Chương 5
“Ký chủ, cô có thể nói với tôi cô đã học ma pháp từ đâu không?” Từ khi trận đấu hôm qua kết thúc đến tận hôm nay hệ thống nó vẫn luôn thắc mắc duy nhất một vấn đề này. Nó thật sự không hiểu ký chủ sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lại thành thạo việc sử dụng ma pháp? Trước khi hợp tác với nhau nó cũng đã rà soát hết tất cả thông tin về vị ký chủ này rồi nhưng hoàn toàn không hề xuất hiện tình trạng này, nó không thể để tình trạng mất kiểm soát xảy ra được a.
“Ngươi phiền phức quá!” Bực cả mình. Từ hôm qua đến nay chỉ hỏi duy nhất một câu không thấy nhàm chán sao hả hệ thống? Mi không phiền nhưng ông đây phiền chết rồi! “Ta đã nói ngươi tài giỏi như vậy thì tự đi mà điều tra. Ngươi nếu còn hỏi nữa thì đừng trách ta đây cùng ngươi đồng quy vu tận”.
“…” Ký chủ còn uy hiếp nó sao? Số hệ thống nó thật khổ mà. Tại sao hệ thống khác ký hiệp nghị thì toàn gặp những ký chủ nghe lời, riêng nó thì lại vớ phải ký chủ tùy hứng như này, đây là cái vận gì đây?
Qua mấy hôm nay Diệp Tử đã biết thêm được một việc đó là hệ thống này cũng không tốt đẹp mà giúp cô tìm cách sống lại, nó đây là muốn thăng cấp để không bị đào thải mà thôi. Đơn giản có thể hiểu, việc cô hoàn thành nhiệm vụ ở từng thế giới để lấy điểm sinh mệnh không chỉ có thể giúp cô có thể sống lại mà cũng giúp hệ thống này thăng cấp nhưng nếu cô không hoàn thành thì điểm sinh mệnh bị trừ đi thì cô sẽ dần yếu rồi hồn phách sẽ tan biến, còn hệ thống này thì sẽ bị phá hủy.
Nói cách khác bây giờ sinh mạng cô và hệ thống gắn liền với nhau!
Giỏi lắm hệ thống của ta, mi thật có gan lớn dám giấu ta việc quan trọng như vậy?! Ta nếu hôm qua không có bản lãnh thì đã bị tên nam chính kia đánh cho tan xác rồi!
Đó không phải do tự ký chủ đi tìm phiền phức sao!!!
Bị Diệp Tử uy hiếp hệ thống đành im lặng thật sự tự đi điều tra không dám lại hỏi cô thêm gì nữa. Nó cũng không muốn chỉ vì thẩm tra mà phải bị hủy, chết như vậy quá khó coi.
Hài lòng với sự thức thời của hệ thống, Diệp Tử khoan khoái cho người chuẩn bị chỗ ngủ ngoài sân vườn rồi thông thả đi ra đó, suốt ngày chỉ ở trong căn phòng này quá bức bối rồi, cô cần đổi chỗ ngủ trưa mới.
Với sự “giúp đỡ” nhiệt tình tối hôm qua của cô thì khu phố hoa cũng coi như bị hủy rồi. Việc hôm qua đã gây chấn động lớn trong thành, có tin đồn hoàng thượng còn phái người đi điều tra. Nha đầu Xảo Nhi biết chuyện cũng hoảng sợ không nhẹ, cứ lén lút quan sát chỉ sợ cô bị xíu vết thương nào, nhưng lo lắng bao nhiêu cô bé cũng không dám nói việc cô rời phủ đến hội hoa cho ai biết.
