Chương 5
Mấy ngày trôi qua trong bịch bánh ngọt, Cảnh Yên làm ổ nằm dài trên giường mệt quá rồi, chiều chiều lưng mỏi, cậu nhìn quanh tìm việc làm. Dì giúp việc thì đi siêu thị mua đồ rồi nên trong nhà không có ai, cậu định nuôi một con chó với mèo, dì tỏ ý chẳng sao, dì cũng thích chó mèo. Dò hỏi chỗ nào bán chó mèo được nhất, cậu định mai đi mua một con cho chạy quanh nhà cũng vui. Cậu nhớ đến Khoai Môn nhà Nhím, con hổ sư đó không biết còn chỗ nào bán không, hồi nhỏ cậu qua nhà Nhím chơi toàn leo lên nó cưỡi đi vòng quanh vườn.
Ngồi ngẫn mặt nhìn ra ngoài, cánh cổng dây thường xuân bao quanh, làm mát rượi, sân vườn rộng rải đầy nắng. Cậu cũng bởi rảnh quá nên quyết định đi ra vườn xới đất trồng rau. Hạt giống cậu có mua không ít bỏ trong kho, hồi đó định trồng nhưng đi du học nên bỏ luôn. Chạy vào kho, cậu moi móc lật lật một lúc cũng tìm thấy dụng cụ làm vườn, phân bón rồi hạt giống. Hạt giống có cải, rồi bí ngô, có cả hoa hướng dương, hoa dại linh tinh các thứ. Bỏ tất cả vào xe rùa, cậu đẩy ra bên ngoài.
Vườn có ở bên phải là không trồng gì với không bị che bóng, cậu cố ý chừa lại để trồng cây mà. Nắng chiều buồn thiu, cậu lấy cuốc xới đất, trước đây cậu có học làm vườn rồi. Đào đào xới xới rồi bón phân, rồi lại xới xới đào đào đến khi đất tơi xốp. Chia ra mấy khu, cậu lấy cây để đóng thành hàng rào ngăn cách, một nơi trồng hoa, một chỗ trồng rau.
Rải hạt, tưới nước một lúc sau khi dì giúp việc đã nấu ăn xong thì cậu cũng xong xui. Nhìn thành quả của mình, cậu chờ đợi mấy ngày nữa đám cây này sẽ mọc lên thành những cây nho nhỏ, dì giúp việc - dì Giao cũng cười nhìn mặt cậu như con mèo. Dì nhìn khu vườn nhỏ của cậu khen:
"Cậu làm cũng tốt đấy chứ."
Cậu rửa tay, hí hửng nhìn dì mà cười nói: "Dì biết làm vườn sao?"
"Ừa, trước đây từng học, cậu chủ thường hay ra vườn trồng cây, dì học để chăm sóc cây cho cậu ấy." 'Cậu chủ' trong miệng của dì là Mai Lam Băng ba của Băng Du.
Cảnh Yên thấy cái vườn đầy hoa đủ màu của chú ấy rồi, nhìn dì cậu thêm vui vẻ, nếu cậu không rảnh dì cũng có thể giúp cậu chăm, Nhím vậy mà kỉ tìm giúp cậu người toàn năng như vậy.
Dì Giao chẳng biết bản thân được cậu yêu mến như vậy, nhìn sắc trời gần sắp tắt, bắt cậu đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Đồ ăn của dì làm thì ngon ngang ngửa mấy món trong nhà hàng năm sao, cậu ăn mà chẳng thiết tha đi ra ngoài chơi nữa, ăn đâu ngon bằng ăn ở nhà. Ăn với dì, lâu lâu dì lại chỉ cho cậu làm mấy món, cậu nghe đến chăm chú nhưng nghe thì nghe thôi chứ biết làm đâu.
+++
Người ta nói ăn no lại buồn ngủ, cậu nằm dài trên ghế vắt chân nằm xem TV, nhà hết việc rồi nên dì cũng về phòng nghỉ ngơi, cậu không muốn phiền dì nên mở nhỏ TV lại. Xem mấy tin tức chán ngắt làm cậu buồn tẻ. Điện thoại nằm kế bên, tự nhiên reo lên, nhìn số lại là số lạ, cậu nghi hoặc nhưng vẫn mở lên nghe.
"Alo."
