Chương 5
Cô muốn thất thanh kêu cứu nhưng phát hiện cây xăng không có một bóng người. Đột nhiên có hai chiếc xe chạy đến đổ xăng khiến cô mừng rúm.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Cửa của hai chiếc xe mở ra, bước xuống xe là mấy tên đàn ông mặc vest đen thân thể cao lớn lực lưỡng. Tất cả đều đồng loạt cúi chào người trước mắt. Lệ Khiết Ninh kinh ngạc nhìn đám người đáng sợ kia lại nhìn hắn. Ngay lập tức có dòng điện lạnh chạy dọc sóng lưng cô.
Bọn vệ sĩ đó là người của hắn.
Tên đàn ông này là ai? Không phải xã hội đen đó chứ?
Cô dự cảm thấy mình thật sự không thể sống qua đêm nay. Ông trời ơi cô ngày mai còn muốn bay đến Thượng Hải dự đám cưới của Kelly.
"Đi chơi với tôi."
Tần Huyền Bắc lại lặp lại.
Hai chân của cô có chút run. Giống như bị nhốt vào hang cọp vậy. Chạy đằng nào cũng không thoát. Cô thật sự không muốn dính dáng đến mấy loại người như thế này đâu.
Cô cố gắng chấn tĩnh mình. Không được cô phải thật bình tĩnh, nếu không cẩn thận mạng cô đi như chơi. Một tên vệ sĩ kia cũng đủ bóp nát cô. Lệ Khiết Ninh nuốt nước bọt một cái ực.
"Anh... muốn đi đâu?"
Hắn nở nụ cười, rất vui vẻ trả lời.
"Đi xem phim."
Lệ Khiết Ninh cố nhịn xuống cảm giác run rẩy của mình. Rặn ra một từ.
"Được."
.....
...
Lệ Khiết Ninh bị tống lên chiếc xe BMW màu đen khi nãy, và hắn chính là người lái xe. Đi theo hai người còn có bọn người áo đen kia, hai chiếc xe đi kèm một chiếc phía trước, một chiếc phía sau. Cô ngồi trong chiếc xe đắt tiền êm ái chỉ cảm thấy ngột ngạt. Đang suy tính xem làm sao thoát khỏi bọn người này.
Nhìn xung quanh nội thất bên trong xe, cô phát hiện có một bức tượng con mèo neko vẫy tay lên xuống được đặt ở đầu xe. Ở ghế sau còn có mấy cái gối hình con mèo neko trong phim hoạt hình. Cái xe này là của hắn thật sao?
Lúc đến rạp phim cô mới xác nhận được mấy thứ trẻ con đó quả thực của hắn, vì bộ phim hắn dẫn cô đi xem chính là phim hoạt hình. Nhưng tại sao ở đây lại chiếu mấy bộ anime này cơ chứ? Điều quan trọng hơn là rạp phim không có một bóng người. Giờ này là giờ cao điểm, sao lại không có ai?
Tần Huyền Bắc đọc được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng đáp.
"Tôi đã bao hết rạp rồi, bộ phim này là do tôi yêu cầu chiếu."
Cô trợn tròn mắt.
Lệ Khiết Ninh âm thầm quan sát hắn từ đầu đến chân.
Theo con mắt của người phụ nữ bình thường thì hắn chính là cực phẩm nam nhân, anh tuấn mê người. Đi xe đắt tiền, còn có vệ sĩ đi theo, còn có rất rất nhiều tiền. Chắc chắn là chỉ có thể bằng hoặc nhiều tiền hơn cô chứ không thể nào ít hơn.
Cô cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Anh rốt cuộc là... xã hội đen hay là phú nhị đại gì đó?"
Thật ra cô thấy vế sau là phù hợp nhất. Vì cô thấy tên này rất rảnh rỗi, cho nên sáng mới đi uống cà phê, tối còn đi theo dõi cô. Một công tử nhà giàu không có việc gì làm liền đi trêu chọc con gái nhà người ta. Loại người này cô từng gặp qua rất nhiều.
Tần Huyền Bắc nghiêng đầu nhìn cô.
"Cả hai."
Cả hai là thế nào?
