Chương 2: Nỗi Lo Lắng Của Mẹ Kế
Cuối cùng thì chị cũng không thể qua khỏi số mệnh này, vì quá đau buồn, vì sự mất mát, nên em phải nhiều lần tìm đến cách giải quyết để trốn tránh cuộc đời này không gì ngoài chọn cái chết.
Lúc ấy, hai chúng ta không biết đã hứa phải thề bao nhiêu câu, chết sống thì cũng cùng nhau... có lúc em từng nghĩ rằng: Đúng rồi, chị ấy đang chờ mình trên thiên đàng kia mà...tại sao mình còn ở cái nơi tầm thường, cổ hủ, ích kỷ kém hiểu biết kia chứ.
Xin lỗi vì đã nhiều lần em tìm cách tự tử như gạch tay, nhảy lầu, ra đường lớn, treo cổ, uống thuốc.. vân vân... Nhưng tất cả đều bất thành, không được người phát hiện thì cũng bị việc gì đó cản trở xen ngang vào.. em cũng đã không biết bao nhiêu lần chết đi sống lại rồi, có lúc em từng nghĩ đến: liệu chị không muốn em theo cùng? tại sao chứ? chị là ân nhân của em, chị là người em yêu. chị nói xem em phải làm sao đây?
-'tại sao? Tại sao??' Kiều Vương hét toán lên khi đang ngủ, giấc mơ ấy lại xuất hiện một lần nữa .
-'Vương. Con ổn chứ?' bà Chi- mẹ của Mẫn Dư chạy đến cạnh cô hỏi han.
-'đây là đâu?' mồ hôi cô đã ướt đẫm hết áo, Vương đưa tay lên ôm mặt mình.
-'con tỉnh lại chưa, đây là nhà bác này...' bà Chi lay người cô để lấy sự chú ý.
Kiều Vương ngồi thở như người đang hấp hối... Trong lúc đó cánh cửa bỗng mở ra- là Mẫn Dư, cô bạn thân của cô, Mẫn Dư đem nước vào trong.
-'con uống cho bình tĩnh lại nè...' bà Chi đưa ly nước cam cho cô uống đồng thời vuốt tấm lưng đang ướt đẫm mồ hôi
-' rồi, có chuyện gì thì kể bác nghe, bác sẽ giúp con, tại sao lại lang thang ngoài đường giờ này... chả phải đã muộn rồi sao?'
Kiều Vương hít thở đều dần rồi ngại ngần kể lại mọi chuyện cho cả nhà bà Chi nghe, bà gật gù, hiểu chuyện nhưng vẫn còn suy nghĩ những câu an ui và động viên cô nên chưa thể nói ngay, Mẫn Dư vội lên tiếng trước:
-'ba cậu quá đáng lắm rồi! Hết ngăn cản cậu và chị ấy bây giờ lại muốn cưới một người vợ trẻ về nhà, ông ta sai càng thêm sai, người lớn gì mà kỳ cục vậy!!?' Dư bức xúc nói.
-' Dư' vừa nghe tên mình Mẫn Dư biết mình đã hố nên vội vàng im lặng.
-'này Kiều Vương... Nếu con không muốn về nhà thì ở lại đây cũng được, ta luôn sẵn sàng cho con tất cả mọi thứ, nhưng con phải nhớ... Con không thể trốn tránh sự thật đó cho đến hết cả cuộc đời này được, con hiểu rồi chứ!'
bà nhìn cô thở dài rồi nói tiếp:
_'thôi con nghỉ ngơi đi!' bà Chi đỡ Kiều Vương nằm xuống giường
-'mẹ... Rồi tối con ngủ ở đâu?' Mẫn Dư thấy cô bạn mình đã chiếm hết tiện nghi giường nên liền thắc mắc rằng liệu tối nay mình sẽ ngủ ở đâu? dưới đất hay sofa?
-'qua phòng ta ngủ... Đi thôi!' Bà Chi đứng dậy bỏ đi.
'dạ ngủ ngon nhé Vương.' Dư chúc một câu cho bạn mình rồi cũng tò te theo bà ra khỏi phòng.
Sau tiếng cánh cửa đóng lại là lúc tiếng thở dài phát ra, Kiều Vương nhắm hờ mắt tận hưởng sự mệt mỏi đang bao trùm xung quanh và một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
-'Mạnh Quân, sao bây giờ con bé còn chưa về nữa?'
Cô gái lạ mặt ấy không ngừng lo lắng cho "con chồng" nàng đi qua đi lại khắp nhà làm ông Đỗ nhìn theo mà cũng chóng mặt, thấy ông bình tĩnh như vậy thôi chứ trong lòng ông lo lắng khôn nguôi, vì đây là lần đầu Kiều Vương bỏ nhà đi như vậy kia mà.