Bên đầu kia là giọng của người đàn ông trung niên: "Xin lỗi, cậu có phải kiến trúc sư Trần Cảnh Yên không?"
Cảnh Yên lười biếng nhưng vẫn cố hẳng giọng đáp lại: "Vâng, là tôi. Anh cần gì sao?"
"Không, tôi là giám đốc tập đoàn H.Q, chúng tôi thấy những thiết kế của cậu trong những năm học ở nước ngoài, nó rất phù hợp với công ty chúng tôi. Cậu thấy sao nếu cậu hợp tác cùng chúng tôi?"
Cảnh Yên nheo mày: "Tôi sao? Tôi nói trước tôi có thể hợp tác nhưng tôi chỉ làm tại gia, khi cần lắm mới lên tập đoàn thôi. Nếu bên các anh chấp nhận thì tôi sẽ đến phỏng vấn."
Hình như bên kia đang do dự, đương nhiên cậu biết bên đó thể nào cũng do dự cho xem, làm tại gia chẳng khác gì nằm không ở nhà. Ai mà muốn nhân viên của mình lười biếng chứ.
Hồi lâu, bên kia trả lời:
"Được, để tôi bàn bạc lại. Một lát nữa tôi sẽ có thông báo cho cậu, nhưng chúng tôi rất muốn hợp tác cùng cậu."
Cảnh Yên: "Anh quá lời rồi."
Khi tắc máy, giám đốc nhân sự của tập đoàn nọ đành vội vàng ôm thân chạy lên phòng chủ tịch. Chủ tịch Huỳnh thường về rất khuya, hắn ngồi đọc lại một số báo cáo mới đưa lên, nhíu mày rồi lại giãn ra cứ thế đến khi có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Hắn đang nhìn hồ sơ nghe tiếng gõ liền nói.
Giám đốc Hồ nhìn vị chủ tịch trẻ, ông ta vội nói về chuyện cậu cho hắn nghe. Nghe xong hắn nhíu mày, không cần suy nghĩ mà nói: "Không cần hợp tác."
Giám độc khổ muốn chết, vội vàng giảng giải: "Nhưng thiết kế của cậu ta rất độc đáo, cậu ta có thể bán bản vẻ cho các công ty khác để kiếm tiền sống. Tôi đã tìm hiểu, cậu ta đã hợp tác không ít công ty tập đoàn lớn ở nước ngoài, nhưng thời gian rất ngắn, cũng có công ty chấp nhận cho cậu ta ở nhà làm việc. Tôi nghĩ chỉ cần thêm yêu cầu không được tiết lộ bí mật công ty là được rồi."
Huỳnh Đồng Khánh không dời mắt khỏi bản báo cáo, hắn nghe ông ta cứ lãi nhải về cậu, không khỏi hiếu kỳ, ngước mặt lên không rõ cảm xúc hỏi: "Anh thấy được?"
Giám đốc kiên định gật đầu: "Vâng, cậu ta rất giỏi."
Hắn tự nhiên lại hỏi: "Anh biết gia đình cậu ta không?"
"Hả? Tôi không tra ra được." Đó là điều đương nhiên, đâu phải muốn tra là tra, giám đốc khó hiểu nhìn về phía hắn, không lẽ gia đình nhà cậu ta có vấn đề, từng giết người cướp của sao?
Hắn nhìn sắc mặt kỳ quái của giám đốc một hồi, cũng chẳng lên tiếng đánh bay cái suy tưởng của người nọ. Im lặng hồi lâu, hắn lên tiếng: "Nếu anh có thể thuyết phục cậu ta mỗi tuần đến công ti báo danh một lần thì tôi không để ý."
"Được tôi sẽ cố gắng." Giám đốc vui vẻ đồng ý, hắn không đuổi đã tự chạy ra ngoài.
Còn mỗi hắn ngồi lại trong căn phòng, thả tờ giấy trên tay, hắn ngửa người suy nghĩ về cậu một hồi. Hắn từng nghe về cậu, cùng với những bản thiết kế Homestay rất đặc biệt của cậu, chỉ là hắn thấy cậu không hợp với hắn, hay do cậu ghét hắn. Hắn cảm nhận được cái khinh bỉ mỗi khi cậu nhìn hắn, rất thoáng qua nhưng hắn có thể cảm nhận được.
