Chương 5 : Cô Giáo Định Mệnh
Sáng hôm sau...
" Ê... mày định đi học à , sao không nghỉ 1 bữa đi hôm nay sức khỏe mày sẽ yếu lắm đó , tao khuyên mày nên ở nhà "_ Tuấn An vừa nhắc nhở nó vừa vuốt keo cho mái tóc nâu của mình .
" tao chỉ đưa cô Nhung đi dạy thôi , tay chân tao tái hết rồi này sao ra ngoài lâu được "_ nó mặc áo khoác vào rồi nhìn lên mu bàn tay của mình.
" để tao đưa cho mày ở nhà đi "_ Tuấn An
" thôi tao muốn ở gần cô 1 ngày không gặp tao nhớ lắm "_ nó cười nói.
" xì ... Sến súa quá đi mất "_ Tuấn An .
" đi học đi tao đi qua nhà cô "_ nó nói rồi thì cả 2 mỗi người 1 đường nó đến nhà cô Nhung cậu đến trường học
" cô "_ nó kêu lớn.
" em đến rồi à , đầm phục đâu sao lại mặc đồ ở nhà thế này " _ cô hỏi
" hôm nay em không được khỏe cô ạ chắc phải nghỉ 1 ngày rồi , thôi cô lên xe đi "_ nó nói giọng hơi yếu.
" sao mặt em tái mét vậy em có sao không "_ cô nhíu mài hỏi lấy tay sờ sờ mặt nó .
" lên xe đi , em không sao cả "_ nó giọng kiên quyết
" được rồi cô tới trường thì em phải về ngay đó đừng ra gió nữa biết chưa , ba mẹ em sẽ lo lắng lắm khi thấy em như vậy đấy "_ cô vừa nói vừa lên xe cài nón bảo hiểm.
" ba mẹ ư..."_ nó ngơ ngác
" sao thế Vương Duy "_ cô vỗ vỗ vai nó
" à không gì ta đi thôi "_nó cười tươi nhìn cô phóng xe đi .
Tại trường học ....
" cả lớp nghiêm "_ Tuấn An giọng ra lệnh.
" các em ngồi xuống đi "_ Ngọc Nhung bước vào
" dạ thưa cô Vương Duy bệnh rồi ạ , em có để giấy phép trên bàn "_ Tuấn An nói tay chỉ về hướng bàn giáo viên
" cô biết rồi , chúng ta bắt đầu buổi học thôi "_ tuy nói vậy nhưng trong lòng cô dâng lên 1 cảm giác bất an khó chịu vô cùng .
Sau khi tan học ....
" Tuấn An lên phòng giáo viên gặp cô 1 chút được không "_ cô vừa thấy cậu đi ngang thì kêu to .
" dạ...được ạ "_ Tuấn An đáp lại.
" à về chuyện Vương Duy...em ấy bệnh gì vậy có ổn không An ? "_ mặt cô lo lắng lộ rõ ra khiến cậu bật cười.
" trời ạ , không sao đâu cô , cô đừng lo lắng quá "_ cậu cười nói nhưng trong lòng cũng giống cô tự nhiên dâng lên 1 cảm giác kì lạ như sắp xảy ra 1 chuyện gì đó.
" vậy à...cô đến thăm Vương Duy được chứ "_ cô
" Haha ... Mới đi ăn vs nó có 1 ngày thôi mà đã lo đến vậy rồi sao , hay là hôm qua 2 người làm gì mà không đi ăn mà đi hẹn hò rồi "_ Tuấn An nhìn cô ghẹo
" kh..không...không có làm gì có vụ đó chứ "_ cô mặt đỏ lên khi nhớ tới cảnh hôm qua khiến cậu để ý và hiểu được phần nào.
" thôi , em đùa chứ Vương Duy không sao đâu cô , nó chỉ bị sốt nhẹ thôi uống thuốc là khỏi cô không cần tới đâu "_ Tuấn An trấn tĩnh cô cũng làm cô bớt lo .
" vậy thôi em về đi kẻo trễ ba mẹ mắng nữa "_ cô đứng dậy thản nhiên nói .
" ba mẹ ư..."_ giống nó cậu cũng ngơ ra khi nghe 2 từ " ba mẹ ".
" sao thế cô nói gì sai à "_ cô
" bọn em không có ba mẹ "_ cậu xìu xuống ánh mắt đượm buồn.
" cô...cô xin lỗi , cô không biết "_ cô giật mình khi nghe câu nói đó , cô đang vô tình làm tổn thương 2 đứa trẻ ấy sao .
