Chương 2: Công Việc Mới Của Thi San
Cánh cổng lớn hé mở và người phụ nữ với gương mặt phúc hậu xuất hiện trong chiếc váy dài màu thiên thanh nhã nhặn. Dì Tâm Lan xởi lởi cúi chào trước rồi kéo Thi San lên đứng ngang hàng với mình, cười toe toét.
- Đây, tôi đã kiếm cho gia đình mình một cô bé rất hiền lành và chịu thương chịu khó. Cháu nó tên Thi San.
- Cháu chào bà chủ ạ. – Thi San lễ phép cúi người.
Bà Hoàng Mai khẽ gật đầu đáp lại, đôi mắt của người đàn bà từng bao năm lăn lộn chốn thương trường quét nhanh từ đầu tới chân cô gái nhỏ rồi dừng lại trên gương mặt trẻ thơ với vẻ hài lòng. Dì giúp việc cho gia đình bà đã xin nghỉ hưu sau mười mấy năm gắn bó, vậy nên, buộc lòng bà phải tuyển giúp việc mới vì bản thân bà và con trai thường xuyên ở bên ngoài, cần có ai đó trông coi dọn dẹp nhà cửa.
Các trung tâm giới thiệu việc làm trên thành phố không thiếu, tuy nhiên bà Hoàng Mai muốn tìm một người chân chất để có thể tin tưởng mà giao nhà giao cửa. Nghe biết dì Tâm Lan chuyên giới thiệu người giúp việc dưới mấy vùng quê nghèo cho các gia đình giàu có và trước đây chưa từng sơ suất nên bà mới nhờ bạn ngỏ ý giùm.
- Chị với cháu vào nhà cái đã.
Nói rồi, bà lui vào cho hai người khách lách qua. Cả ba đến ngồi bên chiếc bàn bằng đá trắng kê bên góc phải căn biệt thự, dưới tàn lộc vừng đương độ trổ hoa đỏ thắm. Thi San tiện tay nhặt mấy cọng hoa rơi trên mặt bàn thả xuống cạnh chân mình. Hành động nhỏ nhặt lọt vào tầm mắt khiến bà Hoàng Mai ưng bụng vì nó thể hiện ý tứ của cô gái quê.
- Chị và cháu uống nước đi, đợi tôi chút, tôi vào lấy tiền gởi chị.
Bà Hoàng Mai rót nước ra ly rồi nhỏ nhẹ cất tiếng, xong thì đi thẳng về hướng cửa chính. Chờ bóng dáng người phụ nữ sang trọng ấy khuất hẳn, dì Tâm Lan tranh thủ dặn dò Thi San thêm vài điều, rằng ở nhà người ta thì đừng tò mò thắc mắc, họ bảo thế nào nhớ làm theo thế ấy, ngay cả khi gia chủ vắng mặt, rồi đừng có dại mà nói cho người ta hay nhà mình vừa có tang, họ sợ xui là họ đuổi cổ đi, không nhận nữa.
- Dạ, cháu hiểu rồi, dì Tâm Lan, cháu cám ơn dì tìm cho cháu chỗ tốt như vậy.
Nghe Thi San nói lời chân thành, dì Tâm Lan khẽ thở dài, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc lửng ngang vai cô. Bà làm việc này cũng là vì kiếm đồng tiền thôi chứ phải ơn nghĩa gì đâu. Chỉ mong cô gái tội nghiệp có thể yên ổn trụ lại nơi đây đến ngày tìm được tấm chồng mà nương thân, dựa dẫm.
- Cố gắng nghe, dành dụm tích cóp một số tiền rồi mai này học lấy cái nghề tự nuôi bản thân. Nói chứ không lẽ làm giúp việc hoài?
Dì Tâm Lan vừa nhắn nhủ xong thì bà Hoàng Mai cũng vừa quay lại với chiếc phong bì trắng trên tay. Sau lời cảm ơn, bà trao thù lao cho dì Tâm Lan y như thỏa thuận buổi đầu.
Giây phút cái dáng béo tròn của dì khuất dần sau cánh cổng lớn, sống mũi Thi San bất giác cay cay. Bây giờ chỉ còn lại một mình cô nơi chốn xa lạ này rồi, cô thầm nhủ lòng phải mạnh mẽ và cố gắng lên. Cánh cửa đại học đã vĩnh viễn đóng lại nhưng cô vẫn còn ước mơ cháy bỏng của riêng mình, tin có một ngày bản thân sẽ vượt lên số phận và tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm.
- Vào đây Thi San. – Bà Hoàng Mai nói và rảo bước đi trước.
- Dạ vâng.
Thi San đáp vội và theo bà bén gót. Căn biệt thự được thiết kế theo lối tân cổ điển với sức hút đỉnh cao của nghệ thuật xếp đặt, lối trang trí tỉ mỉ, nhẹ nhàng vừa cổ kính vừa tráng lệ khiến cô không thể rời mắt ở những nơi mà mình lướt qua. Tạo hình vững chắc và mảng miếng đặc sắc làm cô gái quê liên tưởng đến những tòa lâu đài từng thấy trên ti vi.
