Chương 5: Chạy trốn(2)
"Ư..đây là đâu."
Triệu Tử Yên tỉnh dạy lúc trời sáng hôm sau, cô nhìn xung quanh thay chỗ này quá xa lại. Cô bước xuống giường tiến về phía cửa.
"Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh."
Triệu Tử Yên định mở cửa ra, thì đã có người mở ra trước. Không ai khác ngoài đám vệ sĩ. Vì muốn xem tình hình của cô như thế nào nên mới mở cửa ra xem.
Triệu Tử Yên sợ hãi khi có người mở cửa. Đều sợ hơn là đám người đang . Cô sợ hãi lùi về phía sau. Thấy cô như thế sợ hãi thì một tên trong đám đó lên tiếng.
"Thiếu phu nhân, cô không cần sợ. Chúng tôi không làm gì cô đâu."
"Các người ra khỏi đây đi."
"Chúng tôi sẽ ra khỏi đây, nhưng với một điều kiện là Thiếu phu nhân không được bỏ trốn."
Triệu Tử Yên nghe tên đàn em đó nói, cô im lặng từ từ tiến đến phía giường, nằm xuống lấy tấm chăn đắp lên người, giả vờ nhắm mắt. Tên đàn em đó thấy cô có vẻ nghe lời nên cũng đóng cửa rồi rời đi.
Phía Trịnh Khắc Chung, vừa mới họp xong, khuôn mặt hắn xám xịt, hắn chở về phòng làm việc của mình,xem lại những tập văn kiện. Lúc này có một cô gái bước vào với bộ đồ bó sát lộ ra 3 vòng. Cô gái đó để ly cafe trên bàn.
"Trịnh tổng, cafe của anh đây ạ."
Người con gái vừa nói là thư kí của hắn tên là Ánh Tuyết . Cô đã thích hắn từ lâu rồi, nhưng không dám thổ lộ chỉ biết đứng ở phía đằng sau. Cô cũng là tiểu thư trong một gia đình giàu có. Nhưng không may biến cố lại ập đến khiến cô phải mất cả ba và lẫn mẹ. Dòng họ của cô vì muốn chiếm hết tài sản của ba mẹ cô để lại cho cô, nên đã đuổi cô ra khỏi nhà lúc cô chỉ mới 17. Thân là một đứa bé thì làm sao mà chống đối lại bọn họ, nên đành phải bỏ đi tự nuôi sống bản thân của mình. Ngoài ra cô cũng có một cô bạn thân từ thời còn đi học. Không hiểu sao lại lạc mất liên lạc với nhau.
___________
Trịnh Khắc Chung đang tập trung vào tập văn kiện ở trên bàn, nghe tiếng nói hắn ngước lên, hắn nhìn Ánh Tuyết
"Được rồi, từ bây giờ cô không cần phải đem cafe cho tôi nữa đâu."
Nói xong Trịnh Khắc Chung đứng dậy cầm chiếc áo vest, đi ra khỏi phòng làm việc. Để mặt cô đứng ở đó, không hiểu chuyện gì. Nhưng cũng bỏ qua mà đi làm việc. Cô biết thân phận mình như thế nào, không dám hỏi.
Phía Triệu Tử yên, cô quay chở lại giường giả bộ nhắm mắt để không bị đám người kia biết. Đợi họ đi hết, và nhân lúc không có ai, cô đã tìm cách để chạy trốn.
"Lần này mình sẽ không để cho Trịnh Khắc Chung hắn ta tìm ra mình."
Nói rồi Tử Yên chạy đến phía cửa sổ, mở cửa ra nhìn xuống dưới, nó rất cao nếu từ đây mà nhảy xuống thì sẽ nó nước chết. Không được cô phải tìm cách nào mới được. Triệu Tử Yên nhìn xung quanh sau đó nhìn về phía giường, một ý tưởng lại bừng sáng ở trong đầu. Cô đi đến cầm tắm chăn và tấm ga giường cột chặt lại với nhau. Sau đó cột một đầu dây ở phía thành giường,cô cầm đầu còn lại từ từ đến phía cửa sổ, để thòng dây đó xuống bắt đầu cô trèo ra cửa sổ bám vào thành dây từ từ đi xuống.
Lúc này Trịnh Khắc Chung cũng vừa về tới bang, hắn tiến đến chiếc ghế ở trên cao mà ngồi xuống. Tên đàn em đứng bên cạnh như đã hiểu ý của hắn, cầm chai rượu rót vào ly rồi đưa cho hắn. Trịnh Khắc Chung uống một ngụm rượu, sau đó lấy điếu thuốc ở trên bàn châm lửa. Hắn hút một hơi dài rồi nhìn đám đàn em nói.
