Chương
Cài đặt

Chương 2

Chợt, cánh cửa phòng ăn mở ra. Chấn Khang bước vào, điệu bộ ngông nghênh, cởi trần, tay cầm chiếc sơ mi đen.

- Cậu chủ! Chúc một buổi sáng tốt lành!

- Sáng nào cũng một điệu đưa ma. Điếc tai.

Chấn Khang lầm bầm, rồi lại chỗ bàn ăn, vứt bộp chiếc áo xuống ghế, nhìn cậu em đang chuẩn bị ăn sáng.

- Thằng Phi Long đang đau đầu vì vụ Zack-cơ đấy. Anh định chơi nó một vố.

- Ba đã bảo không được gây chuyện lúc ông vắng mặt, nên anh đừng làm gì.

- Mày thích dạy đời anh từ lúc nào thế hả?

Sau cái nguýt dài khó chịu, Chấn Khang dửng dưng lấy miếng sandwich ăn, vừa ăn vừa đi khỏi bàn. Dừng chân trước dãy người làm, cậu liếc ngang, mắt tia đến chỗ Hải Băng, Chấn Khang chợt... nhếch mép cười...

Cánh cửa khép lại, Chấn Nam bỏ dao và dĩa xuống, thở một tiếng dài.

- Nếu ông chủ biết cậu Cả gây chuyện ở ngoài sẽ không vui đâu. - Cô quản gia lên tiếng.

- Anh Cả sẽ tự biết cách để không đi quá đà.

Chấn Nam dùng giấy lau miệng, nhìn ra chỗ người giúp việc.

- Em lại đây đi! - Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng, Kiều Như lập tức bước đến.

- Có chuyện gì mà...

- Ta không bảo em. Là cô bé ấy!

Ngón tay Chấn Nam hướng thẳng đến chỗ Hải Băng. Số người giúp việc còn lại mở to mắt quay sang nhìn. Còn Kiều Như thì đơ hình, mặt nóng ran... Băng bước lại, biểu cảm không thay đổi.

- Em không cần làm việc đâu. - Ngón tay Chấn Nam vuốt nhẹ trên vạt áo loang bẩn, mắt chăm chăm nhìn cô bé.

- Em ngồi xuống đi.

- Cậu Ba không được! Nó là giúp việc mà!

- Như vậy là trái quy định ạ!

Đám người làm nhao lên, chỉ có Kiều Như mím môi, vẻ mặt tức tối hiện rõ. Vẫn cái cách nhẹ nhàng ấy, Chấn Nam quay sang:

- Các em có ý kiến gì với điều ta muốn sao? Kiều Như?

- Dạ không. Quy định là do cậu chủ đặt ra mà. Mấy đứa này! - Như bỗng gắt lên - Quá vô phép rồi đấy!

Chấn Nam lại tiếp tục nhìn cô bé mới đến.

- Còn em? Cũng muốn chống đối lời ta phải không?

Hải Băng nhìn cậu Ba, rồi lại nhìn bàn ăn thịnh soạn. Bụng cô bé đói meo từ tối hôm qua. Thế là khỏi cần suy nghĩ thêm, Băng kéo ghế ngồi xuống. Bằng vẻ chậm rãi hết mức có thể, cô bé cầm từng miếng sandwich và xúc xích lên ăn. Đám người làm cứ cắn răng, bực bội. Chỉ riêng Thụy An thích thú nhìn cô quản gia. Cô ta đang sôi máu mà vẫn phải giả vờ như không. Đã năm năm làm việc ở đây, chưa bao giờ xảy ra chuyện cậu Ba cho người giúp việc ngồi ăn cùng, kể cả quản gia.

Chấn Nam chống tay, nhìn cô bé kia với một vẻ kiên nhẫn hết sức. Chính cậu cũng không rõ điều gì làm mình cuốn hút đến vậy. Vì khuôn mặt thuần khiết tựa mặt trăng? Hay vì vẻ khó hiểu trong đôi mắt ấy? Chấn Nam đang đi tìm câu trả lời... "Say" ư? Say vẻ đẹp hay... say tình?

