Chương 3: Trả công
Tôi buông côn thịt của người đó ra, lập tức khép chân, ngồi co rúm lại, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không dám đưa tay nhặt cái quần dưới sàn xe mặc vào để có thể tung cửa chạy ra ngoài. Người đó sau khi vui mừng xong thì nắm lấy côn thịt đang mềm nhũn của mình xem tới xem lui, cũng không biết lại muốn làm gì. Tuy nhiên, sau đó tôi nghe tiếng kéo khóa quần, hơi tò mò ngẩng đầu lên một chút thì thấy người đó đã kéo quần lên rồi. Có điều tôi còn chưa kịp vui mừng thì người đó đã bóp lấy cằm của tôi và bắt tôi ngẩng đầu lên. Lúc này tôi mới thấy được gương mặt người đó. Tuy rằng ở chỗ này hơi tối nhưng cũng không phải tối đến mức không thể thấy được mặt người.
Ngay khi tôi nhìn thấy mặt của người đó thì cũng hơi giật mình. Bởi vì anh ta còn rất trẻ, chắc độ khoảng hai mươi mấy, ba mươi tuổi gì đó. Nhưng mà, hiện tại ở cái độ tuổi này của tôi thì gọi anh ta là chú cũng là đúng. Do ánh sáng hạn chế nên tôi cũng không thấy rõ góc cạnh đường nét trên khuôn mặt của anh ta nhưng mà cái sống mũi cao cao và đôi mắt to kia cũng đủ biết anh ta rất đẹp trai rồi. Có điều là vẻ đẹp này lại không phù hợp với hành động của anh ta. Đối với tôi mà nói, anh ta chính là một gã biến thái, hung hăng, xấu xa và đáng sợ.
Anh ta nâng mặt của tôi lên, nhìn chầm chầm vào tôi một lúc mới mở miệng nói:
- Đúng là một con nhóc.
Nếu không phải tôi đang sợ hãi thì có lẽ tôi đã hỏi lại anh ta rằng: "Vậy ai vừa rồi muốn hiếp dâm một con nhóc vậy?" Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng thôi, chứ mộ nội tôi cũng không dám mở miệng nói.
Sau khi nói xong câu đó, anh ta liền buông cằm tôi ra, rồi khom người xuống nhặt cái quần của tôi ném vào mặt tôi.
- Mặc vào đi rồi mau xuống xe.
Giọng điệu của anh ta nghe thật hách dịch. Sao anh ta không tự hỏi lại vừa rồi thằng nào đã lôi đầu tôi ném lên. Khốn kiếp! Phải chi tôi mạnh mẽ hoặc là biết võ cũng được, tôi nhất định sẽ đánh cho anh ta một trận. Nhưng tiếc đó chỉ là mơ ước mà thôi. Còn thực tế thì tay tôi vừa mặc quần mà vừa run rẩy đây này. Vừa mặc xong thì tôi liền đẩy mạnh cửa xe để cho nó mở ra. Tuy nhiên, tôi phát hiện cho dù tôi có dùng sức cách mấy cánh cửa cũng không mở ra được. Tôi thật sự sắp khóc rồi.
Còn anh ta cứ ngồi đó nhìn tôi đẩy cửa mà không nói lời nào. Nhưng như vậy lại làm tôi càng sợ hãi hơn, sợ sẽ bị ăn thêm một cái tát thật mạnh nữa. Cho đến khi thấy tôi sắp sửa phải khóc lên, anh ta mới lên tiếng:
- Cửa đó hư rồi, có đẩy tới sáng mai cũng không ra.
Tôi cảm thấy máu trong người đang dâng lên tới cổ họng. Còn bà nó! Tại sao lại không nói sớm chứ hả? Trong lòng tôi âm thầm đào mồ cuốc mả dòng họ tổ tiên nhà anh ta. Nhưng dù vậy tôi cũng không biết phải ra bằng cách nào. Chẳng lẽ leo qua người anh ta sao? Tôi quả thật không dám đâu. Tôi rụt rè nói:
- Chú… chú… có thể cho con qua… được không?
Anh ta nhíu mày một cái hình như rất khó chịu. Điều đó lại làm tôi sợ hãi hơn. Lần này quả thật tôi không thể không khóc rồi.
- Hu hu… chú ơi… chú làm ơn cho con ra đi mà… hu hu… đi chú…. Con năn nỉ chú mà… hu hu…
Thấy tôi vừa khóc vừa van xin, vẻ mặt anh ta càng khó coi, lập tức dơ bàn tay lên. Tôi tưởng anh ta lại muốn đánh tôi nữa nên theo bản năng lập tức hét lên:
- A…
Đồng thời dùng hai tay ôm đầu và co rúm người lại.
Chỉ là cái tát như trời giáng trong tưởng tượng của tôi không xuất hiện mà là một tiếng mở cửa xe, rồi một tiếng quát:
- Ra ngoài.
Tôi nhìn lên thì thấy anh ta đã mở cửa xe và đứng ở bên ngoài rồi. Chỉ là khuôn mặt anh ta còn lạnh hơn cả nước đá. Tuy nhiên, lúc này tôi lại vô cùng vui mừng nên cũng mặc kệ mặt anh ta là lạnh hay nóng, vội vàng lao ra khỏi xe và chạy như bay thậm chí dép tôi quăng ở đâu tôi cũng không biết rồi, cứ thế chân trần mà chạy.
