Chương 3: Thắng Vũ Là Người Nổi Tiếng
Bức màn sương đêm dần tan đi, ban mai nhẹ đến, đem ánh sáng về trên thành phố hoa lệ. Thắng Vũ tựa cửa nhìn ra mênh mông, nơi những ngọn đèn rải khắp tòa chung cư cao chót vót đang thi nhau tắt dần. Bàn tay đẹp với những ngón thon dài tựa cán viết của anh khẽ mân mê tách trà bốc khói nghi ngút.
Hôm nay là vòng thi cuối rồi, để đến được vòng này, anh đã phải vượt qua vòng sơ loại với hơn hai trăm thí sinh được tổ chức cách đây ba tháng, sau đó thì biểu diễn ba màn độc tấu liên tiếp qua các giai đoạn để lọc dần đến con số hai mươi lăm nghệ sĩ vô chung kết.
Vốn anh không đặt nặng thắng thua bởi mang trong mình tâm hồn nghệ sĩ bay bổng, chẳng mấy màng sự đời nhưng mẹ anh thì khác, tấm bằng khen hay huy chương, cúp vàng, cúp bạc luôn khiến bà vui vẻ và tự hào về con trai mình. Những thứ ấy, bà cất giữ, nâng niu hệt báu vật, bà nói đó là minh chứng cho quá trình nuôi dạy một đứa trẻ thơ nên người. Cuộc thi lần này, cũng là bà động viên anh tham gia thử sức.
Uống cạn ly trà nóng, Thắng Vũ chậm rãi buông màn trở vào, chuẩn bị đi ăn sáng. Vừa thay xong quần áo chỉn chu thì tiếng gõ cửa bên ngoài vọng đến, biết đó là Nhã Tiên, anh vươn tay lấy điện thoại rồi bước tới, xoay nhẹ chiếc khóa tròn.
- Anh, mình đi thôi.
Nhã Tiên nháy mắt tinh nghịch, hai bím tóc thắt hình con rết đung đưa theo cử động của cô nàng. Thắng Vũ khe khẽ gật đầu rồi đóng cửa, cùng cô gái tiến đến thang máy.
Lần này, cuộc thi giới hạn độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi hai, vừa hay Nhã Tiên có thể tham gia được nên đăng ký và bám theo Thắng Vũ luôn. Đôi bên quen biết nhau từ thuở ấu thơ, anh hơn cô một tuổi. Ba Nhã Tiên là cổ đông lớn của công ty Thắng Minh, cùng là bạn học từ thời đại học với ba anh, sau khi hồi hương thì hùn hạp mở công ty chung, hai gia đình cũng coi như là tâm giao thân thiết.
Trải qua bao năm tháng, trong khi tình cảm anh trai em gái ngày nào đã lớn dần và chuyển hóa thành tình yêu nam nữ trong trái tim cô thiếu nữ xinh đẹp Nhã Tiên thì Thắng Vũ vẫn thờ ơ, chưa lần động lòng dẫu cho kề cận mình là cô bé đã đến tuổi trưởng thành. Anh vẫn xem cô như một đứa em không hơn chẳng kém.
- Em mới hỏi được nơi bán thức ăn theo khẩu vị người mình rất ngon, đảm bảo anh sẽ thích.
Nhã Tiên hào hứng nói và chồm lên phía trước, đọc địa chỉ cho bác taxi biết đường mà chạy. Vì hiểu anh không quen với ẩm thực nước bạn, chỉ thích hương vị quê nhà nên cô đã nhờ bạn tìm tòi và phát hiện ra nơi này. Mấy hôm nay nhìn anh ăn mỗi thứ chỉ được chút xíu, cô đau lòng lắm, lo anh gầy thêm nữa, lấy sức đâu mà thi thố giật giải. Mọi khi ăn uống bình thường thì anh cũng chẳng mập nổi rồi.
- Anh ăn món nào cũng được mà, em phí tâm làm gì? – Thắng Vũ buột miệng nói.
- Sao mà được, có thực mới vực được tài năng, tin em đi, anh ăn bữa sáng này xong thì ắt sẽ giành được giải nhất. – Nhã Tiên cười tươi, hào hứng khẳng định.
Thắng Vũ chỉ biết lắc đầu thật khẽ, anh biết tự lượng sức mình, nếu may mắn thì chắc tầm giải ba hoặc là khuyến khích thôi chứ giải nhất là quá mơ hồ. Cuộc thi piano quốc tế vẫn luôn tự khẳng định nó là một trong những cơ hội hàng đầu cho các nghệ sĩ trẻ muốn đạt được danh tiếng, tỏa sáng và củng cố sự nghiệp. Mỗi lần cuộc thi rục rịch tổ chức đều trở thành sự kiện nổi bật nhất trong đời sống âm nhạc của đất nước này. Có rất nhiều tài năng bước ra từ cuộc thi và đã lọt vào danh sách các nghệ sĩ trình diễn piano, violin, cello hàng đầu thế giới, chưa kể đến phần đông các ca sĩ tên tuổi cũng có xuất phát điểm ngay chính cuộc thi tầm cỡ đây.