Ban đầu hắn nghĩ cậu rất kỳ quái, làm hắn thấy thú vị. Nhưng rồi trực giác hắn mách bảo, không nên chọc vào cậu. Việc đêm hôm đó vì say, cậu không muốn nhắc thì thôi, nếu hắn dám nhắc hắn không biết bản thân có bị cậu thủ tiêu hay không.
Bật cười, hắn thấy bản thân mình sao lại sợ tên nhóc ấy chứ. Nhưng trực giác của hắn lúc nào cũng đúng...
Người đang bị cho là 'nhân vật nguy hiểm' đang nằm ở nhà ngáp ngắn ngáp dài xem bộ phim kinh dị. Cậu im lặng ôm cái gối, xung quanh tắt đèn tối thui, đeo kính 3D lên, xem phim chẳng thua gì ngoài rạp. Đang xem đến khúc con ma xấu xí chuẩn bị lò cái đầu bấy nhầy toàn máu me của nó ra cắn người thì điện thoại reo lên. Cảnh Yên giật mình, thật sự bị dọa cho giật mình, cậu sém thì hét lên rồi, trừng mắt nhìn tên nào dám gọi vào cái thời khắc như vậy, bật điện thoại lên thì ra là ông giám đốc kia.
Giám đốc thuật lại ý của chủ tịch, cậu nghe xong hơi đắn đo, rồi nói: "Một tuần một lần á?"
Giám đốc gật đầu như giả tỏi nói: "Đúng vậy, cậu chỉ cần lên báo cáo công việc rồi về không cần làm đúng giờ như nhân viên bình thường."
Cảnh Yên cân nhắc một hồi, mới đáp: "Ừm... Cũng được, nhưng tôi có ngày nghỉ phép không?"
Ông ta cũng bực mình, nhưng thấy cậu là nhân tài không nỡ đưa cho người khác đành hạ giọng: "Cậu đã nghỉ năm ngày..."
Cảnh Yên: "Cái đó khác, nghỉ phép là quyền lợi hiểu không?"
Giám đốc đành: "Vậy... được rồi."
Cảnh Yên: "Ok, có gì mai gặp bàn tiếp."
Giám đốc thở phào: "Tôi đợi cậu 9 giờ tại văn phòng giám đốc."
"Vâng tôi hiểu rồi, tạm biệt."
Cảnh Yên rất vui vẻ mà tắt máy, cậu không phải muốn làm khó cái công ty kia, chỉ là quyền lợi cậu phải đoạt tất cả về cho mình. Mỗi năm được nghỉ phép 7 ngày, tính ra như lịch của cậu là bảy tuần, gần hai tháng. Đến lúc sinh thì xin nghỉ cũng có cớ rồi. Thấy bản thân lo lắng chu toàn, lại nằm xuống đeo kính lên xem tiếp tập phim.
Cậu không biết bên kia giám đốc nọ đau đầu muốn chết.
+++
Tập đoàn H.Q là một tập đoàn lớn trong lĩnh vực bất động sản, cùng với khách sạn. Vì ngành dịch vụ phát triển quá nhanh nên khách sạn chuyển thành nhiều loại trong đó có Homestay. Homestay càng có thiết kế đặc biệt trang trí đẹp được nhiều người yêu thích, các dịch vụ này càng lúc càng được nhiều người biết tới càng thu nhiều lợi nhuận cao.
Cảnh Yên đọc sơ bộ qua mấy dòng trên hợp đồng, có bảo hiểm các loại cũng không tồi, tiền lương tạm tạm đủ cho cậu sống qua ngày. Đọc đến mấy thứ như yêu cầu giữ bí mật công ty dư thừa kia, cậu quá quen rồi, đến thời gian kí hợp đồng.
"Hai năm?" Cậu hỏi.
Giám đốc lại sợ cậu đòi giảm thời gian xuống, ông đã suy nghĩ cả tối hôm qua, cậu là nhân tài không nên để chỗ khác rước đi, vội vội vẽ lên nụ cười mà nói: "Đúng vậy, sau hai năm có thể kí hợp đồng lâu dài hơn."
Cảnh Yên: "À, không có, tôi tiện miệng nói thôi. Tôi kí hợp đồng, theo như yêu cầu mỗi tuần tôi sẽ làm một thiết kế rồi thứ sáu mang lên nộp, nếu có họp này kia cũng phải lên, đúng không?"
