Chương 2
Khúc nhạc đệm nhanh chóng bị lãng quên, mọi người lại tiếp tục cuộc sống năm cuối bận rộn, sáng - chiều hai buổi đều phải đến trường, tối đến đôi khi còn phải tham gia mấy lớp học bổ sung. Chuyện lớp A2 có học sinh mới vì thế cũng không còn mấy ai nhớ đến, nhưng đó là đối với khối 12, còn mấy em khối dưới thì ngược lại hoàn toàn. Sáng thì đồ ăn sáng, chiều thì nước uống, hơn hai tuần này khung cảnh mấy em gái khối dưới đứng khắp hành lang đưa đồ nhờ mang đến cho anh Minh Hưng lớp 12A2 đã không còn gì là mới lạ đối với lớp.
“Lần đầu lớp mình được quan tâm thế này đấy!” - Hải n nhìn khung cảnh tạm coi là nhộn nhịp bên ngoài mà không khỏi cảm thán. Nếu theo như truyền thống thì hành lang khối 12 luôn là nơi yên tĩnh nhất, nhưng năm nay lại hoàn toàn khác, khắp nơi đều có tiếng nói cười.
Ngọc Anh cũng không mấy quan tâm cái nhộn nhịp bên ngoài, tựa như những thứ đó một chút cũng không liên quan đến cô. Ngọc Anh híp mắt nhìn nhân vật trên màn hình đã bị đối phương giết chết mà không khỏi đau khổ.
“Ngọc Anh, người yêu bà tìm kìa.” - Tiếng Huy vang lên, tụi trong lớp lại nhìn bóng dáng sơ mi trắng bên ngoài hàng lang mà trêu đùa.
Nhật Huy nhìn cậu bạn trước mặt mỉm cười, hai người đều học cùng với nhau tận bốn năm cấp hai mãi đến năm cấp ba mới tách lớp nên mối quan hệ vô cùng thân thiết: “Lâu lắm mới thấy mày ghé qua à nghe. Cãi nhau với lớp trưởng bọn tao à?”
“Gì mà cãi nhau, tại dạo này lên tỉnh học đội tuyển.” - Tuấn Minh đáp lại Nhật Huy rồi lại hướng mắt về phía góc hàng lang ồn ào bên kia. Từ hôm khai giảng cậu đã đi học đội tuyển trên tỉnh, nên gần như không biết chuyện ở trường. Ngay cả chuyện lớp của Ngọc Anh có học sinh mới cậu cũng chỉ nghe qua lời kể qua Kim Thư vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
“Chuyện gì mà lớp mày nhộn nhịp vậy?” – Tuấn Minh hỏi.
Nhật Huy đưa mắt nhìn về bên đó rồi lại lắc đầu cười ngao ngán: “Còn gì nữa, học sinh học lại lớp tụi tao.”
Từ ngày Minh Hưng chuyển đến, 12A2 chưa ngày nào yên ổn. Hôm nào hành lang bên ngoài cũng nhộn nhịp người, có những hôm còn có người lén vào lớp để để thư tình và đồ ăn vào ngăn bàn làm náo loạn cả một lớp.
“Nhật Huy, ông không định coi lại bài à? Tiết 2 là kiểm tra Địa. Lần này mà ông lại đội sổ là cô Hà Lan không tha cho ông đâu.” - Ngọc Anh đi ra từ bao giờ, đánh nhẹ vào vai của Nhật Huy hung hăng hất mặt về phía lớp học. Tuần trước lúc kiểm tra đánh giá, bạn cùng bàn của cô đã vinh dự nhất lớp khi đứng cuối nên đã ăn mắng rất nhiều từ giáo viên.
“Cô cũng đã nói, không được nói là bạn học lại rồi mà.” – Ngọc Anh thiện chí nhắc nhở Nhật Huy. Vài hôm trước chuyện Minh Hưng là học sinh học lại chẳng biết thế nào mà truyền khắp khối 12, à không nói đúng hơn là bây giờ gần cả trường đều biết chuyện học sinh lớp 12A2 là học sinh học lại rồi. Hôm đó, sau khi thông tin bị truyền đi cô Thanh rất tức giận đã dành cả bốn mươi lăm phút để nói cho bọn họ nghe về vấn đề này.
Nhật Huy thấy thế cũng không nói nữa, đập vai Tuấn Minh một cái rồi cũng về lớp. Chuyện lần trước cả lớp đã ăn mắng không ít, cậu bạn cũng không muốn lại ăn mắng tiếp đâu.
“Mày ăn sáng chưa? Có muốn đi ăn gì không?” – Ngọc Anh hỏi Tuấn Minh đứng phía đối diện.
Mục đích của cậu sang đây chỉ là muốn rủ Ngọc Anh cùng đi ăn sáng. Đã hơn 2 tuần rồi cậu vẫn chưa gặp Ngọc Anh. Hai đứa gần như chỉ liên lạc qua vài tin nhắn trên Facebook, nhưng lần nào cũng là Ngọc Anh đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện.
“Đi, sẵn để tao gọi cả con Thư.” – Tuấn Minh mỉm cười nói.