- Anh giải nhất thì em giải mấy hả? – Thắng Vũ quay sang nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh mình, khẽ hỏi.
- Em không cần giải, em chủ yếu là theo cỗ vũ anh thôi.
Vẻ lí lắc của Nhã Tiên làm bác tài xế phía trước cũng phải bật cười dù rằng họ đang không nói bằng thứ ngôn ngữ của ông. Xe chạy vòng qua mấy con đường nữa thì dừng lại trước một nhà hàng, Thắng Vũ móc ví trả tiền rồi cùng Nhã Tiên mở cửa chui ra. Ngay cách bài trí bên ngoài thôi cũng đủ gợi cho anh cảm giác ấm áp tựa chốn quê hương.
- Em cũng hay thật, lại có thể tìm ra chỗ này.
Vừa nói, Thắng Vũ vừa cất bước, Nhã Tiên theo anh bén gót. Cô chẳng giải thích là hỏi han qua bạn bè vì muốn nhận lời khen ấy cho riêng mình. Nơi đây là chốn cô ra đời và sinh sống đến năm sáu tuổi mới theo ba mẹ trở về cố hương, thành thử có một số bạn thân từ thuở bé, giữ liên lạc cùng nhau đến tận bây giờ, thi thoảng ba cô sang đây công tác vào dịp hè, cô vẫn bám đuôi để tiện thể du lịch và thăm họ.
Đúng như Nhã Tiên nghĩ, khi bắt gặp những món mang hương vị quê nhà, Thắng Vũ ăn được nhiều hơn. Nói là nhiều hơn với anh thôi, chứ lực ăn của một thanh niên như thế vẫn là ít xỉn so với đám người cùng trang lứa. Cách anh làm việc, học hành hay ăn uống vẫn luôn từ tốn, nhẹ nhàng như nhau. Đó cũng chính là điều khiến cô si mê ngã đổ thứ hai, chỉ sau vẻ đẹp trai, thư sinh kia là thứ nhất.
- Chút nữa anh thi chắc mẹ anh cũng theo dõi anh trên truyền hình đấy, buổi tối mà. – Nhã Tiên nuốt vội cuộn rau, lên tiếng nói.
- Ừ. Công ty đang trong kỳ nghỉ mà. – Anh đáp gọn.
- À, em quên mất, các nhân viên đều đi du lịch. – Cô bật cười e thẹn.
Giây phút này, bên kia nửa vòng trái đất, người mẹ vừa bị hai cô cậu đề cập tới hắt hơi liên tục mấy hồi. Bà Hoàng Mai ngồi trước màn hình ti vi, tay cầm remote liên tục chuyển kênh. Chốc chốc, bà lại ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường dẫu biết trước rằng hãy còn lâu mới tới giờ phát trực tiếp cuộc thi.
Phía dưới bếp, Thi San cũng vừa dọn rửa, sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Lau khô đôi tay rồi, cô nhanh chóng rời khỏi. Khi vừa ngang qua phòng khách thì tiếng gọi của bà chủ làm bước chân người con gái chững lại.
- Đến đây Thi San, để cô chỉ cho cháu thấy con trai cô.
Thế là, cô gái quê vác cái gương mặt ngơ ngác như con ngan đực tới đứng xớ rớ sau lưng bà Hoàng Mai. Liếc mắt nhìn lên màn hình to đùng phía trước, thấy đang phát mẫu quảng cáo dầu gội đầu với gương mặt người mẫu nam điển trai, góc cạnh, cô khẽ gật gù thầm khen trong lòng. Coi bộ cậu chủ thật là nam tính, còn có nét lai lai. Hóa ra ngoài đi học thì anh còn làm nghề người mẫu nữa ư?
- Ngồi xuống đi cháu, còn vài tiếng đồng hồ nữa là tới à.
Bà Hoàng Mai phấn khích đập tay lên phần ghế sô pha sát bên cạnh mình, hồ hởi thúc giục. Đêm nay là vòng chung kết rồi, khó trách bà không khỏi nôn nao hồi hộp, có thêm người cùng cổ vũ vẫn hơn. Trong thâm tâm và cả trong linh tính của một người mẹ luôn dõi theo con từng bước chân từ khi chập chững đến trưởng thành, bà chắc mẩm Thắng Vũ sẽ đạt giải cao ở hạng mục trình diễn dương cầm.
Thi San tuy hơi ái ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời và tiến lên, ngồi ngay cạnh người phụ nữ đẹp sang trọng, mùi hương của sữa tắm từ bà dịu nhẹ len vào hơi thở tạo nên cảm giác gần gũi thân thương dù rằng nó khác xa mùi nắng cháy ám trên da thịt cùng mái tóc của mẹ cô.