Giám đốc: "Đúng vậy, vì cậu không thường làm ở công ti nên có hơi..."
Cảnh Yên: "Không, bình thường thôi, tôi hiểu mà. Các anh cứ đưa yêu cầu, tôi sẽ đưa bản vẽ với mô hình đến, nếu có ý kiến thì chỉnh trên mô hình luôn cho tiện, được chứ?"
Giám đốc thấy cậu còn làm cả mô hình thì càng vui vẻ, giật đầu liên tục, Cảnh Yên hỏi thêm một số điều nho nhỏ trong hợp đồng rồi mới kí. Theo như hôm nay là thứ ba, cậu còn mấy ngày nửa là phải nộp bản thiết kế, có hơi vội.
Cảnh Yên nói: "Không sao, trước đây rảnh rổi tôi có vẽ vài bản, có lẽ không hoàn hảo, để tôi về chỉnh sửa lại. Nói cho đúng là dân thiết kế chúng tôi làm việc theo cảm hứng, nên có khi một ngày vẽ mấy bản, có khi cả tháng chỉ nằm chơi thôi."
Giám đốc cười hài lòng hết sức, vì còn công việc nên cậu đi về để ông ta làm việc. Đi xuống thang máy, cậu dựa lưng suy nghĩ nên chỉnh cái gì trong bản vẽ đây. Ngẫn người đến xuất thần, có người bước vào cũng không để ý.
Đồng Khánh từ khi vào cứ thấy cậu cứ ngẫn người, như hồn bay về cỏi mộng, hắn không phải kẻ thích soi mói nhưng nhìn cậu thế thật buồn cười. Gương mặt tuấn tú kia mang nét ngây ngô làm hắn muốn đưa tay nhéo một cái, đôi mắt mơ màn, tay vô ý cứ xoa xoa bụng.
Cậu ta đói sao? Hắn tự nghĩ, nhưng không đợi hắn tìm ra câu trả lời, thang máy mở ra. Cảnh Yên một mạch từ đầu đến cuối không nhìn qua người bên cạnh mà bước ra, hắn đứng nhìn cậu rồi chỉ lắc đầu đi xuống nhà xe. Ai ngờ, lại gặp nữa, Cảnh Yên mở cửa xe ngồi vào, cậu vẫn suy nghĩ đến bản vẽ ở nhà, mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhìn một hồi rồi tự nảy nụ cười, vui vẻ lái xe đi mất.
Chỉ có hắn đứng nhìn toàn bộ, nhìn cậu từ ngớ người rồi tự nhiên cười lên như mới phát hiện ra điều gì thú vị lắm. Hắn lóe lên ý tưởng, cậu ta bị điên sao? Vội vàng đánh bay ý nghĩ kia đi, hắn cũng lên xe đi đến nơi kí hợp đồng.
+++
Mùa cuối thu, trời chuyển se se lạnh, Băng Du ngồi ngốc trong xe chờ người đi đến. Hắn ngẫn đầu nhìn lá vàng rơi rơi, tiếng học sinh cười nói bên tai, nghiêng đầu nhìn từng nụ cười của lũ học trò nhỏ. Tự nhiên cũng bật cười.
Cốc...cốc...cốc...
Cô bé xinh xắn đứng bên cửa sổ gõ gõ, cô bé thật xinh mái tóc màu bạch kim tựa như mây trời ửng sáng, đôi mắt xanh lục bảo long lanh to tròn ngốc ngốc. Lâm Mai Vân cười tươi như hoa nở nhìn anh hai nhà mình. Băng Du mở cửa ra, cho cô bé vào xe, Mai Vân sau khi ngồi ngay ngắn liền cười nũng nịu nhìn anh hai nói:
"Anh hai, em muốn ăn thịt bò nướng, mình đi ăn đi."
"Anh bận rồi." Băng Du lái xe đi, không thèm nhìn mặt xem gái nhỏ mà đáp.
"Anh ba ở lại trường, ba bị cha bắt cóc rồi. Còn mỗi anh cũng không đi ăn với em." Nó chu môi làm ra vẻ đáng thương hề hề, đôi mắt to tròn chỉ cần rặng thêm chút nước liền ướt ác, càng đáng thương hơn. Nó như đứa nhỏ tội nghiệp, bị cả gia đình bỏ rơi, cô đơn đói rét.
