CHƯƠNG 2: "TÔI ĐƯA CẬU VỀ."
Hai ngày sau, lúc vừa chuẩn bị xong bánh cho ngày mai bán, điện thoại từ Lâm Bội Bội gọi tới, là ở quán bar Đông Phương Thiên Hàn vừa uống vừa khóc ầm ĩ nói cô tới.
9 giờ tối, quán bar thật sự náo nhiệt, chỉ mới đứng bên ngoài thôi đã nghe được tiếng nhạc bên trong.
Đường Song Y một thân áo len với váy chữ A ngắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Bội Bội. Đôi mắt màu xám xanh của Đường Song Y cứ chăm chú đến Lâm Bội Bội chả biết cái gì cứ cầm chai rượu rót vào li mà uống cho bằng hết.
Quả thật, Đường Song Y là một mỹ nhân!
Từ lúc bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt bởi sự kết hợp giữa nét đẹp phương Đông của mẹ cô - con gái trưởng của Đường gia và nét đẹp bí ẩn của cha cô- một đầu bếp hàng đầu của Pháp. Đôi mắt xám xanh quyến rũ, đôi môi đỏ mảnh, chiếc mũi cao cao, mái tóc đen tuyền. Nhưng đó cũng là cái đẹp hài hòa đến khiến người ta ngất ngây.
"Xin chào mỹ nữ, nếu không phiền thì mỹ nữ có thể uống với anh một li nhé?" Một gã đàn ông cầm li rượu tới mời Đường Song Y uống.
"Tôi không uống! Mời anh đi ra cho!" Đường Song Y lạnh mặt.
"Ầy, uống với anh một li thôi mà." Tô Mộc Phong nhích lại gần Đường Song Y rồi kề li rượu vào cô.
"Đường tiểu thư, để tôi xử lí cho ạ!" Vân Tuyên - vệ sĩ của Lâm Bội Bội lên tiếng.
"Không cần. Để tôi xử lí. Cậu gọi cho Thiên Hàn đến đây cho tôi!" Đường Song Y đứng lên.
"Vâng ạ. Tôi gọi ngay."
"Mỹ nữ, em làm gì vậy?" Tô Mộc Phong cũng đứng lên theo.
"Làm gì à?... Lại đây tôi nói cho!" Đường Song Y bước ra khỏi bàn rượu, sau căng người lên để khởi động.
"Được nha." Tô Mộc Phong bước theo.
Mới bước ra khỏi bàn rượu hai bước, "Áaaaaaa...!!!"
Tiếng kêu như đang gào thét của người đàn ông vang lên thật to làm mọi người xung quanh đều chú ý đến.
Và cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy chính là Đường Song Y tặng cho gã một cước vào mặt và gã đang muốn bỏ trốn thì Đường Song Y giẫm một phát lên lưng, cằm đập thẳng xuống đất, trong miệng máu tươi chảy ròng ra.
Giữ nguyên tư thế đạp lên lưng gã, một tay vắt ngang đầu gối, khuôn mặt mị hoặc nãy giờ đã hoàn toàn chuyển thành vẻ mặt hung thần: "Thế nào? Có muốn ăn thêm vài cước nữa không? Hử?"
"Đại hiệp, nữ, nữ đại hiệp. Xin cô hãy tha cho tôi đi mà! Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin cô hãy thả tôi ra đi!" Tô Mộc Phong chỉ ăn có một cước nhưng choáng váng không thôi, không dám phản đòn liền không ngừng cầu xin tha thứ.
"Tô, Tô thiếu!" Lão quản lí chạy đến nhìn thấy người con gái ấy liền thay đổi đối tượng chào hỏi: "A! Đường đại tiểu thư..."
Tô Mộc Phong nghe là Đường đại tiểu thư lại còn tái mặt hơn. Đường đại tiểu thư? Đó chả phải là cháu gái của Đường đại võ quán sao!
"Tô thiếu? À, thì ra là tên phá hoại của Tô gia... Hừm, vậy quản lí, đêm nay Tô thiếu của ông sẽ tính hết tất cả hóa đơn đêm nay!" Đường Song Y nói.
"Hả? Cô nói cái gì cơ? Tôi, tôi..." Tô Mộc Phong chính là đang kinh hoàng.
Ở đây là quán bar cao cấp, một chai rượu cũng đã mấy vạn. Nên là tất cả hóa đơn của khách hàng tối nay tính ra cũng phải hơn ngàn vạn tệ.
"Anh có muốn ăn thêm cước nữa không?" Đường Song Y quay mặt xuống hỏi.
"Tôi... là tôi thanh toán!"