Nam đẩy cốc sữa lại trước mặt Băng. Cô bé liếc nhìn cậu trong một giây, liền bưng cốc sữa lên, uống hết một nửa. Xong, Băng quệt miệng, đẩy ghế đứng dậy.

- Em ăn hết chỗ này cũng không sao đâu.

Băng cúi xuống, lắc đầu khe khẽ. Chấn Nam chợt cười, cũng đẩy ghế đứng dậy theo.

- Có vẻ như em không thích nói chuyện. Em làm ta khó chịu đấy!

Nam tiến thêm một bước, rồi từ từ cúi xuống, ghé vào tai cô bé.

- Lúc nào mệt hãy đến phòng ta.

Không nói thêm nữa, Chấn Nam cứ thế bước khỏi phòng ăn, vẫn cái phong thái lịch sự. Băng nhìn theo cậu chủ, ánh mắt vẫn không cảm xúc. Một lần nữa, khi cánh cửa vừa khép lại, giông tố tới.

Cả cốc sữa dội thẳng lên đầu Băng. Cô bé từ từ quay người lại... Kiều Như đang đứng đó, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt như muốn bốc hoả.

- Con ranh, tao đã nói với mày thế nào?

Băng ngước mắt nhìn cô quản gia. Cái nhìn không thách thức, không sợ hãi mà bình thản. Điều đó càng làm Như tức giận. Cô ta xông đến, hai bàn tay túm cả mớ tóc của Băng giật mạnh.

- Mày nhìn tao như thế là sao hả? Con ranh này! Con ranh này!

Băng không chống cự, nhắm nghiền mắt chịu đựng. Đám người làm cười khẩy. Thụy An quay đi, không thể giúp gì hơn. Vẫn túm chặt tóc Băng, cô quản gia nghiến răng hằn học:

- Mày nghĩ mày là ai? Vểnh tai lên mà nghe cho rõ, mày có mắc chứng hoang tưởng thì cũng đừng mơ có được cậu Ba của tao. Lần này chỉ cảnh cáo, có lần sau thì mày không còn nguyên vẹn đâu! Ranh con.

Kiều Như xô nhào cô bé xuống đất, phủi tay như vừa chạm vào thứ gì nhơ nhuốc. Cô ta nhếch mép cười, quay đi... rồi chợt dừng chân, hơi quay đầu lại:

- Các em, con điên này có bị câm không nhỉ?

Cả đám người làm cười rộ lên, Như nhếch mày, toan đi tiếp...

- Cứ không nói chuyện... là câm sao?

Tiếng cười chợt im bặt. Chân Như cũng sững lại, quay đầu nhìn. Cô bé kia cũng đang nhìn thẳng vào mặt Như, vẫn cái ánh mắt ấy... bình thản đến khó hiểu.

Hai bàn tay Như vô thức giần giật run lên.

***

- Xin lỗi. An chẳng giúp gì được cho bạn. An mà mở miệng nói đỡ chắc cũng bị chị Như xé xác quá... Bạn định cứ nhẫn nhịn thế này đấy à?

- Thấy lúc bạn mở miệng nói không? Chị Như choáng váng lắm. Cậu Ba mà biết được chị Như đối xử với bạn thế này thì chị ta chết chắc... Này, nãy giờ bạn có nghe mình nói gì không vậy?

Hải Băng vẫn ngồi bệt dưới đất, không để ý lời cô bạn. Cô bé chợt nâng đuôi tóc lên, quệt qua đầu lưỡi. Thụy An ngớ người, chẳng hiểu gì. Một lát im lặng, Băng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn cười:

- Ngọt quá.

Suýt nữa An ngã ngửa ra đất:

- Cả cốc sữa đổ lên đầu mà bạn vẫn vui quá nhỉ. Con người kì lạ! Bạn ngồi đó mà chơi cho mát... mặc bạn luôn đấy.

Nói rồi An đủng đỉnh đi mất.

Lúc này trong phòng bếp đội giúp việc đang xôn xao bàn tán:

-Chị, chị nghe nó nói không?

- Êm tai nhỉ? Tao bắt đầu có thiện ý với con bé rồi đấy.

- Điên hả? Nó giả bộ thôi. Giả bộ hiền lành ngây thơ.