Băng Du thật chịu không nổi cái mặt này của cô em gái, giơ tay đầu hàng mà thỏa hiệp: "Rồi rồi, chịu thua em. Muốn ăn ở đâu?"
Mai Vân cười lên: "Hì hì, anh hai thương em nhất. Đến quán bác Diệp đi, bác ấy hứa với em sẽ cho em thật nhiều thịt."
"Em chỉ mỗi ăn, sao không chia cho ba bớt đi cho cả nhà khỏi lo." Hắn quay đầu xe, bắt đầu chạy đi, không quên nhìn em gái mà trách khứ. Em gái giống baba như đúc, chỉ khác ba ăn như mèo liếm, còn em gái này thì có nhiêu ăn nhiêu, ăn cả ngày. Mà kỳ lạ là ăn hoài không mập lên, có lúc còn gầy đi mấy ký.
Mai Vân nghe vậy liền lắc đầu ánh mắt đầy vẻ chê trách nói: "Anh sai rồi, em ăn còn rũ thêm ba ăn, anh không biết mấy hôm nay ba tăng thêm hai ký đó, công lao của em không chứ ai."
Băng Du nghe chỉ biết cười, ba tăng cân hèn chi bị cha 'bắt cóc' đi đến phương nào rồi, còn bỏ lại mấy đứa con thơ tự sinh tự diệt. Thiệt nhiều lúc hắn thấy hai phụ huynh này chẳng có trách nhiệm gì hết.
Quẹo vào ngõ nhỏ, bỏ xe lại hai anh em hắn nắm tay nhau đi vào bên trong. Mai Vân nhỏ xíu, đứng chưa qua eo hắn, nó được đi ăn thì cười đến tít mắt, vui vẻ chạy đằng trước bỏ qua ông anh hai già của mình ở phía sau. Quán Miêu Cẩu, cái tên đậm chất sở thú này vậy mà là quán có tiếng ở khu phố, vừa bước vào thấy có khá nhiều người ngồi ăn, có nhiều người đứng đợi mua mang đi, hắn và nó tìm một hồi mới thấy có bàn trống.
Quán này do người quen của baba cậu mở, kế bên là phòng khám cũng của người quen. Hai người đó là chồng chồng với nhau, người bán quán, người mở phòng khám kiếm tiền chơi chơi. Từ nhỏ đến lớn, ngoài ăn ở nhà quán này chính là chỗ nuôi lớn ba anh em hắn. Quán bán từ sáng đến tận khuya, đủ loại từ cơm đến các món như lẩu nướng, món nào cũng ngon không chê vào đâu được.
Mai Vân ngồi lắc lắc chân, có anh phục vụ quen chạy qua chạy lại, nó vội vội kéo lại nói: "Cho em hai phần thịt bò nướng, ba mươi xiên que."
"Ừ, em đợi một chút, quá hơi đông chỉ có anh thôi." Nói xong lại chạy vào trong, nó nhìn anh ta rồi nhìn số lượng khách đang đợi ngoài đây, nghĩ một lát rồi đứng dậy chạy vào trong phụ làm việc, dù sao cũng là quán quen giúp đỡ cũng tốt.
Băng Du thì không rảnh đến vậy, hắn ngồi lại đó đọc mấy báo cáo của quản lý gửi đến rồi đưa ra cách giải quyết. Băng do cha hắn làm lớn mạnh rồi đẩy qua cho hắn quản lý, mọi việc từ nhỏ đến lớn tự hắn nắm lấy, cốt là để lão cha kia có thời gian để đi chơi với ba hắn. Nhiều lúc làm cắm đầu hắn cũng muốn quạo, muốn bỏ hết chạy trốn, nhưng rồi thở dài phải cố gắng vậy.
"Ui da." Tiếng than của thanh niên làm hắn chú ý, ngồi dưới sàn là thanh niên với đống sách từ balo rơi ra, người xô cậu ta là gã thanh niên to béo khác. Thấy người ta bị té còn không chịu nâng dậy xin lỗi còn gông cổ lên chửi cha mắng mẹ. Thanh niên chỉ im lặng, ngồi dậy phủi phủi quần áo, hình như là sinh viên, cậu cầm sách lên may mắn là không sao. Nhìn gã ta còn trợn mắt nhìn mình, cơn đói làm cậu nổi điên, bực dọc muốn đánh người nhưng nghĩ đây là quán người ta không nên đánh nhau nên ráng nhịn xuống.