Trả lời xong hắn lại tiếp tục xem phim. Lệ Khiết Ninh cũng không dám hỏi thêm. Trong rạp phim tối không có một bóng người, cô chỉ có thể ngồi im lặng xem phim. Tuy tâm trạng không tốt lắm nhưng cô cũng ngó nghiêng qua nội dung bộ phim hoạt hình. Âm thầm nghĩ không ngờ tên đàn ông này có sở thích thật kỳ lạ, chính là lớn như vậy rồi vẫn thích xem anime. Bất quá cô lâu lâu cũng thích xem hoạt hình, đặc biệt như bộ nổi tiếng Conan.
Bộ phim có nội xoay quanh nhân vật chính là một cậu bé từ khi sinh ra đã vô cùng xấu xí, xấu xí đến mức không ai muốn nhìn thấy cậu. Ngay cả cha mẹ cũng chối bỏ cậu. Khi cậu lên mười tám, đã gặp được cô gái khiến cậu yêu thích nhưng rồi lại phát hiện bản thân bị lợi dụng đi làm chuyện xấu cho cô ta. Nhưng mà cậu vẫn tình nguyện. Đến một ngày cậu phát hiện cô gái đó kết hôn cùng người đàn ông khác, cậu đã giết chết cả hai người. Đến đây tình tiết bắt đầu trở nên máu me rùng rợn hơn, khi nam chính bắt đầu trở thành kẻ sát nhân hàng loạt.
Lệ Khiết Ninh chỉ biết âm thầm mắng chửi, đây là thể loại phim hoạt hình gì mà toàn máu me thế này. Lại phải xem trong tình cảnh như vậy khiến cô thực sự đứng ngồi không yên. Nhưng mà được cái, phim rất hay. Mọi kết cấu tình huống đều chặt chẽ. Dù sao cũng là phim hoạt hình trinh thám nên rất hack não người xem.
Cuối phim có một cảnh khiến cô nổi da gà chính là nam chính bị cảnh sát truy đuổi liền chạy đến mộ của cô gái hắn ta yêu năm xưa. Nơi đó đã được đào một cái hố bên cạnh. Hắn ta tự rút súng bắn mình rơi xuống cái hố đó. Cuối cùng để lại một câu.
"Cuối cùng em cũng vĩnh viễn ở cùng với tôi một chỗ rồi."
Phim hết. Với một kết thúc buồn đúng kiểu rất "Nhật".
Tần Huyền Bắc vẫn ngồi yên lắng nghe nhạc phim buồn bã day dứt của nó, thấp giọng cười, hỏi một câu.
"Có phải em thấy hắn ta rất đáng chết lắm hay không?"
Lệ Khiết Ninh nghe hắn hỏi như vậy xoay đầu nhìn hắn, suy tư vài giây mới trả lời.
"Không có."
Người đàn ông hơi nhướng mày.
"Hắn ta đáng thương hơn không phải sao? Tuy rằng hắn ta trở thành kẻ xấu, nhưng chẳng phải là vì từ nhỏ đã không ai yêu thương hắn, ngay cả cha mẹ cũng ghét bỏ hắn, đến khi lớn lên người phụ nữ hắn yêu nhất cũng lợi dụng hắn rồi phản bội hắn. Hắn chưa từng nhận được sự yêu thương từ bất kỳ ai. Nếu như hắn có cuộc sống khác đi không chừng lại trở thành một người đàn ông tốt. Mọi chuyện luôn có nhiều chiều hướng khác nhau, không thể nhìn một chiều mà đánh giá đúng hết được. Có những chuyện không có đúng cũng không có sai. Cũng giống như trên đời này không có gì là hoàn hảo cả."
Cô nói hết một hơi như muốn nói hết suy nghĩ của mình mà không để ý rằng nụ cười của người đàn ông kia đã tắt dần.
Lúc nói xong cô mới biết nãy giờ chỉ toàn một mình mình thao thao bất tuyệt trước mặt tên đàn ông kì lạ kia. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm mình. Cô vội hắng giọng rồi im bặt.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy em nói chuyện hơn ba câu với tôi."
Hắn trên mặt biểu hiện rất vui vẻ.