Với tay lấy chiếc bánh ngọt trên bàn, bà Hoàng Mai dúi vào tay Thi San, bảo cô ăn và trong lúc chờ đợi, bà chỉ cho cô cách sử dụng ti vi. Bản thân cô thầm cảm ơn dì Tâm Lan đã tìm cho mình chốn nương nhờ tạm bợ ổn thế này, bà chủ không hề khó chịu hay cầu kỳ phân biệt gì, ngược lại là rất tốt.
- Con trai cô hơn cháu có một tuổi thôi, hè xong thì vô năm cuối đại học rồi. Nó đam mê dương cầm, theo học từ bé, tối nay là chung kết piano quốc tế.
Nhìn gương mặt rạng rỡ tự hào của bà Hoàng Mai, khóe môi Thi San bất giác mỉm cười. Thế mới nói, con cái luôn là niềm tự hào của ba mẹ. Tiếc thay, cô chưa làm được gì to tát cho mẹ mình nở mày nở mặt thì bà ra đi, mang theo nỗi lo khôn nguôi về đứa con gái chưa thật sự trưởng thành. Từ đó giờ, thứ cô có thể mang về cho bà là những tấm bằng khen qua các lớp học văn hóa, nhưng hiện tại, tất cả đã thành vô nghĩa khi cô dừng chân trước ngưỡng cửa trường đại học.
Thời gian dần trôi, khi chiếc đồng hồ điểm tám giờ tối cũng là lúc chương trình lên sóng trực tiếp. Sau màn giới thiệu thành phần ban giám khảo, các tiết mục trình diễn lần lượt diễn ra và piano là hạng mục dự thi trước nhất.
- Con bé đó tên Nhã Tiên, bạn thanh mai trúc mã với Thắng Vũ nhà cô.
Đôi mắt Thi San dường như mở to hơn khi nghe bà Hoàng Mai giới thiệu cô gái đang ngồi trước cây đàn dương cầm là người quen của gia đình bà. Nhan sắc xinh đẹp trong chiếc váy thướt tha tao nhã và những ngón tay nhịp nhàng trên cung đàn chính là niềm mơ ước của cô trong cơn chiêm bao. Người trên ti vi ấy dường như hội tụ tất cả.
Sau khi Nhã Tiên kết thúc phần thi mở màn, tiếng vỗ tay rần rần vang dậy cả khán phòng. Tiếp đến là các tiết mục do những nam, nữ nghệ sĩ trẻ lần lượt trình bày. Bà Hoàng Mai nhấp ngụm nước lọc, khe khẽ đoán định rằng con trai mình ắt là bắt thăm trúng số cuối thành thử mới mãi chẳng thấy mặt nó ló ra.
- Ra rồi, ra rồi, con trai cô đó. – Bà Hoàng Mai rối rít reo lên khi thấy Thắng Vũ xuất hiện.
Ánh mắt Thi San lại tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình, nơi ống kính đang quay cận cảnh gương mặt trắng trẻo, thư sinh còn pha thêm một chút ơ hờ lãng tử. Thắng Vũ vận một bộ vest màu đen vô cùng lịch lãm, mái tóc chia hai ngôi để rũ xuống nhưng không che khuất bất kỳ đường nét điển trai nào. Sau khi cúi chào, anh chậm rãi đến ngồi xuống bên cây dương cầm và bắt đầu bài dự thi của mình.
Cả hai cô cháu gần như nín thở để không bỏ sót một giai điệu nào ngân lên từ đôi tay thiên thần ấy. Tiếng nhạc du dương lãng mạn như đưa người ta lên tận chốn thiên đường và vào trong cõi mộng. Trước mắt Thi San lúc này chẳng còn cái ti vi nào nữa, cô chỉ nhìn thấy người thanh niên ấy đang ngồi bên cây dương cầm giữa một cánh đồng ngập tràn hoa hướng dương đang tung mình đón nắng. Ánh sáng thần kỳ từ trời tô vẽ lên khuôn mặt anh và cả những phím đàn anh lướt ngón tay qua một quầng hào quang tỏa rạng.
Khi tiếng piano chấm dứt và tràng pháo tay vang dội cất lên mà Thi San vẫn còn thả hồn tận chốn xa xôi. Mãi đến lúc bà Hoàng Mai quay sang hỏi cô Thắng Vũ đàn thế nào thì cô mới giật mình tỉnh mộng.
- Anh ấy đàn hay quá ạ, như điệu nhạc dành cho những vị thần, ban nãy, cháu đã thấy cả một thiên đường hoa.
Câu trả lời thật thà kèm ánh mắt long lanh xúc động của cô gái trẻ khiến bà Hoàng Mai hài lòng vô cùng. Biểu hiện kia chứng tỏ con bé đã cảm nhận bằng cả trái tim chứ không hề buột miệng nịnh nọt lấy lệ.
- Nó vẫn hay đàn ở nhà lắm, nếu cháu thích, có thể lén lên lầu nghe. – Bà nháy mắt, mỉm cười nói khẽ.