Điều này thật sự khiến Diệp Tử hài lòng. Chỉ có điều hai nhân vật chính kia thật là có vấn đề. Hôm qua giao đấu cô phát hiện chỉ cần cô có một xíu sát khí tấn công nam nữ chính thì sẽ bị một bức màn cản lại khiến khí lực tấn công của cô bị giảm đi, chẳng lẽ đây là vòng sáng của nhân vật chính trong truyền thuyết đó sao? Nếu thật như vậy thì khó giải quyết, cô phải tìm cách làm cái vòng đó biến mất đi thì mới có thể giết được nữ chính. Mẹ tác giả đúng là thiên vị. Dù sao nguyện vọng của nguyên chủ cũng là trả thù nữ chính kia, cô chỉ là người làm nhiệm vụ thôi, bị cản thì bị cản cũng không có nghĩa không trả thù được, không giết được bọn họ thì khiến bọn họ thân bại danh liệt là được.
Phân tích xong mọi việc Diệp Tử an tâm vươn vai ngủ thiếp đi.
“Bụp… Cộp… Cộp…”
“Bụp… Cộp… Cộp…”
Tiếng quái nào vậy?
Vừa mới thiếp đi thì Diệp Tử bị đánh thức bởi một vài tiếng động ngoài tường, cô bực mình lật người gọi Xảo Nhi “Xảo Nhi, ra ngoài xem tên điên nào đang phá góc tường phủ ta”
“Vâng, tiểu thư” Xảo Nhi nhanh chóng vâng lời chạy đến nơi phát ra tiếng động.
“Cộp…”
“Tên kia, ngươi là ai mà dám phá góc tường phủ thượng thư hả? Mau cút điđi mau.”
“Cộp… cộp…”
“A ngươi còn dám không để ý lời ta? Ta gọi người đánh…. A a, ngươi dám ném ta?!”
“Bụp…”
“A a a… ngươi dám ném ta! Ta gọi người đánh ngươi! Người đâu? Mau ném tên này… a a ngươi còn ném nữa?!”
Mẹ!? Còn ồn hơn cả lúc nãy! Định không cho bà đây ngủ à?
Diệp Tử thật không chịu nổi đám người ồn ào ngoài kia nữa, cô ngồi dậy bật người nhảy ra ngoài tường xem tên khốn nào dám quậy phá góc tường nhà cô.
“Ồn ào cái quỷ gì?! Định không cho ta ngủ à”
“Tiểu thư, là hắn. Là hắn làm người tỉnh ngủ đó a. Hắn còn dùng đá ném cả nô tỳ!” Vừa thấy Diệp Tử Xảo Nhi đã chạy nhanh về phía cô tố cáo quên mất cách thức xuất hiện kỳ lạ của tiểu thư nhà mình, một tay còn ôm cái trán bị ném đang sưng lên một tay chỉ về phía tên thủ phạm.
Nhìn theo hướng chỉ tay của Xảo Nhi, trong mắt Diệp Tử xuất hiện một cậu thiếu niên trắng trẻo, thân vận trang phục công tử phú quý, khuôn mặt tinh xảo non nớt như có thể búng ra sữa đang tròn mắt nhìn chăm chăm vào cô.
“Con nhà ai để đi lạc mau dắt về đi” Diệp Tử nhướn mày đánh gia thiếu niên xong thì gân cổ hô lớn một tiếng khiến cả cậu thiếu niên và Xảo Nhi đều giật mình.
“Tiểu thư…?” Tiểu thư hét lớn cái gì a? Tiểu thư khuê các sao có thể hét lớn giữa đường như vậy? Rất mất mặt đó!
“Thắc mắc cái gì? Không thấy con nít đi lạc thì còn không mau tìm người chủ của nó dắt nó đi thì ta mới có thể ngủ a” Giải thích xong cô lại gân cổ lên hét “Con nhà ai để đi lạc mau dắt về đi!”.
Tiểu thư xem người ta là thú cưng mà dắt sao?!
Im lặng nhìn tiểu thư nhà mình một lúc, đấu tranh tư tưởng xong thì Xảo Nhi cũng hét lớn chung với Diệp Tử. Mặc kệ ra sao tiểu thư đã nói như vậy thì cô nên nghe lời tiểu thư thôi.