-'hay là nó đang ở nhà Mẫn Dư nhỉ?' ông tự hỏi, nhưng cô gái đó lại nghe thấy liền thắc mắc hỏi:
-'Mẫn Dư? là ai ?'
-'à...đó là đứa bạn của con Vương'
-'a vậy anh thử gọi nó xem, nó có ở đó không?' Cô gái ấy thấy có cách giải quyết nên liền hối thúc ông.
-'nhưng mà bây giờ cũng khuya rồi, người ta cũng đã ngủ.. Hay là em lên nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai anh sẽ gọi ngay. được chứ?'
-'nhưng mà...' nàng chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị ông xen vào.
-'mau lên đi!'
Cô gái đành phải nghe lời, nàng lại lo lắng không ngưng vì "con chồng" của mình... Cảm giác thân quen như đã trò chuyện, tiếp xúc lâu lắm rồi. thật khó hiểu!
Nàng nằm trong phòng ông Đỗ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, hình như là đang chờ cái gì đó xuất hiện...
Mọi khi người đó sẽ nhắn tin cho nàng, ba buổi đều đặn, nếu có bận đến mấy cũng ít nhất là vài câu hỏi thăm, nhưng sao giờ...vẫn chưa thấy nhỉ? Hay là bị làm sao rồi?
Chuyện là nàng có quen biết một cô bé qua mạng xã hội, cô bé đó rất dễ thương, nói chuyện tử tế, vui vẻ, hoà đồng, nàng đã biết được từ 3 tháng trước, không biết vì sao lại người kia lại biết được nick mình mà kết bạn sau đó lại còn tự động nhắn tin cho nàng... dần dần hai người xem nhau như chị em kết nghĩa, cho dù mọi thông tin của cô bé, nàng đều không rõ nhưng bản thân lại có cảm giác như hai người đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi.
Trằn trọc mãi mà không ngủ được... Vì một người chưa từng gặp. Mẹ kế con chồng thường khắc khẩu với nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng tại sao bây giờ nàng lại lâm vào trường hợp như thế đây? hiện tại lại có cảm giác khác hoàn toàn...
6 giờ sáng.
Nàng thức dậy, vừa bước xuống nhà đã thấy Ông Đỗ ngồi trên ghế sofa thật thản nhiên và bình thản, trên tay cầm tách cà phê mà từ từ đưa lên miệng nhâm nhi, tay còn lại lật từng trang báo để đọc, nàng khó hiểu ở ông, con cái bỏ nhà đi như thế mà trông bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra là như thế nào? Nàng ngồi xuống kế bên ông
-'sao rồi?'
-'hửm. Chuyện Kiều Vương à? Nó đang ở bên đó, chờ cho nó định thần lại rồi anh sẽ đưa nó về.' ông vẫn không buồn mà nhìn người kế bên mình một cái, vẫn tiếp tục quá trình buổi sáng hằng ngày mà mình vẫn hay làm.
-'cũng được.' Nàng chỉ biết gật đầu tán thành vì bản thân cũng chả biết phải làm sao, ông ấy vô tâm như thế thì trách sao được.
-'em lên thay đồ đi, anh chở đi ăn sáng.'
-' không cần, để tôi nấu được rồi.'
-'đi ăn ở ngoài cho tiện hơn với lại trong bếp cũng hết thực phẩm để chế biến rồi.'
Nàng thở dài một cái rồi 'ừm' một tiếng.
______
Kiều Vương mệt mỏi ngồi dậy sau một đêm dài trằn trọc không thể ngủ được, đôi mắt dường như đã sưng húp lên vì khóc...
Đêm qua, vừa chợp mắt được một chút lại thấy Hoàng Mỹ và mẹ mình. Họ đang vẫy tay với cô, thật muốn chạy lại ôm chặt họ nhưng sao lại không thể được, hình như có cái gì đó chặn lại ngăn cách giữa ba người...
Đó không phải là ba cô và người mẹ kế trẻ tuổi kia sao? sao hai họ lại ở đây? sao lại nắm tay vui vẻ cười đùa với nhau như chưa từng có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại ôm mặt khóc như thế chứ? bên cạnh mẹ là Hoàng Mỹ đang dỗ dành an ủi bà khi hai người kia chuẩn bị trao nhau một nụ hôn... bây giờ cô thấy họ thật kinh tởm!
Bỗng nhiên quần áo họ lại biến thành trang phục kết hôn, xung quanh lộng lẫy như lễ đường chỉ dành riêng cho họ... Tại sao khi cô nhìn thấy người "mẹ kế" mình trong buổi tiệc đó mà trong lòng lại cảm thấy đau nhói, tựa như đang lặp lại quá khứ kinh khủng kia vậy, khi Hoàng Mỹ mất cô lại mang trạng thái đau đớn ở ngực trái như bị ai đó bóp nát trái tim mình... Thật khó chịu!