- Cháu ở phòng này nha Thi San. Vào cất giỏ xách, đồ đạc đi rồi cô dẫn cháu quanh nhà làm quen, phổ biến công việc thường nhật luôn.
Giọng nói ấm áp cùng ánh mắt thân tình, nụ cười hiền hậu kia làm Thi San bất giác tìm thấy ảnh hình của mẹ mình. Cô gật đầu vâng dạ rồi mau mắn ôm đồ vào trong, đặt xuống, xong lại gấp gáp quay trở ra.
- Nhà rộng nên cháu không cần dọn dẹp một lúc đâu, cứ xoay vòng là được, nay dọn phòng này, mai lại dọn phòng khác.
Nói rồi, bà dừng chân trước căn phòng lớn sát phòng cô và cho hay đây là phòng ngủ của con trai bà. Tuy Thắng Vũ tính tình ôn hòa hiền lành nhưng có hơi khó chút, chẳng thích người lạ vào chốn riêng tư và luôn tự mình dọn dẹp, thành thử bà bảo cô có thể vào tất cả các nơi trong căn biệt thự ngoại trừ chỗ này.
- Cô là mẹ nó mà còn không vào lúc nó vắng mặt đấy, nó đi đâu thì cứ đóng cửa lại thôi.
Tiếp đó, cả hai rảo bước sang phòng làm việc cũng như học tập của anh. Trước mắt Thi San lúc này chỉ thấy toàn sách là sách, chất đầy trên các giá gỗ vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Trên chiếc bàn gỗ bóng loáng là vài ba chậu cảnh nhỏ xinh bằng cỡ bàn tay.
- Cháu lau dọn nơi này thì cái gì đặt đâu cháu cứ để yên lại ngay chỗ ấy nhé, mất công nó kiếm không thấy lại nhăn nhó. – Bà Hoàng Mai cười hiền.
- Dạ, cháu sẽ ghi nhớ. – Cô lễ phép đáp lời.
Tận nãy giờ, di chuyển từ các phòng sang đến đây, Thi San cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà bà dành cho con trai mình. Ánh mắt vốn dĩ hơi buồn nhưng mỗi khi nhắc về người ấy bỗng long lanh bừng sáng đủ chứng minh tất cả, hẳn anh rất tài giỏi nên bà mới có biểu hiện tự hào như vậy.
- Còn trên lầu ba là phòng Thắng Vũ hay tập đàn, chỉ có mỗi cây dương cầm thôi, cháu cũng có thể lên đó lau bụi bình thường.
Bà đánh ánh nhìn lên hướng cầu thang rồi thong thả trở xuống. Thi San thầm nghĩ có lẽ bà cũng mỏi chân nên không đưa mình lên kia mà chỉ dặn thế thôi. Nghe đến hai chữ “dương cầm”, lòng cô gái nhỏ bất chợt dấy lên niềm xúc động. Ước mơ của cô chính là nó, cô muốn một ngày nào đó bản thân có thể ngồi trước cây đàn và đánh lên những giai điệu du dương.
Hình ảnh của các nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng với tà váy dài tha thướt ngồi trên sân khấu dưới ánh đèn và những ngón tay mềm lưu loát trên phím đàn luôn khiến trái tim cô loạn nhịp, khát khao được giống như họ.
Điểm cuối cùng bà Hoàng Mai phổ biến cho cô giúp việc mới chính là việc nấu ăn, cách sử dụng bếp gas, lò nướng cùng nồi cơm điện. Thường thì gia đình bà chỉ dùng mỗi bữa tối và ngày cuối tuần mới dùng bữa trưa tại nhà bởi ngày thường hai mẹ con đều đi học, đi làm, thành thử ăn bên ngoài cho tiện.
- Đây là thực đơn xoay vòng trong nửa tháng, trừ phi Thắng Vũ hoặc cô muốn ăn thêm món gì thì sẽ nói trước. Cháu cứ theo đây mà nấu nha, công thức có sẵn hết cả.
Vừa nói, bà vừa rút trong ngăn bếp ra bảng thực đơn được đánh máy và ép plastic kỹ càng đưa cho Thi San. Đôi mắt cô gái lướt nhanh qua và nhận ra tất cả toàn là món của nhà giàu, một bữa ăn của họ đủ cho cả gia đình lao động bình dân mua thức ăn trong mấy ngày chứ chẳng ít.
- Dạ, nhưng mà… cô ơi, cháu chưa biết đường đi tới chợ, có xa không vậy cô? – Thi San nhỏ giọng, rụt rè hỏi.
