Chương 4: Khách đến
Tôi tính ra ngân hàng gửi mà ngân hàng cũng làm giờ hành chánh, nếu xin nghỉ để đi thì cậu hỏi cũng không biết trả lời làm sao. Suy đi tính lại thôi thì nhét mẹ vô cái gối cho rồi. Dù sao thì tiền này cũng xem như là từ trên trời rơi xuống. Có mất cũng kệ nó đi.
Mà cũng từ hôm đó, tan ca tôi cũng không đi ra công viên chơi nữa, chị An có rủ cũng không đi, đồng thời tôi cũng vờ trêu ghẹo nói là sợ làm bóng đèn. Cũng chính vì vậy mà tôi không hề hay biết trong mấy ngày tôi không ra ngoài đó, người nọ đêm nào cũng dạo quanh công viên để tìm kiếm tôi.
Cho đến một ngày kia…
Mới sáng ra mợ đã kêu chúng tôi quét dọn sạch sẽ, hàng hoá để trật tự ngăn nắp, bởi vì có khách hàng ghé thăm. Đây cũng là chuyện bình thường thôi, cơ sở của cậu mợ nhận gia công cho công ty thì người ta phải đến xem xét xem cơ sở làm ăn có chất lượng hay không mới dám ký hợp đồng chứ.
Chúng tôi dọn dẹp đến 8 giờ, 9 giờ thì khách đã tới. Có điều tuy nói là khách hàng nhưng thực ra cũng có bà con bên mợ. Nhưng mà nghe nói ông chủ công ty này tính tình rất khó khăn nên dù là có quan hệ bà con với mợ thì ông ta cũng làm đúng theo nguyên tắc, công tư phân minh. Tôi nhớ kiếp trước hình như cũng có cuộc ghé thăm kiểm tra này. Chỉ là lúc đó tôi chỉ là một đứa học việc, chưa chính thức lên máy nên tôi chỉ ngồi ở góc chót chủ yếu là cắt chỉ mà thôi, cũng chẳng có ai để ý tới.
Nhưng kiếp này thì khác rồi, tôi đã là thợ có tay nghề, vì thế được ngồi phía trước. Như vậy khi khách hàng đến kiểm tra thì đương nhiên là tôi sẽ không thoát khỏi bị nhìn vào. Nhưng không sao, tôi đã may mấy năm rồi, có gì mà chưa trải qua, cho dù họ có đứng nhìn chầm chầm xem tôi may có bị sai gì hay không thì tôi cũng không sợ.
Có ba người bước vào trong đó có hai người nam và một người nữ. Cậu mợ ra tiếp đón nồng nhiệt rồi dẫn họ vào xem. Chúng tôi đều tò mò nhìn một chút rồi lại cấm cuối làm việc.
Tôi nghe mợ nói với người đàn ông đi phía trước:
- Đây là mấy thợ chánh của chị nè, người nào tay nghề cũng cứng hết trơn đó. Cậu coi sản phẩm họ may ra nè. Chất lượng lắm đó nha.
Mợ tiện thể lấy một sản phẩm của một người đã may xong, đưa cho người đó xem. Người đàn ông xem sản phẩm rồi lại quét mắt nhìn vào những công nhân đang ngồi cặm cụi may. Nhưng đột nhiên ánh mắt người đó lại dừng vào ngay chỗ tôi. Chỉ là lúc này, tinh thần của tôi cũng chỉ tập trung vào việc may, cũng không có chú ý. Cho đến khi người đó đi đến bên tôi, đúng lúc tôi cũng may vừa xong một sản phẩm chuẩn bị lấy cái tiếp theo. Tôi mới ngẩng đầu nhìn người đó một cái. Nhưng mà, chỉ nhìn một cái thôi thì tôi đã liền cúi xuống làm tiếp rồi. Bởi vì vẻ mặt người này làm tôi thấy sợ hãi quá. Người đàn ông này chưa quá 30, khuôn mặt đầy đặn có phần hơi tròn, nhưng vầng trán lại cao ráo, sống mũi thẳng, chóp mũi nhô cao như là người Tây, đặc biệt là đôi mắt, vừa to vừa đen, thậm chí lông mi cũng rất dài khiến con gái phải ganh tỵ. Chỉ là cặp chân mày kia lại luôn nhíu chặt giống như là hai ngọn núi lửa đang hoạt động bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, làm người ta nhìn vào đã thấy khiếp sợ không dám đến gần. Thấy vậy, tôi lại nhớ đến cái người đàn ông đêm nọ bắt tôi cũng có khí thế tương tự như vậy, mặc dù tôi không nhớ rõ mặt nhưng khí thế hung dữ đó thì tôi nhớ rõ lắm, cho nên tôi vừa ngẩng đầu lên đã vội cúi xuống, vờ như không có chuyện gì tiếp tục may.