"Hừ! Được lắm!" Nói xong, Đường Song Y quay về băng ghế rồi nói với quản lí: "Quản lí. Chuyện này đã xử lí xong rồi, ngài hãy đi tính hóa đơn cho Tô thiếu."
"Vâng ạ. Cảm ơn Đường đại tiểu thư."
Giải quyết xong một chuyện nhưng Đường Song Y vẫn là phải ngồi nhìn Lâm Bội Bội, "Con ma men này! Giờ mà vẫn còn ngồi uống nữa!"
Là Lâm gia ép Lâm Bội Bội cưới nhưng Lâm Bội Bội lại yêu thầm thanh mai trúc mã.
"Haizzz..." Đường Song y chống tay lên trán tỏ vẻ bất lực mà thở dài.
Ba của Lâm Bội Bội gọi tới, cô chỉ đành lĩnh mệnh đưa cô ấy về nhà.
Cô nói Vân Tuyên kéo vali bỏ nhà ra đi của cô ấy còn mình thì đỡ Lâm Bội Bội.
Đỡ Lâm Bội Bội này thật khổ mà Lâm Bội Bội này thật sự không hề hợp tác chút nào, cứ vùng vẫy chả buông chai rượu, rồi lại nằm dài trên băng ghế.
Mới ra đến cửa thì Lâm Bội Bội cứ loạn cả lên rồi lao thằng vào vòm ngực của một người đàn ông. Là thanh mai trúc mã của cô ấy - Lục Vũ Hạo.
Đi bên cạnh Lục Vũ Hạo còn có Đông Phương Thiên Hàn.
"Hừ! Đợi người ta giải quyết xong rồi mới đến. Tôi đây đã cho tên đó một cước vào mặt mà gãy răng chảy máu rồi!" Đường Song Y nhe răng.
"Oa~~~ Đúng là khổng hổ là cháu gái của Đường đại võ quán nha~" Đông Phương Thiên Hàn từng chữ cứ như đang châm chọc. Anh lại bắt đầu dở tính tình của mình rồi.
Đường Song Y chỉ liếc anh một cái rồi lại nói: "Tôi đã nói cậu mở quán bar lần này thì đừng để bọn lưu manh kia vào rồi mà, phiền chết đi được!"
Thấy hai người nói chuyện, Lục Vũ Hạo lên tiếng: "Hai cậu cứ thoải mái mà tâm sự, tôi đi trước!"
Nhìn chiếc xe rời đi, Đông Phương Thiên Hàn lại quay qua nhìn Đường Song Y, "Vào trong uống chút rượu chứ?"
"Không uống." Cô lại trầm giọng: "Nói kiểu nào cậu cũng không nghe. Ngày nào cũng uống rượu. Nhà ủ hầm rượu rồi nghĩ rượu tốt lắm sao?"
Đông Phương Thiên Hàn cười cười: "Vậy tôi đưa cậu về nhà."
"Ừm."
Nhưng hai người vừa đi được mấy bước, đằng sau lại vang lại giọng của một cô gái: "Thiên Hàn?"
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy một cô người mẫu đang hot hiện nay.
"Là anh thật sao? Em vừa nhìn bóng lưng liền nghĩ đến anh. Mấy ngày nay sao anh lại trốn em?" Cô ta đi đến khoác tay anh nhưng lại bị anh hất ra, cô ta cũng chả luống cuống mà vén tóc ra sau tai cười cười, "Mấy ngày trước là em sai. Em không nên đòi hỏi quá nhiều. Anh tha lỗi cho em nha. Công việc anh phân em sẽ làm thật nghiêm túc."
Đường Song Y nhìn cô ta rồi lại lướt qua bả vai của anh, "Bạn gái mới sao? Vậy thì ở lại trò chuyện đi. Tôi tự về trước." Sau đó liền bước đi.
Thấy cô đi, anh liền cau mày nhìn cô ta: "Tôi và cô nói chuyện sau." rồi sải bước đến Đường Song Y: "Không có gì. Tôi đưa cậu về. Tôi thấy mặt cậu đỏ như vậy chắc là có uống rượu. Uống rượu thì đừng đi xe ngoài, nguy hiểm."
Đông Phương Thiên Hàn thật là trợn mắt nói dối, nhưng Đường Song Y cũng hiểu, cậu ta nhiều bạn gái, một tháng chia tay mấy cô nên chắc lại sắp chia tay nên mượn cớ rồi. Mà cô là người tốt, giúp bạn bè, không trả lời, mặc anh cầm lấy túi xách của mình đi nhanh về phía bãi đỗ xe.
Sau đó lên xe về nhà.
~~~~~~~~~~~~~~