Mộc Diên Kỳ thở phì phò, trừng mắt với gã, gã ta tưởng cậu hiền tự nhiên bị trừng làm máu giang hồ nổi lên. Gã không mắn nữa, nắm cổ áo cậu kéo lên, làm vẻ mặt cực kỳ hung hảng mà quát lớn:
"Mày dám trừng tao?"
"Bỏ ra." Diên Kỳ chán ghét mà gầm gừ, cậu nhìn hiền lành nhưng đừng đụng đến cậu, cắn lại đấy. Mọi người xung quanh nhìn hai người, người này rủ rỉ tai người kia, nhưng chỉ nhìn chẳng ai muốn vướn vào chuyện rắc rối của người khác.
Gã hừ một cái giơ nắm đấm định đấm mặt cậu, ai ngờ Diên Kỳ đã nhanh hơn đá mạnh vào háng gã. Cú đá cực mạnh làm gã gào lên, cậu bị người ta nhìn đến đỏ mặt, sau đó nguyên tràn pháo tay nổ lên, người ta xem kịch hay đương nhiên phải hưởng ứng rồi. Gã còn đang nổi giận, bị người ta khinh thường như thế chịu sao nổi, định nhào lên đánh cậu ra bả ai ngờ cánh tay mới giơ lên đã bị nắm lại.
Mai Vân từ khi nào đã đứng đằng sau gã, cô bé cười hì hì nắm tay hắn vặn thật mạnh. Sức của bé gái mười tuổi không quá mạnh, nhưng nếu luyện nhiều lần cùng với đúng thế thì chẳng khác gì thanh niên. Gã ta chỉ có đống mở cùng với mấy cú mèo cào không thể nào qua được đứa nhỏ nhưng được huấn luyện từ nhỏ như nó. Vân Mai chưa kịp cho gã hét lên vì đau đã cầm cái giẻ lau bàn nhét vào miệng gã, gương mặt thiên thần cười bất biến làm gã rợm mình, nó vẫy vẫy mọi người đừng quan tâm sau đó mới nhìn gã nói:
"Ai da, sau này đi gây sự nên tìm hiểu trước nha. May là tôi ra chứ để ông chủ ra chắc anh vào bệnh viện chấn thương chỉnh hình rồi. Ha ha, cút."
Nói xong quăn gã ra ngoài như vứt bịch rác. Phủi phủi tay, nó nhanh chóng tung tăng chạy vào trong ngồi xuống đối diện anh hai mình hất mặt khoe mẽ.
Băng Du lấy đũa gắp miếng thịt đặt lên lò nướng, không nhanh không chậm nói: "Tạm được."
"Anh cái gì cũng tạm, em mất cả tháng mới luyện thành công chiêu đó đó. Người ta con gái chân yếu tay mềm mà." Nói xong làm điệu bộ 'cô bé sợ sệch' mà nhìn hắn. Nó diễn đến phát giền, cầm đũa nhanh như gió gắp thịt đã chín vào chén mình. Ăn đến mê ly, chẳng có gì hạnh phúc hơn là được ăn.
Nhìn kiểu ăn đến sumo còn thua của em gái, thật không hiểu nổi nó giống ai, cả nhà ai cũng ăn uống bình thường, đến ba ăn vặt nhiều chứ ăn cơm bình thường chẳng bao nhiêu, vậy mà có đứa con gái ăn cái gì cũng nhiều, lắc đầu bật cười: "Rồi rồi chân yếu tay mềm, mấy hôm nay anh nghe nói em không luyện võ?"
"Em chuẩn bị thi rồi." Nó nghiêm túc nói.
"Mới tháng 9." Lại lười biếng chứ ôn thi cái gì. Hắn cũng không muốn em gái giống hắn, nhưng nó phải có khả năng tự bảo hộ mình. Công việc ở thế giới ngầm này nguy hiểm rình rập, hắn không thể bảo vệ nó quanh năm suốt tháng, hắn muốn nó có thể vô tư mà sống, có thể tự giải quyết vấn đề cũng như tự bảo vệ chính nó. Nên thứ cần thiết là kỉ năng, trong đó có võ thuật.