Thiếu niên không nói không rằng chỉ im lặng nhìn hai chủ tớ đang hét lớn kinh thiên động địa kia, xem xét qua lại cậu lại ngồi xổm xuống tiếp tục xây tổ kiến.
Nó chỉ vừa đi một lúc thôi mà đây là tình hình gì?
Hệ thống ngơ ngác nhìn cảnh tượng có một không hai trước mắt mình, một bên là hai cô nương đang gân cổ mà hét, một bên là một thiếu niên ngồi xổm chơi với kiến. Đây là tổ họp quái quỷ gì đây?
“Ký chủ, có bệnh thì nên chữa a.”
Hệ thống vừa lên tiếng thì Diệp Tử đột nhiên im bặt làm nó giật cả mình.
Hù chết bản hệ thống rồi!
“Ký chủ, cô có thể nói cho tôi biết đây là tình huống gì không?”
“Tình hình dắt trẻ đi lạc trở về nhà”
Diệp Tử nở một nụ cười ảo diệu rồi không nhanh không chậm tiến về phía cậu thiếu niên xách hắn lên như xách gà rồi đột nhiên biến mất.
“A…?” Đây là tình huống gì? Tiểu thư đâu rồi?
Xảo nhi nghệch mặt nhìn thẳng phía trước không còn ai kia rồi đột nhiên Diệp Tử lại xuất hiện trước mặt cô, tay vẫn xách cậu thiếu niên.
“A…! Tiểu thư hù chết nô tỳ?!”
“Ta quên mất hỏi ngươi nha môn phải đi đường nào?”
“Nha môn? Tiểu thư tìm nha môn làm gì?”
“Làm việc tốt. Nói mau nha môn ở đâu?”
“… Ở phía nam thành, phố Thanh Nam”
Xảo Nhi vừa dứt lời Diệp Tử lại biến mất. Xảo Nhi lại ngơ ngác không biết phải làm cái gì. Ai có thể cho cô biết bây giờ cô nên làm gì không?
Đợi khoảng một lúc thì Diệp Tử xuất hiện trước mặt Xảo Nhi, cô bé ngơ ngác chưa hoàn hồn lại thì bị Diệp Tử cốc đầu lôi vào trong phủ.
“Tiểu thư người vừa làm cái gì a?” Ôm cái trán sưng to của mình đi theo sau Diệp Tử, Xảo Nhi uất ức hỏi cô. Tại sao người bị đánh luôn là cô chứ?
“Đã nói đi làm việc tốt” Trở về khu vườn trong viện mình, Diệp Tử an tâm ngã lên chiếc giường đã chuẩn bị sẵn tiếp tục ngủ. Bây giờ mới thật là thời gian để ngủ a “Ngươi đi mà lo cho cái trán của mình đi. Ta không muốn phải đối mặt với khuôn mặt bị sưng to mà ăn cơm”
“…Vâng” Xảo Nhi dẩu môi uất ức lui xuống lo cho cái trán sưng của mình.
--------------------------------------
“Bộp… Cộp… Cộp…”
“Má!!! Tên khốn đó lại đến nữa?!” Diệp Tử từ trên chiếc xích đu đứng bật dậy hận nghiến răng nghiến lại hùng hổ xông thẳng ra ngoài tường “Hôm nay ông đây không giết chết mi thì không được!”.
“Tiểu thư, bình tĩnh bình tĩnh! Nữ nhi thì phải dịu dàng thục nữ” Xảo Nhi hoảng hồn vội chạy lại ôm eo Diệp Tử dùng cả thân người giữ cô lại.
“Dịu con khỉ?! Ngày nào cũng đến đây phá gốc tường nhà ta mà bảo ta đây để yên à? Thằng ranh này đúng là chán sống rồi” Đã ba ngày rồi, ngày nào thằng nhãi chết tiệt này cũng đến gõ tường nhà cô, phá cô đây không tài nào ngủ trưa được thử hỏi dể yên thế nào?! Đúng là không giết không yên!
Tiểu thư đáng sợ quá!!! Hu hhu… Lão gia ơi, mau tới giúp nô tỳ đi!