- Nhưng nó có vẻ chẳng sợ cũng chẳng thách thức ai cả…

- Mày định bệnh nó?

- Im hết đi! - Giọng cô quản gia gắt lên khó chịu.

- Em... em xin lỗi.

- Em xin lỗi.

Kiều Như đứng khoanh tay, dựa vào thành bàn, vẻ suy tư:

- Dù sao cái vẻ vờ vịt của nó cũng rất dễ lừa phỉnh người khác. Trong khi cậu Ba thì rất thương người, cậu Cả thì ham thứ lạ, rốt cuộc...

- Cậu Hai thì sao ạ?

- Ngu xuẩn! Với cậu Hai thì có mười đứa như nó cũng chẳng thay đổi được gì.

- Có vẻ con bé đó phớt lờ lời cảnh báo của chị.

- Đơn giản vì nó ý thức được cậu Ba quan tâm nó. Các em cứ cư xử thật "tốt”, chị không tin nó chịu đựng nổi một tuần.

- Chị Như, em nghĩ nếu làm cho cậu Ba ghét nó được thì quá tốt.

Sau lời “quân sư” của một cô giúp việc, Kiều Như nhíu mày, rồi nhếch miệng cười vì vừa nghĩ ra phương án cao tay hơn:

- Làm cậu Ba ghét nó? Có điều khác thú vị hơn nhiều. Mấy đứa nghĩ sao về điều cấm kị thứ ba trong khu biệt thự này?

***

Băng bước từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc dài chảy tong tong xuống nền nhà. Thụy An đang đứng bên ngoài, vừa thấy cô bạn liền sững sờ:

- Bạn? Bạn tự mình tới đây sao?

An lắc đầu:

- Không thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất một tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây một lần vào nửa đêm hôm qua thôi mà.

Hải Băng, hoặc cố tình không nghe, hoặc nghĩ không có gì đáng quan tâm, cô bé quay phải, bước chậm rãi, lướt qua mặt An. Thụy An lúng túng rồi bước theo.

- Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải không? Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này Băng, bạn nói gì đi chứ, này!

Thụy An cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cô bạn nãy giờ, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Hải Băng vẫn đi đều đều, chậm rãi, như một cái máy có lập trình.

- Thôi được rồi. An cứ coi như IQ của bạn vượt mức bình thường vậy.

Ở khu bếp, một cô giúp việc như đang đứng sẵn chờ Băng tới, với ánh nhìn khó chịu.

- Bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?

Thuỵ An đỡ lời:

- Đầu dơ quá nên bạn ấy...

- Mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu. Phần bữa sáng đang trong bếp ấy. Ăn nhanh rồi còn làm việc.

- Em biết rồi. Băng, tụi mình...

- Mình mày thôi, nó không có phần. Mới sáng con điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?

Cô giúp việc quay sang nhìn Hải Băng:

- No bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi lau dọn đi.

Cô ta ngúng nguẩy quay về phòng ăn, chuẩn bị báo cáo thành tích với quản gia. An liền lay lay cánh tay cô bạn khó hiểu:

- Sao bạn không nói gì? Chẳng phải cậu Ba bảo bạn không cần làm việc sao? Nếu không muốn theo cậu Ba để được hưởng đặc quyền thì tốt nhất hãy chăm chỉ làm việc, và tỏ ra lễ phép với các chị, sẽ dễ thở hơn đấy.

Hơn 11 giờ trưa. Đội giúp việc đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa cho ba ông hoàng. Có tín hiệu từ bộ đàm được kết nối trong hệ thống an ninh biệt thự. Cô quản gia ấn nút nghe, là giọng nói ấm áp của cậu Ba:

- Kiều Như, bữa trưa thế nào rồi?

- Sắp xong rồi ạ, cậu Ba

- Ta hơi mệt nên sẽ không xuống. Em cho người mang vào phòng cho ta.

- Vâng. Em sẽ mang đến.

- Không cần đâu. Bảo cô bé mới đến ấy!

- Cậu Ba nói sao ạ?

- Đừng bắt ta nhắc lại lần hai.

- Em... biết rồi.