"Thi thiết kế đó, anh hai chẳng quan tâm đến em gái gì hết. Ở thành phố tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang cho thanh thiếu niên, em có đăng ký tham gia nên châu đầu vào tìm ý tưởng chứ rảnh đâu mà đánh với đấm." Nó rất vô tư không biết anh mình đang lo cho nó.
Nó chỉ đơn giản nghĩ anh muốn huấn luyện nó mạnh lên thôi, nó cũng không ý kiến, nó cũng thích mà. Chỉ là nó thích thiết kế những bộ quần áo đẹp hơn thôi.
Mùi thịt nướng thơm lừng, nó chẳng hơi đâu để ý đến anh hai nữa, liền nhào vào ăn như chết đói, người ta không biết còn tưởng nó chết đói thiệt nữa chứ.
Thịt được nướng ửng vàng, mùi nước ướp thịt thơm lừng ngọt dịu, làm người khác nuốt nước bọt. Mai Vân ăn đến thích thú, hắn chỉ đành ngồi nướng thịt rồi dâng lên cho nó thôi.
Tự nhiên hắn thấy có người đi đến, ngước nhìn lên là thanh niên bị ăn hiếp hồi nảy. Diên Kỳ nảy giờ quan sát hai anh em hắn, cậu chỉ ngại ngùng không dám bước đến nói cám ơn, với lại cậu nhận ra hắn, cũng bởi hắn đẹp trai quá chi cậu muốn quên cũng không được. Diên Kỳ bị hắn nhìn chằm chằm, đôi mắt mang cái gì đó làm cậu rợn người, cố gượng đứng thẳng cậu cười nhẹ cúi đầu nói:
"Cám ơn em đã giúp anh."
Mai Vân nhỏ lớn đánh nhau toàn bị mắng, tự nhiên có người cảm ơn làm nó xem nữa phụt nguyên miếng thịt khỏi miệng. Nó nhìn thanh niên này, mái tóc che đi đôi mắt nhìn khá âm u, lại mang thêm cái kính cận ngố ngố, nhưng nó tinh mắt biết thanh niên này nhìn cũng tuấn tú lắm đây. Cười hì hì xua tay cất câu nói như trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà nói:
"Không cần cám ơn, chỉ là thấy người gặp nạn ra tay tương trợ thôi." Sau đó hết sức 'thùy mị' mà cười ha ha, đâu rồi bóng dáng cô bé dịu dàng.
Diên Kỳ nghe nói vậy thì thấy càng ngại hơn, cậu nhìn qua hắn, gương mặt tuấn tú kia gần mình cậu thấy tim đập điên cuồng, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Ngại ngùng vội vàng lấy trong cặp ra, là một túi kẹo vùi vào tay nó rồi vội nói:
"Anh không có gì nhiều, cám ơn em." Nói rồi chạy mất tiêu.
Mai Vân chẳng biết nên khóc hay cười, nó nhìn viên kẹo trong tay, cười nói: "Kẹo đậu phộng quê làm đó, được quà lớn rồi." Ngày nay cái gì cũng công nghiệp nào có quà quê, chỉ đơn giản là viên kẹo không giá trị thôi cũng quý giá. Mai Vân hồi xưa được ba cho ăn kẹo này một lần, nếu so với kẹo làm công nghiệp thì kẹo này có lẽ không ngon bằng nhưng có hương vị đặc biệt, ba nói đó là mùi quê.
Vui vẻ cất viên kẹo đi, để khi ăn xong liền lấy ra nhăm nhi. Băng Du hoàn toàn không để ý, hắn chỉ nhớ hình như đã gặp thanh niên nọ ở đâu rồi, nhưng cố một hồi vẫn không nhớ, nên cuối cùng bỏ qua coi như quên.
Ăn uống no nê, hắn đem Mai Vân đến nơi huấn luyện rồi thả ở đó, mặt kệ nó chu môi lắc đầu mà quay đầu đi thẳng. Hắn đi đến giải quyết một số chuyện quan trọng, không rảnh để ý em gái giả bộ đáng thương đâu. Đi đến phòng họp, hắn lấy lại bộ mặt sương giá nhìn đám người bên trong. Đôi mắt hà khắc mà nửa nhìn nửa không nhìn từng người, khóe miệng nảy lên nụ cười tàn nhẫn, hắn phất tay cất tiếng:
"Tên nào chống, giết."
Toàn thể bên dưới đồng thanh: "Dạ."