Chương 6
"Cho tôi đi vệ sinh cái đã. Lúc nãy xem phim uống nước ngọt hơi nhiều"
Cô vẻ mặt lúng túng nói.
Tần Huyền Bắc nhìn nhìn cô, thấy cô xấu hổ liền cảm thấy buồn cười. Sau đó mới cho phép cô đi.
Lệ Khiết Ninh chui vào nhà vệ sinh. Việc đầu tiên cô làm chính là tìm lối thoát thân. Cô cảm thấy mình xui xẻo lắm mới gặp phải tên đại thiếu gia họ Tần kia.
Vừa nhìn thấy cửa sổ cô ngay lập tức lột giày cao gót ra chèo ra ngoài. Cô ba chân bốn cẳng xách đôi giày cao gót chạy ra đường lớn đón taxi. Nhưng giờ trời cũng đã khuya taxi cũng không còn nhiều. Cô thấy một chiếc liền ngoắc tay nhưng tài xế không dừng lại vì trên xe đã có khách. Cô vội vàng để chân trần chạy trên đường, vì quá gấp gáp nên khi nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu lại bên đường cô đã chạy đến gõ cửa xe kêu cứu.
Kính cửa xe hạ xuống là một nam thanh niên tóc nâu mặc áo sơ mi thắt cà vạt trông rất chững chạc. Cô mừng rỡ kêu giúp.
"Làm ơn giúp tôi, có kẻ đang muốn bắt cóc tôi. Anh làm ơn có thể cho tôi đi nhờ xe anh về nhà được không?"
Anh chàng kia nhìn cô gương mặt xinh đẹp, đầu tóc có chút rối lại đi chân trần nên đã nổi máu nghĩa hiệp gật đầu giúp cô. Lệ Khiết Ninh thở phào chui vào xe anh ta. Xe khỏi động rất nhanh di chuyển ra con đường lớn.
Tưởng chừng như đã được thoát thân, không ngờ vài phút sau ba chiếc xe màu đen quen thuộc đuổi theo sau cô. Trời ơi làm ơn đi, cô chỉ muốn yên thân trở về nhà thôi mà. Tại sao tên đàn ông kì lạ đó lại bám riết cô không buông như vậy, cô cũng không phải thiếu nợ hay đắt tội gì với hắn.
Nam thanh niên cứu giúp cô ngó qua kính chiếu hậu, nhìn thấy một dàn xe đắt tiền đang đuổi theo mình, ngờ vực hỏi.
"Cô gái, những người muốn bắt cóc cô là ai vậy? Đi xe đắt tiền như vậy chắc không phải mấy tên bắt cóc tống tiền bình thường rồi. Tôi nghĩ cô nên báo với cảnh sát."
Lệ Khiết Ninh chỉ biết khóc không ra nước mắt.
"Cô tên là gì vậy?"
Nam thanh niên đột nhiên hỏi.
"Doris. Doris Li."
"Tôi là Mark."
Y cười tự động giới thiệu.
Khả năng lái xe của Mark đúng là cừ khôi, tốc độ nhanh như muốn giết người, còn luồn lách trên đường rất giỏi. Kỹ thuật đủ giỏi để cắt đuôi đám xe kia.
"Anh lái xe rất giỏi."
Cô không nhịn được khen ngợi một câu.
"Tôi từng đua xe ở các hội chợ."
Mark quay đầu đáp.
Thảo nào lại lái xe giỏi như vậy. Nhìn thấy ba chiếc xe kia đã hoàn toàn mất dấu cô có phần an tâm. Thật sự vô cùng cảm kích nam thanh niên trước mắt này. Mark hỏi cô địa chỉ nhà, sau đó liền kinh ngạc bụm miệng.
"Chúa ơi! Cô sống ở đó sao? Căn hộ ở đó tôi đi làm mười năm chưa chắc đã mua nổi."
Mark thầm nghĩ đã hiểu vì sao cô bị truy bắt như vậy. Cuộc sống của người giàu có quả thực không an toàn.
Cô chỉ cười cười.
Hai người đang trò chuyện thì đội nhiên một luồng sáng ập đến trước mặt. Mark kinh ngạc bóp kèn xe inh ỏi nhưng chiếc xe kia vẫn lao đến. Mark nhanh chân đạp thắng gấp.
"Két....."
Lệ Khiết Ninh chúi nhủi về phía trước, mặt cắt không còn hột máu. Chỉ chậm một giây nữa thôi là hai chiếc xe đã tông vào nhau.
Cô còn sửng sốt hơn khi nhìn thấy người bước xuống xe kia chính là Tần Huyền Bắc. Hắn phất tay một cái bọn người áo đen không biết từ đâu chui ra chạy đến lôi Mark ra khỏi xe.
Cô ngay lập tức mở cửa xe ra ngoài, lớn tiếng hỏi.
"Anh đang làm cái gì vậy? Mau buông anh ấy ra!"
Bọn người áo đen lôi Mark vào một con hẻm tối, cô cũng bị Tần Huyền Bắc túm lấy lôi đi theo. Bọn chúng đấm vào mặt y, đá vào bụng y, cả một đám người thi nhau đánh vào người Mark. Y ôm đầu la lên nhưng vẫn tiếp tục bị đánh.
Lệ Khiết Ninh kinh hoàng muốn lao đến nhưng bị hắn nắm chặt tay, hai bên còn có hai tên vệ sĩ đứng canh giữ. Cô vùng khỏi tay hắn.
"Khốn nạn, sao anh lại làm như vậy?"
Tần Huyền Bắc siết chặt cánh tay cô, trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn, để lộ hàm răng trắng tinh đến chói sáng giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn.