Tắt bộ đàm, hai má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Như càng bực bội:

- Làm việc đi!

Đúng lúc đó, Hải Băng đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Kiều Như muốn trút giận nên dùng cả hai tay xô cô bé chúi vào cạnh bàn. Hải Băng mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng...

- Mày đi đứng thế à? Thấy tao phải tránh ra chứ!

Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau, rồi lại tiếp tục công việc.

12 giờ trưa.

Cô quản gia sải bước trên hành lang, vừa đi vừa soi gương, dặm lại phấn trên gò má. Theo sau là Hải Băng, tay bê một khay đồ ăn lớn.

Tới cửa phòng 102, Kiều Như quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Hải Băng cùng vào. Chấn Nam đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng tĩnh mịch. Nghe tiếng động, cậu nhìn lên:

- Em xin lỗi vì không gõ cửa, không khóa nên em...

- Không sao. Ta đã để cửa chờ, nhưng, không phải chờ em.

Đúng lúc Hải Băng bước vào, ngay phía sau cô quản gia. Cô bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và tiện nghi như khách sạn hạng sang. Kiều Như hơi bối rối:

- Thực ra... là em sợ cô bé không tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên em bê hộ...

Kiều Như đặt khay đồ ăn lên bàn phòng khách rồi quay trở lại phòng đọc:

- Chúc cậu chủ ngon miệng - Cô nhìn sang Hải Băng - Đây là quy định, em cúi xuống và chúc cậu chủ đi!

Băng không để ý tới sự “đóng kịch” của cô quản gia, tiếp tục ngước nhìn trần nhà, nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Kiều Như nhíu mày:

- Cô bé này...

- Không sao. Ta đã nói cô bé không phải người làm. Được rồi, em về đi, ta sẽ ăn sau.

- Dạ! Vậy tụi em xin phép.

- Không! Mình em thôi, cô bé đó ở lại.

- Nhưng...

- Ta sẽ cho người đưa cô bé về. Đừng nói thêm nữa.

Nghe giọng nói luôn dịu dàng nhưng đầy quyền lực đó, Như đành cúi đầu, rồi quay người ra ngoài, dù không mấy vui vẻ.

- Em thấy thoải mái không? Đừng nhìn nữa!

Hải Băng liếc mắt nhìn người con trai ấy, bình thản và lặng yên. Chấn Nam dựa lưng vào ghế, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, lạnh và trong veo.

- Lại gần đây, mệnh lệnh.

Chân bước đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cô bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không rời.

- Em… ghét ta sao?

Cô bé khẽ lắc đầu.

- Em sẽ ở đây, không phải ngày một ngày hai, nên ta hy vọng, em sẽ cảm thấy thoải mái. Ta sẽ không hỏi về quá khứ của em. Ta chỉ muốn biết... tên em?

Một thoáng im lặng, Chấn Nam bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và cuốn sổ đang mở. Cậu viết lên rồi đẩy lại trước mặt cô bé kia. Băng liếc nhìn trang giấy ghi ngắn gọn: "Chấn Nam – 19 tuổi". Một lát, cô bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết gì đó thật chậm. Chấn Nam kéo cuốn sổ lại, thấy dòng chữ còn ngắn hơn "Hải Băng - 14". Nam khẽ cười.

- Tên em đẹp như em vậy. Cảm giác... thật lạnh.

- ...

- Em không phải người làm nhưng ta muốn em ở cùng họ, sẽ dễ chịu và đỡ buồn hơn. Mọi người đều tốt, phải không?

- ...

- Ta rất bận... Không thường xuyên đến gặp em được. Nhưng nếu thấy buồn, hãy đến phòng ta.

- ...

- Em không muốn mở lời hay… không thích nói chuyện với ta?

Băng vẫn câm lặng, cũng không nhìn vào người con trai đối diện. Đôi mắt vẫn vô cảm nhìn chỗ khác. Nhưng có gì đó đang le lói trong tim cô gái nhỏ. Giữa căn phòng lặng yên và rộng thênh, chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra nơi bàn đọc, chỉ một người con trai đang ngồi đó, và giọng nói trầm, thật ấm.