“Tiểu thư, không được đánh người đâu!”
“Không đánh, ta đi giết hắn” Dứt lời Diệp Tử thoát khỏi tay Xảo Nhi phi thân bay ra khỏi tường đáp xuống ngay cạnh cậu thiếu niên.
“…” Cậu thiếu niên không hề bất ngờ, cậu mở to mắt nhìn thẳng Diệp Tử giây lát rồi lại quay đầu tiếp tục xây nhà cho kiến.
“Tên khốn kiếp ngươi xây tổ kiến thì về nhà mà xây, mắc mớ gì đến phá góc tường nhà ta? Ba ngày nay ta đã nhịn ngươi tuổi nhỏ không biết khỉ gì mà bỏ qua thế mà ngươi không biết điều à? Muốn chết như vậy thì bổn tiểu thư đây thành toàn cho” Nói rồi Diệp Tử gọi mấy quả cầu lửa ra chuẩn bị thiêu chết cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên không hề quan tâm cô sẽ làm gì mình, bản thân vẫn tiếp tục chơi với kiến.
Ở đâu cũng có biến thái, ta sợ quá!
Ra lệnh cho cầu lửa bay về phía cậu thiếu niên, Diệp Tử cô không hề đùa, cô đã nói giết là giết.
Không đợi cầu lửa tấn công đến cậu thiếu niên thì có vài bóng đen xuất hiện chặn cầu lửa của cô. Bọn áo áo đen tập trung lại thành vòng tròn bảo vệ cậu thiếu niên ở giữa.
“Diệp tiểu thư xin hãy nương tay” Một tên áo đen hình như là thủ lĩnh bước lên trước khom người xin lỗi với Diệp Tử.
Hửm? Còn có cả bảo vệ?
Diệp Tử nhướng mày im lặng không nói gì.
Tên thủ lĩnh đứng thẳng người nhìn lại cô, không hiểu sao đối mặt với vị tiểu thư này lại khiến hắn thấy khó chịu, lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh. Dù bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng đây là lần đầu hắn có cảm giác chưa chiến mà bại như thế này.
Cô gái trước mặt chỉ đứng im không có bất cứ hành động gì nhưng lại khiến người khác cảm nhận được khí thế âm u tỏa ra, ánh mắt đó… ánh mắt kia sao lại có thể yên tĩnh như thể không có gì có thể khiến nó lay động như vậy, sâu hút như hố đen thu lại tất cả mọi thứ.
“Ta cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối, chỉ cần hắn xuất hiện ở đây một lần nữa thì ta sẽ giết chết hắn, kể cả các ngươi ta cũng giết” Diệp Tử không hỏi bọn họ là ai mà chỉ đưa ra lời cảnh cáo rồi biến mất khỏi đó.
“Đa tạ Diệp tiểu thư” Tên thủ lĩnh ướt hết cả một mảng lưng áo, hắn khom người tạ ơn cô lần nữa dù cô có còn ở đó hay không rồi cho người mang cậu thiếu niên đi.
“Ký chủ, cô dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?” Lạ quá a. Ký chủ dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
“Nếu không như vậy thì là gì? Vừa nhìn bọn người đó đã biết là một đống rắc rối, ta không ngu mà dây vào” Diệp Tử trở lại phòng mình, tự rót cho bản thân ly trà rồi vừa gác chân lên ghế vừa ăn trái cây đã chuẩn bị sẵn.
“Không giống ký chủ a? Cô không thắc mắc bọn họ là ai sao?”
“Có chứ”
Thế sao cô không hỏi?
“Ta có mi rồi thì cần gì phí lời hỏi bọn họ”
“???” Có nó thì liên quan quái gì? Mà nó là của cô từ bao giờ?
“Ngươi biết rõ thế giới này như vậy thì mau nói cho ta biết bọn người này là ai?” Ngu thì vẫn ngu, còn cần cô phải nói rõ ra. Không có tý xíu ăn ý nào hết.
