần này cô chưa hiểu được chuyện gì thì đã bị hắn chộp tay một cách thô bạo rồi kéo ra ngoài.
Ngay sau đó là một đám người cầm gậy hung hăng xông vào căn phòng chỉ còn một mình bạn trai mới quen của cô ở trong đó.
Cửa bị khóa trái lại..
--Làm gì vậy?Bỏ ra, bỏ em ra.
Đầu cô choáng váng, bao nhiêu cảm xúc lo lắng sợ hãi lẫn lộn vào nhau. Bất chấp bàn tay to lớn của hắn giằng cô lại đau tới nhường nào, cô chạy đến bên cửa phòng trong không khí hỗn loạn.
Gõ cửa rồi hét liên tục vào bên trong nhưng hoàn toàn không nghe gì ngoài tiếng thét chói tai vọng ra.
-Diệp Minh anh mau kêu mở cửa ra, mở ra cho em. Anh làm cái quái gì vậy?
Cô kêu gào rồi bấu chặt lấy cánh tay hắn, hai mày hắn vô thức nhíu lại. Ánh nhìn sắt đá như muốn nhấn chìm tất cả trong lửa giận, cơn giận bốc lên từ khí quản như muốn thiêu cháy cổ họng hắn.
Cố Diệp Minh tự hỏi, An Mạt yêu kẻ kia tới vậy sao?
Hắn khàn khàn nói rồi nhìn sang đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của cô bèn không đành lòng, nói vọng vào trong ra lệnh.
-Mở cửa.
An Mạt thôi khóc quay mặt hấp tấp chạy vào trong căn phòng xộc mùi máu. Đập vào mắt là cảnh tượng quá khủng khiếp khiến cô lảo đảo dựa vào cửa, dụi mắt không tin vào chính mình.
Không có lệnh ngừng tay Hạ Vũ vẫn bị kéo lê trên sàn nhà, để lại một vệt máu đỏ thẫm, ôm đầu nằm sõng soài, hơi thở yếu ớt sắp không thể chịu đựng thêm.
An Mạt chạy đến lấy thân chắn những cây gậy sắp vung vào, bắt bọn họ ngừng lại.
Nhìn lại người đối diện bằng ánh mắt thống khổ tột cùng.
Cô đau đến run người, phải khó khăn lắm mới tìm được anh ấy. Vậy mà ông anh trai tàn bạo này muốn lấy mạng như một món hàng rẻ tiền, cô thề dù hôm nay có phải hy sinh mạng sống hay đoạn tuyệt thì cũng phải mang anh đi.
-Hạ Vũ em đây, em sẽ cứu anh. Dừng lại, dừng lại mau! Xin anh hãy gọi cấp cứu mau lên.
Máu đã thấm đẫm cả chiếc váy trắng tinh khôi của buổi hẹn hò. Mặt hắn chẳng có biểu hiện gì ngoài lãnh đạm rồi cười khẩy.
-Cố An Mạt, em bị hắn lừa tới ngốc rồi phải không?
Cô lấy tay cố làm máu ngưng chảy, nhưng từng dòng chất lỏng cứ không ngừng tuôn qua ngón tay thon dài của cô. Cô thấy sợ quá, đau quá ! Nỗi sợ cứ như một hình bóng đen ngòm vây phủ lấy cô, tưởng chừng như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Cô thét.
-Đây không phải thì giờ để nói lí, gọi cấp cứu mau.
-Em thì biết cái gì, hắn chỉ lừa em thôi!
Hắn nhét tay vào túi áo rồi nắm chặt lại để ngăn phẫn nộ trào dâng và bất lực trong lòng mình, khuôn mặt không để lộ đau đớn.
Hắn tiếp tục nghe rồi lệnh cho người gọi cấp cứu trước khi có án mạng.
-Diệp Minh anh thì biết cái gì ngoài giết chóc. Anh chỉ làm vậy để thỏa mãn tính tự đương tự đắc của mình thôi. Tìm được anh ấy không dễ dàng gì, anh nghĩ em sẽ bị anh lừa sao? Đồ khốn.
Diệp Minh không nói gì nữa chỉ bất ngờ kéo rồi ép thân thể nhỏ bé của cô vào góc tường khiến lưng cô lạnh buốt như chạm phải băng lạnh.
-Hắn không phải! Hắn chỉ muốn tổn thương em thôi!
Hắn giận dữ nói, nhưng cô cũng không chịu thua.
-Vì cái gì mà không phải. Người chạy đến tìm anh ấy là tôi, người bảo quay lại cũng là tôi! Anh lấy tư cách gì để nói câu đó? Người làm tôi tổn thương nhất là anh, là anh đó Cố Diệp Minh.
Thấy ánh mắt đổ lửa hận về phía mình, hắn không thể kiềm lòng chua xót, suýt nữa quên mất rằng mình là ai buộc miệng nói.
-Không thể nào là hắn. Vì người đó là..
"Khụ khụ"
-Bỏ ra! Tôi không muốn nghe nữa
Một tiếng ho yếu ớt gây chú ý cho cô hơn nhiều trong lúc ấy, Hạ Vũ nôn ra thật nhiều máu, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía cô.
Cô thì thào.
-Mọi chuyện ổn rồi, ổn rồi đừng lo! Em đây!
Cấp cứu sắp đến, cấp cứu sắp đến!
Câu nói đó như trống thúc vang vọng lên mỗi phút trong đầu. Chân cô run như chì vì mệt mỏi và đau xót, mồ hôi ướt đẫm trên trán cũng đủ khiến cô lạnh run lên. Phải vội ngồi thụp xuống ôm lấy đầu anh đặt lên đùi mình, mỉm cười trong nước mắt, khẩn thiết nói.
-Tha cho anh ấy đi!
-Được !
Hắn chỉ đáp lạnh lùng.
-Hạ Vũ hãy nhớ cho kĩ ngày hôm nay và không được làm tổn thương em gái tôi lần nào cả. Bởi vì dù có chết tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.
Cố Diệp Minh mắt như che phủ một làn sương mờ ra hiệu rồi quay đầu ngạo nghễ bước khỏi, bóng hình cao lớn ấy thực sự chất chứa biết bao thất vọng trào dâng.
Trước khi đi còn ném lại một câu rằng.
-An Mạt, vậy thì chúc em giữ được người mà em cho là đúng.
-Vì có khi cả đời này em cũng không nhớ lại được đâu