Ngữ khí của hắn rất nhẹ.
"Khiết Ninh, lần sau đừng tự tiện rời khỏi tôi nữa."
Cô không ngờ hắn lại ra tay đánh người như vậy, chỉ cảm thấy người trước mặt mình bây giờ rất đáng sợ, cô không thể ở gần tên đàn ông này.
"Khốn khiếp..."
Mark hét lên một tiếng. Tiếp tục bị đám người kia đánh đến chảy máu khắp mặt.
Lệ Khiết Ninh mặt trắng bệch, hoảng hốt nhìn người kia bị đánh.
"Mau thả anh ấy ra, anh ấy chỉ là muốn giúp tôi thôi. Anh muốn cái gì thì đánh tôi đi."
Mark vốn dĩ chỉ là người vô tội muốn giúp cô, sao cô lại có thể để y bị đánh vì mình như vậy chứ?
Người bên cạnh lại siết chặt cô vào người, ánh mắt cười cười nhưng giọng điệu lại ra vẻ cảnh cáo.
"Hắn ta đáng đánh vì tội dám đem người của tôi đi."
Cô giãy dụa kịch liệt muốn thoát khỏi tay hắn nhưng cơ thể người đàn ông như bức tường thép giam lỏng cô trong lòng ngực mình. Cuối cùng chính là quá mệt đến mức không nhúc nhích được nữa. Bên kia Mark đã sắp ngất đi, nếu cứ tiếp tục như thế y nhất định sẽ chết.
Trong vài giây tuyệt vọng, cô đã xuống nước cầu xin hắn.
"Đừng đánh nữa. Coi như tôi cầu xin anh. Anh ấy vô tội."
Bây giờ chuyện cô hối hận nhất chính là đến quán cà phê ngày hôm đó.
"Không được phép cầu xin vì kẻ khác."
Giọng hắn trầm hẳn xuống.
Cô không biết nên làm gì mới khiến hắn dừng lại. Cô cảm thấy nếu cô càng cầu xin cho Mark hắn càng không dừng tay. Lệ Khiết Ninh hoảng loạn nhìn thấy Mark sắp bị đánh chết đến nơi.
"Đừng đánh nữa! Anh ta sẽ chết đó! Anh không sợ bị cảnh sát bắt hay sao?"
Tần Huyền Bắc phất tay ra lệnh cho bọn người kia dừng lại. Hắn ôm lấy cô, khẩn trương thấp giọng hỏi.
"Lo lắng cho tôi?"
Vẻ mặt cô nhất thời cứng ngắc. Chẳng qua cô chỉ muốn đe dọa hắn dừng tay sao lại thành lo lắng cho hắn chứ? Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra suy nghĩ đó bởi vì tên đàn ông kia rốt cuộc cũng chịu dừng tay. Cô một lần nữa cố gắng gật đầu một cái để làm hài lòng hắn. Lần này Khiết Ninh cũng không có đẩy hắn ra, cô dù sao cũng không còn sức để chống cự hắn. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, hắn mỉm cười hài lòng, nói với đám người kia.
"Đi thôi."
Lệ Khiết Ninh cô một lần nữa bị nhét vào chiếc xe BMW màu đen. Cô im lặng giống như một con mèo đang sợ hãi. Muốn kêu khóc cũng kêu khóc không được.
Ngồi vào ghế tài xế, Tần Huyền Bắc chồm qua gài dây an toàn cho cô, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve đầu cô, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
"Trông em cũng mệt rồi. Tôi đưa em về nhà nhé."
Lệ Khiết Ninh chỉ trân trân nhìn hắn, cô không biết đâu mới là bộ mặt thật của tên đàn ông này. Cô cùng hắn chỉ nói chuyện chưa tới 24 tiếng đồng hồ. Lúc đầu chỉ nghĩ hắn muốn tán tỉnh cô như những kẻ khác. Nhưng hiện tại cô phát hiện mình đang đối diện với một kẻ kì lạ, kì lạ đến đáng sợ.
Cô không trả lời, hắn cũng không hỏi thêm mà trực tiếp lái xe. Một lúc sau hắn hỏi địa chỉ nhà cô, Lệ Khiết Ninh vốn không muốn nói nhưng lại phải miễn cưỡng nói ra. Suy đi tính lại ngày mai cô cũng phải rời khỏi New York đến Thượng Hải, mong là sẽ trốn khỏi tên đàn ông này. Có thể đây sẽ trở thành động lực để cô đến Thượng Hải ở cũng nên.
Suốt quãng đường hắn chở cô về nhà cả hai đều im lặng, nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn dường như rất vui vẻ.
Chiếc xe đậu lại trước tòa nhà cô đang ở, Lệ Khiết Ninh lập tức muốn lao ra khỏi xe nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa. Cô liếc nhìn người bên cạnh, đã đến đây rồi còn không muốn thả cô ra sao?
Tần Huyền Bắc lại chồm người qua chỗ bên cạnh, cả cơ thể đàn ông gần sát cô như muốn giam cầm cô lại một chỗ, hắn lại cười hỏi.
"Tối mai đi chơi cùng tôi nhé?"
Tình thế của cô hiện giờ chính là không cho phép cô từ chối. Hắn khóa cửa xe lại rõ tràng biểu thị cảnh cáo không cho phép cô từ chối lời mời của hắn. Lệ Khiết Ninh chỉ có thể gật đầu đồng ý. Cô vừa đồng ý, cửa xe liên kêu một tiếng lách cách, người đàn ông cười vui vẻ.
Cô ngay tức khắc mở cửa xe ra ngoài đi nhanh vào trong tòa nhà.
Tối hôm đó cô ngủ không hề ngon giấc.