Chấn Nam từ từ cúi xuống, gối đầu lên bàn tay đặt trên quyển sách dày. Cậu nhắm nghiền mắt lại.

- Lúc này, ta hơi mệt và thật... chẳng muốn nói thêm gì với người không thèm trả lời ta. Em... có thể đi.

Không đáp, Hải Băng quay người đi ngay, cũng không thấy có lỗi dù đã để người con trai ấy độc thoại. Người quản lý của Chấn Nam lập tức bước vào.

- Quan tâm tới con bé đó không phải ý hay, cậu chủ.

Chấn Nam vẫn gục đầu dưới bàn.

- Đi theo và đưa cô bé về tận nơi, Winter. Ta không muốn tranh cãi lúc này.

- Ý định của ông chủ rõ ràng rồi. Cậu chủ biết thân thiết với con bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu Cả cũng...

- Thôi đi!

Winter đành thở dài một tiếng. Cậu ta đi nhanh theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cô bé kì lạ mới đến. Và cậu giật mình khi nhận ra, cô bé đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua một hành lang nữa là đến phòng ăn. Chân cô bé vẫn đều đều bước, mái tóc dài đưa nhè nhẹ theo mỗi bước chân.

- Được cậu Ba quan tâm cũng đừng có kiêu ngạo thế!

Băng chợt dừng chân, dường như có kẻ lạ mặt vừa bắt chuyện.

- Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu Ba nói chuyện, không đến nỗi, nhóc bị câm phải không?

Băng từ từ quay đầu lại, từ từ ngước cánh mắt về phía quản lý của Chấn Nam. Cái nhìn đó làm Winter chợt khựng lại, và những đầu ngón tay như muốn tê dại khi nghe từng chữ khẽ khàng phát ra từ khuôn miệng xinh xắn ấy:

- Lắng nghe... cũng là... đối thoại!

***

Trước cửa phòng 101, cô giúp việc hít thở sâu vài lần lấy tinh thần, rồi mở cửa rón rén bước vào. Chỉ có ít ánh đèn tường mờ nhạt, khắp nơi bao trùm một màu đen u uất. Chủ nhân căn phòng thường ở - đâu - đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện. Cô gái giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, vừa quay người thì thấy một bóng người bước ra từ bóng đêm, cao, rất cao.

- Chúc cậu Hai ngon miệng! - Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối. - Chúc cậu Hai ngon miệng! - rồi cô ù té chạy luôn, hai chân như dính vào nhau.

Chấn Phong không để tâm nữ giúp việc, cậu ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhắm lại, tai vẫn đeo MP3.

Băng về khu A. Mở cửa phòng bếp, hơn hai mươi nữ giúp việc đang ăn trưa vui vẻ trên một chiếc bàn dài. Cô quản gia ngồi ngay ghế đầu. Băng vừa bước vào, mọi người chợt im bặt, ánh mắt dồn về phía Kiều Như.

- Lại đây ăn cơm cùng đi!- Như lên tiếng làm rất nhiều đôi mắt mở tròn.

Khi Băng vừa đến gần, Kiều Như hất tay, bát cơm đầy nguyên văng xuống đất, đổ ụp. Băng dừng chân.

- Xin lỗi. Nhưng bàn ăn hết chỗ rồi. Em ngồi tạm xuống dưới sàn ăn cùng mọi người nhé!

Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Thụy An ái ngại cúi xuống ăn tiếp. Hải Băng vẫn đứng đó, mắt nhìn cô quản gia, bình thản, không có ý chống đối hay phục tùng.

- Sao? Chê cơm chay à? - Kiều Như tiếp tục hất tay vứt phăng đống xương mới ăn xuống đất. - Thế này chắc được rồi chứ? Ở nhà này, cho chó ăn cùng phòng với chủ là cưng chiều quá rồi.

Mấy người giúp việc tiếp tục ăn, liếc nhìn nhau khoái trá. Kiều Như cười "thân thiện" quay sang nhìn cô bé giúp việc:

- Không ăn sao? Hay không hiểu tiếng người?

Có tiếng cười sặc ra. Băng vẫn không thay đổi thái độ, dửng dưng quay đi...