“…” Giá trị của nó có bây nhiêu đây thôi sao?! Phản đối! Đặc biệt phản đối!!!
“Hệ thống của ta, mi im lặng thì được ích gì? Ngươi không cảm thấy nói ra càng có lợi hơn cho chúng ta sao?”
“… Có lợi gì cho chúng ta?” Sao mó có cảm giác bản thân sắp bị hố a.
“Ngươi nói cho ta biết thân phận của bọn họ không phải ta càng hiểu rõ thế giới này hơn sao? Xác định rõ tình hình, nếu là phe ta thì tận dụng cho tốt, còn nếu là phe địch thì tất nhiên là diệt trừ hậu hoạn, ngươi không thấy có lý sao? Lỡ nếu như ta không biết gì, lỡ là địch mà ta lại buôn tha chẳng phải để họ gây họa cho mình? Vậy thì sao ta hoàn thành nhiệm vụ đây? Ngươi ở đây là để hỗ trợ ta, ta và ngươi không ai muốn nhiệm vụ thất bại, dúng không?”
“…” Nghe cũng có lý đấy. Suy nghĩ một lúc hệ thống đành lên tiếng “Được rồi ta nói cho ký chủ. Cậu thiếu niên lúc nãy là tiểu hầu gia Trì Ninh của Bắc Dương hầu phủ, con của hầu gia Trì Hiển. Trì Hiển từng là chiến thần trên chiến trường, là mãnh tướng hiếm có nhưng tính tình quái gỡ, rất bao che người mình, yêu con như mạng. Trì Ninh năm nay 20 tuổi, phủ hầu gia lớn như vậy mà cũng chỉ có hắn là đứa con độc nhất nên rất được cưng chiều, nhưng từ nhỏ tên tiểu hầu gia đó đã bị tự kỷ, không thân cận bất cứ ai kể cả phụ mẫu. Cậu ta luôn lặng lẽ biến mất một mình nên hầu gia cho ám vệ theo bảo vệ hắn, hắn xuất hiện ở đây chắc cũng do lặng lẽ trốn ra” Hệ thống kể sơ lược thân thế của Trì Ninh cho cô nghe một lần.
“Thân thế cũng thật lớn a” Chẳng trách lại ăn vận phú quý còn có người theo bảo vệ.
“Nếu ta nhớ không lầm thì hầu gia theo phe thái tử nhở?”
“Hầu gia là trung thần, chỉ cần không hại gì cho dân thì hầu gia sẽ không xen vào. Theo cốt truyện thì hầu gia âm thầm ủng hộ thái tử chống lại thừa tướng”
“Oh, vậy là phe địch rồi” Diệp Tử nhàn nhạt nói một câu.
Sao tự nhiên nó lại sởn gai óc rồi.
“… Ký chủ bây giờ định làm gì?”
“Hiện giờ không định làm gì. Dù sao hầu gia cũng không có ý định hại phủ thượng thư, chỉ cần không động vào ta ta sẽ không làm gì”
Ký chủ đột nhiên làm người tốt, sợ quá a.
Diệp Tử im lặng không nói thêm gì, cô tự có suy tính trong lòng.
“Tiểu thư, là Xảo Nhi” Xảo Nhi gõ cửa hỏi thăm ý kiến của cô.
“Vào đi”
Xảo Nhi vâng một tiếng rồi mở cửa đi vào “Tiểu thư, trong cung đưa đến thiếp mời”
Hửm? Sao đột nhiên lại có thiếp mời? Trong cốt truyện không hề có đoạn này.
Diệp tử đưa tay nhận lấy tấm thiệp, cô mở ra đọc sơ một lượt rồi đột nhiên mỉm cười khiến Xảo Nhi sợ hết hồn.
Mỗi lần tiểu thư cười như vậy thì chắc chắn có ai đó gặp xui xẻo.
“Giữ cho cẩn thận, ta sẽ tham gia”
Xảo Nhi vâng lời rồi lui ra khỏi phòng.
Thú vị, tự đưa đầu cho ông thì ông không ngại đâu.