" không gì đâu cô bọn em quen rồi còn nhiều cái cô chưa biết về bọn em lắm...thôi chào cô em về "_ cậu đứng lên nói rồi chạy thẳng ra ngoài. Nhưng bất ngờ đâm sầm vào ai đó .
• phịch •
" ôi em vô ý quá cô có sao không ạ "_ cậu giật mình ngồi dậy vội đỡ người kia lên
" à ...tôi không sao "_ giọng nói đầy ngọt ngào vang lên khiến cậu ngước lên nhìn nàng.
" dạ..."_ chỉ trong phút chốc cậu như bị cuốn vào đôi mắt nâu sắc sảo của cô giáo đối diện . khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ người đối diện chả thua gì cô Ngọc Nhung cả . chỉ có điều cô giáo này có vẻ quết rũ và sexy hơn cô Ngọc Nhung mà thôi .
" em gì ơi...thôi tôi đi đấy nhé "_ cô giáo ấy nói.
" khoan đã .... Cho em hỏi cô tên gì vậy ạ "_ cậu nói với theo khi người kia quay lưng đi .
" tôi tên Phạm Xuân Huyền dạy lớp 10A1 môn Sinh mai là có tiết của tôi rồi đấy cậu học trò nhỏ à , nhớ chuẩn bị bài đó "_ nói rồi nàng rời đi trước sự ngỡ ngàng của cậu .
" Vâng..."_ cậu ngây ngốc
" ôi định mệnh, người đâu mà đẹp thế không biết "_ cậu như nhảy cẫng lên vui mừng chạy khỏi cổng trường
" Vương ... Vương Duy sao mày lại ở đây , trời ạ "_ cậu giật mình khi thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên con xe máy đợi 1 người nào đó ở cổng trường.
" thích người ta rồi phải không ? "_ nó nhìn cậu khuôn mặt vẫn còn hớn hở.
" ờ thì... Cái này thì chưa biết , nhưng quan trọng hơn là mày làm đéo gì ở đây vậy có biết trời gió lắm không hả sức khỏe thì đang yếu dần "_ cậu nắm cổ áo nó giật lên giật xuống .
" tao đợi cô Nhung mày về trước đi "_ nó đẩy nhẹ cậu ra .
" về nhanh nhanh đấy tao về nhà rồi ăn cơm xong thì đi đón anh Lý Nam vs thằng Gia Huy "_ cậu nói .
" tao biết rồi không sao đâu "_ nó
" uh mày mà có gì là chết vs tao thêm nữa anh Hoàng Kỳ sẽ đập tao nếu mày xảy ra chuyện đấy "_ cậu nhăn mặt nhìn nó
" rồi rồi biết rồi , đồ con trai lắm mồm"_ nó nói xong thì cậu cũng chạy xe về đợi khoảng 10p thì cô mới ra ngoài cổng.
" Vương Duy... Em đón cô à "_ cô hỏi vs vẻ mặt bất ngờ.
* gật đầu *_ nó
" em ổn không vậy sắc mặt em ngày càng kém "_ cô lên xe ngồi nhìn mặt nó.
* gật đầu *_ nó
" vậy về nhanh để còn nghỉ ngơi nào"_cô ôm chặc lấy hông nó .
Về tới nhà thì cũng đã 12h nó chạy ngay lên phòng trùm mền kín mít lại cơ thể nó ngày càng lạnh hơn , như muốn xé toạc ra vậy nhưng nó vẫn là trong hình hài 1 con người bình thường chỉ là cơ thể nó tái mét và trắng như cái xác chết thôi.
" Duy ơi ... Mày ngủ 1 chút đi , tao đi rước anh Nam vs thằng Huy rồi về liền nhớ uống viên thuốc ấy vô đấy "_ giọng cậu ôn nhu nói .
" ừ biết rồi "_ nó nói vọng ra từ cái mền .
" có gì nhớ gọi ngay cho tao tao sẽ về ngay "_ cậu nhắc nhở
" ừ đi đi sắp 2 giờ rồi đấy ..."_ nó
" ừa tao đi đây "_ tiếng đóng cửa vừa kêu lên cái " cạch " thì nó mở cái mền ra 1 cái khe nhỏ đủ nhìn ra ngoài ánh mắt sáng lên rồi chuyển thành màu trắng bệch miệng nó nở lên 1 nụ cười ...
------------------------------------------
Còn Tiếp ...