Tôi chạy thẳng vào công viên vì chỗ ấy đông người. Có điều, tôi chưa chạy được bao xa thì anh ta đã lái xe đến và chặn trước mặt tôi làm cho tôi một phen đứng tim lần nữa.
- Chú… chú muốn gì nữa vậy?
Anh ta hạ kính xe xuống rồi ném cho tôi đôi dép của tôi và còn một cục giẻ lau đen thui, kèm một câu nói lạnh lùng:
- Trả công.
Nói rồi liền lái xe đi mất dạng.
Tôi mang đôi dép của mình vào, nhặt cục giẻ lau định ném theo hướng xe của anh ta cho bỏ tức nhưng khi cằm nó lên thì có cảm giác lạ lạ, giống như có thứ gì đó được quấn chặt bên trong vậy. Tôi cố gắng vạch vạch ra thử xem đó là thứ gì. Nhưng khi thứ bên trong lộ ra thì tôi lập tức giật mình, vội vàng nhìn xung quanh xem có ai thấy không, thấy không có ai, tôi vội vàng nhét cục giẻ lau ấy vào trong túi quần của mình, rồi đi thẳng vào công viên, sau đó đi ra cổng chính của công viên mà trở về.
Về đến nhà cậu, tôi bay thẳng vào toilet và lấy cái cục giẻ lau vừa rồi mở ra. Trong đó đều đầy những tờ 500 ngàn được gói gọn. Bây giờ thì tôi đã hiểu câu cuối cùng của anh ta nói là gì rồi. Đây là tiền trả công cho tôi đã làm anh ta bắn. Tôi đếm thử thì thấy có đến 20 tờ 500, tức là 10 triệu. Tôi tự hỏi, rốt cuộc đầu óc người này có vấn đề gì không? Chỉ dùng tay cho anh ta bắn mà đã trả 10 triệu rồi. Tuy nhiên, tôi lại nghĩ lại, 10 triệu này đối với một đứa nghèo rớt mồng tơi như thôi thì có lẽ nhiều nhưng với một kẻ giàu có như anh ta thì chắc cũng chẳng đáng là gì đâu nhỉ?
Có điều tôi cũng không vì khơi khơi có được số tiền ngon lành như vậy mà ham. Đến giờ tìm tôi vẫn còn đang đập thình thịch đây này. Tôi không biết tối nay tôi ngủ liệu có gặp ác mộng không nữa. Tôi từng nghe rất nhiều chuyện về vụ hiếp dâm xong rồi giết, tôi cũng sợ lắm. Cho nên từ trước tới nay tôi chưa từng dám đi đâu ban đêm một mình, dù cho thành phố nhiều người tấp nập qua lại. Chỉ tại đêm nay có chút ngoài ý muốn mà thôi. Trải qua sự việc đêm nay, tôi cũng quyết tâm không đi đâu một mình nữa. Lỡ có bất đắc dĩ làm bóng đèn thì cũng sẽ tìm người quen khác đi chung trở về, sẽ không đi lang thang một mình nữa.
Tôi rửa mặt thật sạch để đánh bay cái mùi tanh của cái chất gớm ghiếc ấy, rồi đi lên lầu lấy bộ quần áo xuống tắm. Tuy nhiên, trên phòng còn có hai người là chị Huyền và chị Trang, hai người cũng đã ba mươi mấy lớn tuổi rồi nên không có thường đi chơi như bọn con gái chúng tôi. Thấy có mình tôi về, chị Huyền hỏi:
- Ủa, sao về sớm vậy Vy?
Tôi chưa kịp trả lời thì chị Trang đã lên tiếng:
- Sao người mày có mùi tanh tanh vậy?
Đó là do tinh dịch của người đàn ông đó bắn dính lên áo tôi chứ đâu. Nhưng mà tôi cũng đã liệu trước trường hợp này rồi nên lập tức trả lời:
- Lúc em đi ngang qua chỗ bán cá, người ta vô tình tạt nước mần cá dính vô người em. Cho nên em mới chạy về tắm rửa nè.
Chị Huyền và chị Trang đều cười, chuyện ngoài ý muốn đâu ai kiểm soát được.
Tôi vừa tắm vừa giặt đồ nhưng cũng vừa suy nghĩ nên để số tiền này ở đâu cho an toàn. Phải biết là ở chung đông người nó phức tạp lắm, hồn ai nấy giữ thôi. Nhưng cũng đâu thể lúc nào cũng mang theo trên người được. Mà gửi cậu thì cậu hỏi thì biết trả lời sao bây giờ? Tôi cũng không dám nói ra chuyện đó đâu, với lại có nói cũng không ai tin. Chỉ dùng tay thôi mà đã có 10 triệu thì mấy đứa làm đỉ nó thành tỷ phú hết rồi. Hai… đúng là không tiền cũng khổ mà có tiền cũng khổ là vậy đó.
……….
Nghèo cũng khổ mà giàu cũng khổ
Nghèo lo cơm áo gạo tiền
Giàu lo sợ tiền không cánh mà bay
Làm người luôn là thế đó
Nghèo giàu gì cũng khổ mà thôi.