Nhìn hai cái bóng khuất sau dãy hành lang, Minh Hưng không khỏi nhíu mày. Một màn tình chàng ý thiếp nãy giờ anh đều thu hết vào mắt. Con quỷ nhỏ đó, bình thường đều rất khó chịu, chỉ cần đến gần một xíu đã bị xỉa xói đủ thứ chuyện, hà cớ gì mà bây giờ lại cười nói vui vẻ bên người khác như vậy? Lúc sáng anh chỉ hỏi là cô muốn đi ăn sáng cùng hay không, thì ngay cả câu trả lời cô cũng chẳng thèm cho anh. Thế mà bây giờ lại vui vẻ cùng người con trai khác đi ăn sáng?
“Hải n, nãy quỷ nhỏ đi cùng với ai vậy?” - Minh Hưng gõ bàn hỏi nhỏ bạn cùng bàn nhiều chuyện, ‘Quỷ nhỏ’ là biệt danh mà anh dùng để gọi Ngọc Anh. Từ sau khi anh chuyển vào thì mọi người trong lớp cũng đã bắt đầu gọi cô với cái biệt danh này.
“Ông hỏi ai? Ngọc Anh với Tuấn Minh hả? Hai người đó là thanh mai trúc mã đó.” - Hải n nhìn theo bóng dáng của hai người vừa mới đi khỏi mà không khỏi cảm thán.
Mọi người của hai lớp 12A1 và 12A2 ai cũng biết chuyện Ngọc Anh và Tuấn Minh chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết của trường. Không những vậy, cả hai người đều là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi vô cùng. Rất nhiều thầy cô trong trường cũng hay nói đùa rằng, “Sau này mà Ngọc Anh với Tuấn Minh ở bên nhau cô nhất định sẽ đi phong bì thật dày.”
“Thanh mai trúc mã?” – Minh Hưng như không tin vào tai mình hỏi lại Hải n.
Thế kỉ nào rồi mà còn chuyện thanh mai trúc mã này nữa chứ? Minh Hưng khẽ nhíu mày.
“Ừ, hai người đó là bạn từ nhỏ, tôi nghe Ngọc Anh nói là học chung từ mẫu giáo đến tận bây giờ. Nhà cũng cùng một khu…” – Hải n nhiệt tình.
Hải n chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cậu bạn cùng bàn cầm theo điện thoại nhanh chóng rời đi. Nhìn cái bóng áo sơ mi trắng rời đi mà trong đầu của Hải n không khỏi xuất hiện ngàn dấu chấm hỏi. Có chuyện gì gấp cũng vẫn nên để cô bạn kể xong chuyện tình như cổ tích của hai người họ rồi mới rời đi chứ.
“Cô ơi cho con ba cái bánh mì chả cá, hai ly trà đào và một ly nước dâu nha cô!” - Kim Thư, vui vẻ nhìn cô bán hàng rồi, rồi lại kéo tay Ngọc Anh đi về phía áo sơ mi trắng không vướng bụi trần bên kia. Chơi với nhau nhiều năm, có rất nhiều chuyện dường như đã thành thói quen, tựa như mỗi lần đi ăn Ngọc Anh và Kim Thư sẽ là người đi gọi đồ ăn còn Tuấn Minh sẽ ngồi ở bàn chờ.
Kim Thư không ngừng than vãn về cuộc sống mà nhỏ cho là như địa ngục của mình ở bên kia tòa nhà. Tòa nhà lớp học nghệ thuật ai cũng nghĩ nơi toàn màu hồng, nơi bước vào con đường nghệ thuật trải đầy hoa hồng nhưng thực tế nơi đó không phải như mọi người vẫn nghĩ.
Buổi sáng chưa đến bảy giờ nhà ăn cũng không có bao nhiêu người, nhưng bóng dáng sơ mi trắng, tóc nhuộm nâu vừa bước vào đã thu hút không biết là bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh. Kim Thư thấy trai là cứ như mèo thấy mỡ hai mắt rực sáng lên, kéo tay Ngọc Anh bên cạnh. Ngọc Anh một lòng tìm lời an ủi nhỏ bạn chẳng bận tâm gì đến xung quanh, đến khi nghe tiếng xì xầm xung quanh cô mới nương theo mà nhìn ra cửa.
“Trai đẹp vậy, sao tao chưa gặp bao giờ?” - Kim Thư cứ ngỡ cậu bạn trước mắt là học ở lớp nghệ thuật, chỉ có lớp nghệ thuật mới nhuộm tóc thế này thôi!
Tuấn Minh, đưa cho Ngọc Anh quyển tập note đầy đủ các mục kiến thức môn Hóa, liếc nhìn Kim Thư nhàn nhã cung cấp thông tin: “Học sinh mới lớp Ngọc Anh.”
Vừa nghe Tuấn Minh nói xong, Kim Thư lại kéo tay nó, ánh mắt trìu mến: “Học chung với mày thật à?”
Chẳng để cho cô kịp trả lời thì bóng dáng sơ mi trắng nào đó đã nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tuấn Minh – đối diện cô, mỉm cười: “Lớp trưởng đi ăn sáng à? Thế mà khi sáng anh rủ đi ăn, em lại chẳng thèm cho anh cái nhìn.”
Minh Hưng tủi thân nhìn Ngọc Anh.