"Triệu Tử Yên."
"Lão đại, Thiếu phu nhân bỏ trốn rồi ạ."
"Lại thích bỏ trốn, Triệu Tử Yên, em trốn cho kỉ vào đừng để tôi tìm được em."
Trịnh Khắc Chung,hắn là ai chứ, là đại thiếu gia của gia tộc nhà họ Trịnh. Là một tên ác ma lạnh lùng, không gần nữa sắc. Ngoài ra hắn còn là lão đại của băng đảng xã hội đen có tiếng tăm.
Trịnh Khắc Chung đan ngồi ở trên chiếc ghế, tay cầm ly rượu lắc lư, môi nhất thời nhếch lên. Tên thuộc hạ ở phía dưới nhìn thấy hành động của anh ta, cũng cảm thấy rùng mình. Tên đó nghĩ thiếu phu nhân của họ đã đi quá giới hạn của lão đại rồi.
Lúc này bất chợt Trịnh Khắc Chung đứng dậy rời khỏi chiếc ghế, bỏ ly rượu đang uống dang dở ở cạnh bàn rồi đi thẳng về phía cửa, tên thuộc hạ thấy thế bèn hỏi.
"Lão đại, anh đi đâu vậy ạ."
"Bắt người."
Trịnh Khắc Chung nói hai từ ngắn gọn nhưng đầy sự tức giận, sự chết chóc. Tên thuộc hạ đó không dám hỏi gì nhiều mà lẳng lặng đi theo anh ta.
Ở một phía nào đó Triệu Tử Yên đan cấm đầu chạy, dưới đôi bàn chân không mang giày, chạy đến nổi đôi bàn chân đến rỉ máu. Chạy được một lúc cô mệt mỏi nên dừng chân lại nghĩ ngơi. Chưa kịp nghĩ được lâu thì sau lưng truyền đến tiếng hét
"Thiếu phu nhân ở đằng kia đuổi theo."
Triệu Tử Yên quay lưng lại phía sau, thấy một đám người đang chạy về phía mình, cô gái đó sợ hãi quay đầu về phía trước tiếp tục chạy. Nhưng không may đã bị đám người đó bao quanh.
"Thiếu phu nhân, phiền cô theo chúng tôi về."
Mặc kệ lời nói đó, cô dùng sức đẩy đám người đó ra, tiếp tục chạy. Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa định chạy cô lại nghe thêm một tiếng nói nữa.
"Triệu Tử Yên, một là em đứng lại bước lại đây, hai là tôi sẽ khiến gia đình em sống cũng không được chết cũng không xong."
Sau khi nghe lời cảnh cáo của Trịnh Khắc Chung. Triệu Tử Yên đứng chôn chân tại chỗ, không dám chạy tiếp. Bởi vì cô biết anh ta là ai,anh ta nói thì anh ta sẽ làm. Tuy họ không phải ba mẹ ruột của cô, đối sự với cô tệ bạc. Nhưng dù sao họ cũng đã nuôi nấng cô nên cô không thể nào để hắn hại Triệu gia được.
Trịnh Khắc Chung thấy cô đứng im lặng,hắn nhếch môi rồi từng bước đi về phía của Triệu Tử Yên. Hắn đi đến nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô về phía của hắn ta, một tay ôm hông cô, tay còn lại nâng cầm cô lên, môi của hắn hôn lấy môi cô. Triệu Tử Yên vùng vẩy thoát khỏi Trịnh Khắc Chung.
Chát.
Một cái tát giáng lên má hắn ta, hắn đưa tay mình lên sờ má, tức giận ánh mắt đỏ chót nhìn cô giằng giọng.
"Triệu Tử Yên, lúc tôi dễ chịu thì em không chịu nghe lời, đến lúc tôi tức giận lên em mới chịu phải không hả."
Nói xong anh ta kéo tay cô ta đi về phía chiếc xe đang đậu sẵn ở phía bên đường. Mở cửa đẩy mạnh cô vào trong,sau đó anh ta ngồi vào trong xe, kêu tên thuộc hạ ở bên trong chạy đi.
"Trịnh Khắc Chung cầu xin anh đó, hãy cho tôi được tự do được không. Người mà Triệu gia muốn gã cho anh là chị tôi Triệu Tử Vân chứ không phải tôi."
"Họ đã bán em cho tôi, em không biết à."
"Không anh đừng có mà nói dối."
Trịnh Khắc Chung nhìn cô,hắn mặt kệ cho cô nói. Cô không tin nhưng đó là sự thật. Vã lại cô cũng không phải là con ruột của họ. Nên mới bị bán cho hắn là đều đương nhiên.