- Ngày mai công ty nghỉ nên cô sẽ đưa cháu đi cho quen đường quen sá, tiện thể chỉ cho cháu chỗ mua đồ tươi ngon mà rẻ. Cứ từ từ là quen à, đừng lo lắng quá. Thôi, cháu lên tắm gội nghỉ ngơi chút cho khỏe, mới đi đường xa chắc mệt đừ rồi.
Khẽ vỗ nhẹ vào bờ vai gầy bé nhỏ, bà quay lưng tiến về phòng. Có chút ấm áp của tình thân mơ màng len lỏi khắp cơ thể Thi San, cô lại nhớ mẹ mình rồi, thế nhưng vẫn cứng rắn ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.
Đặt tờ thực đơn vô lại ngăn bếp, cô nhanh chóng quay lên lầu. Lúc này, cô mới chợt nhận ra phòng ngủ của mình cũng to chẳng kém gì cậu chủ nhà. Ban đầu, cô cứ tưởng người giúp việc phải ở tầng dưới cùng và trong căn phòng nhỏ mới đúng, nào ngờ lại ở ngang hàng với chủ luôn.
Xếp và móc quần áo vào chiếc tủ lớn xong, Thi San tranh thủ chui vào nhà tắm. Tuy chưa từng động chạm vào những thiết bị hiện đại nhưng sau một hồi thử tới thử lui, cô đã biết được cách đóng mở của chiếc vòi hoa sen cũng như điều chỉnh nhiệt độ. Có điều lúc nghiệm ra thì thiếu điều muốn lột cả da vì nước nóng quá.
Trầm mình trong dòng chảy mát lạnh, cô thả hồn tìm về miền ký ức chẳng mấy êm đềm của tuổi thơ và thầm động viên mình hãy cố gắng. Thầm nghĩ có lẽ mẹ đã phù hộ nên mới đưa đẩy cô tìm được chỗ làm tốt như vậy.
Cùng lúc này, trong căn phòng phủ một màu thiên thanh, bà Hoàng Mai vui vẻ trò chuyện cùng đứa con trai đang ở bên nước bạn. Từ sau kỳ nghỉ, Thắng Vũ lên đường sang xứ lạ tham dự cuộc thi piano quốc tế, một cuộc thi dành cho những tay dương cầm trẻ có trình độ chuyên nghiệp.
Là con nhà kinh doanh nhưng với niềm say mê dành cho âm nhạc nên chàng trai Thắng Vũ theo học song song cả ngành Quản trị kinh doanh lẫn tu nghiệp tại Học viện Âm nhạc thành phố. Các giải thưởng lớn nhỏ trong nước được anh đều đều rinh về và giờ thì vươn ra thế giới thử sức.
Trước ngày anh đi thì dì giúp việc xin nghỉ đâm ra anh lo cho mẹ mình lắm, cứ thúc giục kiếm người khác thay thế nhưng vì mẹ anh muốn tìm người đàng hoàng để làm lâu dài nên cứ lần lữa mãi, cuối cùng, được giới thiệu nên biết dì Tâm Lan, nhờ đó thuê được cô bé ưng ý. Nghe mẹ bảo vậy, anh cũng nhẹ cả lòng.
- Vậy là con yên tâm rồi, có người trong nhà, đêm hôm trái gió trở trời cũng đỡ lo hơn. – Giọng anh trầm ấm vang nhẹ bên kia đầu máy.
- Ừ, tập trung thi tốt con nhé, đừng phân tâm vì mẹ nữa. Thôi, bên đó khuya rồi, con ngủ sớm đi.
- Dạ, mẹ giữ gìn sức khỏe.
Khi nghe tiếng “tút, tút” vọng sang, biết mẹ mình đã cúp máy, Thắng Vũ mới hạ điện thoại xuống. Nhà đơn chiếc, từ ngày ba anh mất, chỉ có một mẹ một con, vậy nên, cứ hễ người này có việc đi vắng là bất an cho kẻ ở lại. Bao năm qua, có dì giúp việc nên đỡ lo hơn, giờ đùng một cái dì xin về quê sống cùng con cháu. Cũng may mẹ anh đã tìm được người thay thế.
- Gái quê sao? Hai chữ này sao dễ thương quá nhỉ?
Câu tự vấn chính mình cất lên trong màn đêm tĩnh lặng, khóe môi Thắng Vũ nhẹ mỉm một nụ cười. Anh không giống như đám bạn bè cùng trang lứa, vừa vào đại học đã bắt cặp bắt đôi.
Anh rung động trước những giai điệu du dương tha thiết nhưng chưa lần rung động trước bất kỳ một cô gái nào dẫu cho đó là người có cả tài năng lẫn nhan sắc. Trong thế giới tình của chàng trai trẻ chỉ có tình thân dành cho ba mẹ, tình thương dành cho những mảnh đời bất hạnh và tình yêu dành cho âm nhạc mà thôi. Dẫu vậy thì trong thâm tâm anh vẫn đang mong chờ định mệnh của đời mình xuất hiện.