Lệ Khiết Ninh không nói gì chỉ ngậm chặt miệng. Một lúc sau mới lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi đã đi xem phim với anh rồi. Bây giờ thả tôi đi được rồi chứ?"
Tần Huyền Bắc vẫn chỉ cười nhưng cánh tay rất nhanh nắm lấy tay cô kéo đến, đối với mấy hành động sỗ sàng này của hắn cô vô cùng dị ứng. Vội vùng tay ra nhưng bị hắn siết chặt.
"Tôi đói bụng rồi, đi ăn cùng tôi đi."
Cô hít một hơi sâu, thanh âm có chút cao hơn bình thường.
"Anh là trẻ con sao? Muốn đi ăn mà cũng phải kéo tôi theo."
Đột nhiên lời cô vừa dứt, thì cánh cửa rạp phim mở ra, một đám người áo đen đang chờ sẵn hai người ở bên ngoài. Giống như chỉ chờ cô bỏ trốn liền đem cô đi bóp chết. Lệ Khiết Ninh âm thầm nuốt nước bọt.
Lại quay sang nhìn người đàn ông, thanh âm lúc này bắt đầu dịu xuống, mỉm cười hết sức hòa nhã.
"Tần tiên sinh, tôi cái này là chân thành cầu xin anh. Anh muốn tìm phụ nữ hẹn hò hay bồi anh thì xin tìm một người khác đi. Tôi tin một đại thiếu gia, đẹp trai, phong nhã như anh chỉ cần phất tay một cái là có hàng trăm mỹ nữ bu theo. Cho nên xin anh buông tha cho tôi đi có được không."
Cô vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, thiếu điều muốn quỳ xuống năn nỉ hắn.Làm ơn tha cho cô đi, cô thật sự không có nhu cầu yêu đương làm quen đàn ông, càng không muốn hẹn hò với mấy tay thiếu gia như hắn.
Người đối diện khẽ cười ra tiếng, hắn cúi xuống cười lạnh bên tai cô.
"Đừng hòng."
Làm Lệ Khiết Ninh lạnh sóng lưng.
"Nhưng mà hình như lúc nãy em nói tôi rất đẹp trai?"
Hắn đột ngột suy tư hỏi.
Cô có chút ậm ừ. Thật ra tiêu chuẩn đàn ông của cô không hề giống hắn. Có thể trong mắt những người phụ nữ khác hắn rất đẹp trai, thân hình cao lớn, vai rộng, làn da rám nắng khỏe khoắn, sóng mũi cao ngất, đôi mắt hẹp dài thâm trầm, đường nét gương mặt cương nghị nam tính, đôi môi mỏng gợi cảm. Một người đàn ông sở hữu toàn bộ những tiêu chuẩn mơ ước của phụ nữ. Nhưng Lệ Khiết Ninh cô vốn có con mắt thẩm mỹ khác người nên đối với cô càng hoàn hảo thì lại càng không đẹp. Tiêu chuẩn đàn ông của cô trong mắt Chloe chính là tầm thường không thể tả.
"Em thật sự cảm thấy tôi đẹp?"
Tần Huyền Bắc lại hỏi gần như khẩn trương, kề sát mặt vào cô để hỏi.
Mà cô ráng nặn ra một nụ cười "Ừm" một tiếng không mấy chân thật.
Nhưng mà người đàn ông kia lại mừng rỡ như một đứa trẻ.
Tần thiếu gia, anh đẹp trai mà bản thân anh cũng không biết hay sao. Từ lúc bước vào rạp phim có biết bao nhiêu con mắt của mấy cô gái ngoại quốc dán chặt vào anh, giống như hận không thể bắt anh về nhà nuôi.
Lại đi hỏi cô mấy vấn đề này, cô quả thật chưa từng lấy tiêu chuẩn nào để đánh giá bề ngoài của người khác bao giờ. Tần Huyền Bắc trong mắt cô mà nói thực sự không khác mấy tên đàn ông khác là bao.
Tần Huyền Bắc buông cô ra,vui vẻ nói.
"Đi ăn thôi, tôi đói rồi."
"Nhưng tôi đã ăn rồi."
Hắn xoay đầu cười.
"Ngồi với tôi là được."