Mặt cô quản gia tối sầm lại.

- Đứng đó! Không ăn thì quay lại mà nhìn bọn tao ăn. Mày có tin mày bước thêm bước nữa tao sẽ bẻ chân mày không? Cả con bạn lắm mồm cùng giường với mày nữa!

Thụy An nghẹn ứ họng, ngẩng lên nhìn cô bạn. Băng đứng yên nhìn cho đến khi bữa trưa kết thúc. Kiều Như ăn với một tâm trang hoan hỉ vô cùng.

Đầu giờ chiều, lời nhắn của Chấn Nam gửi qua bộ đàm làm Kiều Như càng vui vẻ: “Ta ra ngoài cùng quản lý, không ăn cơm tối, chưa biết chừng nào sẽ về. Hôm nay các em có thể đi nghỉ sớm.”

Như liếc nhìn Hải Băng đang rửa bát trong khu bếp, khẽ cười.

Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khăn khô, xếp lên chồng bát, giọng ủ rũ:

- Xin lỗi... như đã nói, mình không thể giúp bạn nhiều hơn.

Im lặng không đáp, Băng tiếp tục rửa xong đống bát đũa.

Một cô giúp việc bỗng tiến lại phía Băng, đặt ngay bình nước sôi lên kệ ngay cạnh. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa. An liền tìm cách đánh tiếng cho cô bạn:

- Băng à. Vòi nước đằng kia đang mở kìa, lại tắt hộ An đi.

Nhưng Băng vừa định quay đi thì cô giúp việc kia đã… đẩy bình nước sôi đổ xuống!

- Á á... Hải Băng! - An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Nước nóng đã đổ ập vào một chân cô bạn nhỏ. Mấy cô giúp việc ở gần nháy mắt với nhau, có người bịt tai trước để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.

An chạy nhào tới, dựng bình nước lên. Một tay bịt miệng, cô bé rùng mình vì thấy bàn chân nhỏ của cô bạn: hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, mảng da thịt đỏ lựng lên.

- Trời!... Trời ơi!... Bạn... bạn...

Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh, rồi sững sờ. Hải Băng đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình, bình thản như không có chuyện gì xảy ra... Chưa kịp để An phản ứng thêm, cô quản gia đã tiến lại, giơ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp ba cái vào mặt Băng. Đầu óc quay cuồng vì bất ngờ bị đánh, nhưng rốt cuộc, Băng vẫn ngước lên nhìn cô quản gia - bình thản.

- Mày làm việc vô ý thức như vậy là muốn giết người hả? Nhỡ nước đổ vào chân người khác mày định sao?

Băng vẫn im lặng và vẫn nhìn Kiều Như. Cô quản gia trừng mắt, lại giơ cao tay định, nhưng An đã kịp cản lại:

- Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có gì nói sau!

Rồi An kéo cô bạn chạy đi. Kiều Như nắm chặt hai bàn tay, còn mấy cô giúp việc thì ngỡ ngàng bàn tán:

- Sao có thể như vậy? Nó bình thản khi cả bình nước mới sôi đổ vào chân?

- Nó là yêu tinh, nó không phải người!!

Trong phòng tắm, Thụy An đẩy chân cô bạn vào vòi nước, cứ để nước xối xuống chỗ vết bỏng liên tục.

- Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?... Này! Con nhỏ này! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có gì? Mà làm sao giả vờ được chứ... trời ơi!

Thụy An tóm bàn tay cô bạn, xoa xoa an ủi.

- Bạn đau không? Mấy cái tát ấy nữa??

- Không sao đâu. Mai hết đỏ thôi.

Băng trả lời ngắn gọn, cúi xuống tắt vòi nước rồi kéo váy xuống, quay đi. An vẫn ngồi yên, ngây người nhìn theo.

Chiều tối.

Chấn Khang về nhà, tay khoác vai một cô tiếp tân khách sạn nóng bỏng.

- Cậu chủ đã về

- Mừng cậu chủ về!

- Im đi. Điếc tai.

Khang rút điếu thuốc hút dở từ miệng, khua tay. Cô gái đi cùng hích nhẹ vào hông Khang:

- Nhà anh thuê nhiều giúp việc nhỉ?