Tuy nhiên, người đó lại không hề rời khỏi mà đứng đó khoanh tay xem tôi làm. Mà ông chủ đứng đây thì đương nhiên hai nhân viên đi theo cũng sẽ đi lại, mà họ đi lại thì đương nhiên cậu mợ tôi cũng đi lại rồi. Chỉ là tôi cũng vẫn bình tĩnh mà may bình thường thôi.
Bất chợt người đó mở miệng hỏi tôi:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Tôi chỉ lo cắm đầu may nên cũng không nghĩ là người đó hỏi mình. Nhưng thấy tôi không trả lời, mợ tưởng tôi bị anh ta hù cho sợ, vội vàng lên tiếng:
- Nó mới 17 tuổi thôi. Là cháu của anh. Mới lên đây chưa đầy ba tháng, còn quê mùa lắm, cậu đừng hù nó sợ.
Thế nhưng anh ta lại nói:
- Em chỉ hỏi tuổi thôi mà. Có làm gì đâu.
Tôi có thể biết trong lòng mợ đang nói: "Cậu không làm gì nhưng cái bản mặt như bị ai quỵt nợ của cậu cũng đủ làm người ta sợ hãi rồi!"
Anh ta cũng không quan tâm mợ đang nghĩ gì, cứ đứng đó nhìn chầm chầm vào tôi. Rồi lại nói:
- Mười bảy tuổi mà đi làm rồi sao?
Giọng điệu của anh ta rất lạnh lùng nên làm mợ tưởng là anh ta đang chê công nhân nhỏ tuổi, bèn lên tiếng:
- Cậu đừng thấy nó nhỏ mà khinh thường nha. Nãy giờ cậu thấy nó may rồi đó. Tay nghề cứng không khác gì công nhân lâu năm đâu.
Anh ta cũng không nói gì, kỳ thực câu đó của anh ta chính là tội nghiệp cho tôi đấy, chỉ là cái thái độ lạnh lùng của anh ta khiến người ta hiểu lầm mà thôi.
Lúc này cậu mới lên tiếng:
- Nãy giờ cũng đã tham quan rồi, hay cậu Vũ đây với hai em nó lên nhà uống nước ăn bánh rồi mình bàn công chuyện luôn.
Anh ta cũng gật đầu.
- Dạ được.
Nhưng khi họ đi tới cầu thang chuẩn bị lên lầu thì mợ lại quay lại gọi tôi:
- Vy à. Con bỏ đó lên làm nước đãi khách phụ mợ đi con.
Tôi đáp "Dạ" một tiếng rồi tắt máy đi lên lầu. Mà quên nói, tôi ngoài việc may ra thì còn phụ việc nhà cho cậu mợ nữa. Như là quét nhà lau chùi, khách tới thì làm nước hay gọt trái cây chuẩn bị bánh trái gì gì đó. Còn nấu ăn thì xin miễn, tôi không biết nấu, có nấu cũng không ai ăn nỗi. Cho nên, việc đó tôi không cần phải động tay vào.
Tôi theo sau cậu mợ lên lầu, cậu dẫn khách qua bên phòng khách, còn tôi và mợ thì qua bên phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bánh trái nước nôi này nọ. Tôi cũng không tò mò hỏi người đó là ai nhưng mợ vẫn nói:
- Cái chú vừa rồi đứng nhìn con là em bà con của mợ, cũng là giám đốc công ty mình đang gia công đó. Tại sắp sửa có hợp đồng mới nên tới kiểm tra tiện thể ghé chơi luôn. Con nhìn mặt nó dữ dằn vậy chứ nó cũng tốt bụng lắm. Chỉ là công việc thì nó khó thôi, làm gì phải đâu ra đó…
Mợ bô lô ba la một hơi về cái người đàn ông vừa rồi làm tôi cũng biết được chút ít về người đó. Anh ta tên là Minh Vũ, là một doanh nhân trẻ rất tài năng. Năm 25 tuổi đã tự mình mở công ty may mặc xuất khẩu rồi hiện tại đang làm ăn rất phát triển. Chỉ là tính tình khá cáu gắt và khó khăn nên hầu như công nhân viên đều rất sợ anh ta. Mà nhờ như vậy nên mới không dám làm ẩu, sản phẩm đều rất chất lượng.
Tôi nghe mợ nói cũng không có cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần là dạ rồi dạ mà thôi.
Sau khi đã xong xuôi, tôi và mợ mới bưng qua bên phòng khách. Nhưng lúc tôi đặt cái ly nước trước mặt Minh Vũ thì anh ta lại nói:
- Trưa nay em ở lại ăn cơm với gia đình anh chị được không?
……….
Có những việc anh đâu cần ai hiểu
Chỉ cần em hiểu, vậy là được rồi
Đời đen bạc cho nên anh phải thế
Dẫu cho người luôn nói anh nhẫn tâm.