- Sao? Có muốn ăn cơm tối không?

- Em đồng ý hai tay nhé, yêu anh thế!

- Tôi hỏi cô muốn ăn không chứ tôi không mời cô ăn, nhé.

- Ơ em… - Cô gái trẻ nghẹn lời, chưng hửng

Tính cách Chấn Khang rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích gì thì làm, ghét ai thì đánh. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng mấy ai ưa. Cậu hay đưa mấy cô gái chơi bời về phòng mình buổi đêm, thường như cơm bữa và không lặp lại người lần hai.

- Wow... phòng anh rộng đẹp còn hơn ở khu resort cao cấp nữa

Chấn Khang đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay cởi khuy áo sơ mi đen:

- Em gái nào vào đây cũng thốt lên y như cô. Có lời khen nào sinh động hơn không?

- Sao anh cứ phải nói thế với em, em chỉ cố làm anh vui thôi mà…

Khang vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp tân, cậu đưa tay kéo cổ áo cô ta lên:

- Nói lại xen, làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền tip?

- Đương nhiên... làm anh...

- Tôi ghét nhất là dối trá đấy!

- Thì... thực... thực ra... những đứa như em...

Chấn Khang rút từ ví ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô gái trẻ:

- Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái đến phòng tôi ăn nói liên thiên và ở quá hai tiếng!

Vừa nói, Khang vừa tháo thắt lưng và kéo khoá quần, định ấn đầu cô gái xuống thì cô ta ngước lên nhỏ nhẹ xin phép:

- Khoan đã, anh cho em đi tắm qua, cả ngày làm việc em đổ mồ hôi quá…

Cô ta vừa dứt lời, Khang chớp mắt, khuy quần lại:

- Cô làm tôi mất hứng rồi. Cút khỏi đây!

- Ơ... anh! Em... em xin lỗi. Em không tắm cũng được. Em xin lỗi... em..

Chấn Khang nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc như dao găm:

- Tôi bảo cô cút! Vậy cô muốn tự cút hay để tôi gọi người khuân xác cô ra?

- Anh... em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi...

Cô tiếp tân đứng phắt dậy, sà vào lòng Chấn Khang, sụt sịt. Khang đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:

- Đừng có õng ẹo với tôi. Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, tôi-là-vua!

Bỏ tay khỏi cô gái, Chấn Khang quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, rồi đi về phía cửa:

- Biến đi trước lúc tôi quay lại!

Chín giờ tối.

Băng cầm từng chiếc bánh An giữ phần cho, vừa ăn từ tốn vừa nghe cô bạn luyên thuyên mấy câu chuyện trong khu biệt thự nhà Lâm Chấn.

- Không biết khi nào cậu Ba mới về? Cậu Cả lại đưa gái về đấy, mỗi lần lại một chị khác. Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, à thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu Cả. Bà ấy mất thì lấy vợ hai sinh ra cậu Hai và cậu Ba. Bạn chưa gặp cậu Hai đúng không? Giống hệt cậu Chấn Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn, và chẳng bao giờ nói chuyện. Cậu Hai không nói bao giờ, mình ở đây nhiều năm mà chưa từng một lần nghe cậu Hai mở miệng.

Không rõ có chú ý tới câu chuyện của cô bạn cùng giường hay không, nhưng Băng bắt đầu ngồi co ro lại, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.

- Bạn sao thế? Àaa, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả? Không sao đâu, sẽ quen thôi...

Hơn mười giờ đêm.

Mấy cô giúp việc về phòng ngủ, Kiều Như chợt để ý thấy Hải Băng mặt hơi tái đi

- Mày không có việc gì làm nữa hay sao mà đã chuẩn bị đi ngủ rồi? Tao hỏi không trả lời là sao?

Kiều Như quay lại nói với đám giúp việc.

- Mấy đứa tắm xong thì để đồ đấy cho nó giặt

- Dạ... chị Như tâm lí ghê!

- Yêu chị Như thế!

Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn Băng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đe doạ:

- Giặt xong mới được đi ngủ, không thì liệu đấy!

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.