Chương
Cài đặt

Chương 5

Buổi trưa vào giờ tự học, Đào Đào thừa lúc mọi người trong lớp đã nghỉ ngơi cô lẻn đi đến cửa sau lớp 609.

Đến giờ tự học chủ nhiệm đều sẽ không ở trong lớp, lúc này cô gái nhỏ bám lấy khung cửa lấy ngón tay chọc chọc một nam sinh đang bấm điện thoại ở hàng phía sau một cái, “Đàn anh ơi, anh gọi Lục Nguyên giúp em với ạ .”

Giọng nói ngọt này khiến cho nam sinh tay chân run rẩy đánh rơi cả điện thoại xuống mặt đất.

“F**k!”

Giọng hét của nam sinh quá lớn khiến tất cả mọi người trong lớp đều nhìn sang.

Thấy thế gương mặt Đào Đào ửng đỏ lên, ngượng ngùng rụt lại một chút, “Ngại quá, em đến tìm Lục Nguyên.”

Lục Nguyên đang ngủ thì mơ màng nghe được giọng nói của cô anh liền đứng dậy xoa mắt, lảo đảo đi đến trước mặt Đào Đào, “Sao em lại đến đây? Huấn luyện viên Thẩm tìm anh?”

Đào Đào nhón chân đảo mắt nhìn một vòng trong phòng học, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người kia.

Kỳ lạ, không phải anh ấy học ở lớp này sao?

Cô kéo Lục Nguyên ra khỏi lớp, hỏi, “Anh còn nhớ cái người mà em đã hỏi anh hồi sáng không?”

Lục Nguyên lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra.

Lục Nguyên kéo đầu cô gái nhỏ đến cửa lớp, “Có ở trong lớp không?”

Đào Đào híp mắt đánh giá một vòng trong lớp, “Không có.”

Lục Nguyên chợt hiểu ra, đem cô kéo trở về, “Đó chính là Giang Vọng.”

Giang Vọng?

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đuôi mắt hiện ra một đường cong. Vừa định nói cảm ơn thì nhìn thấy có hai nam sinh mặc sơ mi trắng đi tới tới cửa sau lớp 609, trên tay còn ôm quả bóng rổ.

Đôi tay Đào Đào để ở sau người, cúi đầu 90 độ, nở nụ cười ngọt ngào, “Em chào đàn anh ạ ~”

Nói xong cô đi vòng qua người bọn họ chạy nhanh lên lầu.

Giang Vọng và Lục Nguyên hoá đá ngay tại chỗ.

???

Tình huống này là sao?

Chỉ có Thời Thác vẫn luôn nhìn bóng lưng cô gái nhỏ một hồi lâu, sau đó cong môi cười quẹo vào lớp học.

Sau khi Đào Đào lên lầu, cô ngồi vào chỗ từ từ lấy chiếc điện thoại cũ trong ngăn bàn ra.

Thật ra Thẩm Mộng Viện mới mua cho cô một cái điện thoại mới nhưng bà không cho cô sử dụng

Ngày thường thì bà sẽ giao cho dì giúp việc trong nhà giữ, chỉ có khi tan học về nhà cần tìm tài liệu học hành mới cho cô dùng một lúc.

Còn khi đi học thì chỉ cho cô dùng cái điện thoại cũ này.

Lúc này Từ Đình mơ màng tỉnh ngủ, đứng dậy chuẩn bị đi WC.

Suy nghĩ hơn nửa ngày, Đào Đào kéo lấy vạt áo đồng phục của Từ Đình nũng nịu nói, “Baby, cậu cho tớ mượn điện thoại một chút đi.”

Từ Đình không nghi ngờ gì, trực tiếp đem điện thoại ném cho Đào Đào.

Thành tích của cô ấy tuy không bằng Đào Đào nhưng được học ở lớp trọng điểm này cũng coi như là trung bình, điện thoại Từ Đình là loại thông minh nên mỗi ngày đi học cô ấy đều mang theo, hai người có đôi khi ở giờ tự học không ngủ được lén xem phim Hàn Quốc ở ngăn bàn.

Đào Đào lúc này mở khoá màn hình ra, vào đăng nhập tài khoản của mình.

Nhớ đến hai chữ vừa rồi Lục Nguyên nói, cô tìm thấy trường cấp 3 Nhất Trung của thành phố Ninh Xuyên nhập tên Giang Vọng vào.

Quả nhiên, có một cái ID hiện ra.

Đào Đào vui vẻ nghiêng đầu nhìn xung quanh, giơ tay bấm thêm bạn rồi gửi thêm một tin nhắn.

Lúc này Giang Vọng và Thời Thác một người bên trái một người bên phải ngồi xuống ghế.

Lớp 609 không có nhiều người nên mỗi người một bàn, Giang Vọng và Thời Thác cao nên Trương Đào trực tiếp cho ngồi ở cuối hàng.

Hai người đều được chuyển từ lớp khoa học tự nhiên đến, thành tích các môn chính không tệ chỉ là môn Lịch Sử và Chính Trị có chút áp đảo họ.

Hầu như nam sinh đa số đều lười biếng, không quá siêng năng. Tuy lớp 12 chỉ mới khai giảng được một tuần thành tích gì đó vẫn còn chưa biết. Nhưng tháng 12 sẽ bắt đầu thi cấp tỉnh môn mỹ thuật, hiện tại đang là giai đoạn gấp rút để ôn luyện.

Lúc này Lục Nguyên thấy hai người trở về, vẻ mặt giống như con cún đi đến trước mặt Giang Vọng, “Bốp” một tiếng.

Giang Vọng uống xong chai nước đang nhắm chuẩn xác mà ném nó vào thùng rác, “Mày làm gì?”

Lục Nguyên đánh giá Giang Vọng từ trên xuống dưới một cái, “Nhìn không ra đó nha, Tiểu Đào lại thích cái kiểu người như mày.”

???

Trên đầu Giang Vọng là dấu chấm hỏi, nghiêng đầu nhìn Thời Thác một cái, hỏi anh, “Nó có bệnh hả?”

Ánh mắt Thời Thác lạnh lùng, ngẩng đầu Lục Nguyên, “Mày nói cái gì?"

Lục Nguyên không khỏi run lên, cả người đều nổi da gà.

Thời Thác lớn lên đã đẹp trai, cao ráo, đi đến chỗ nào cũng có mấy cô gái để mắt đến. Chỉ là gương mặt này quá dọa người, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể làm người ta dọa đi ra quần.

Mới có khai giảng được một tuần, mà Lục Nguyên đã bị anh dọa tới mấy lần.

Nuốt một ngụm nuốt nước miếng, Lục Nguyên thật cẩn thận mới mở miệng nói, “À, Tiểu Đào vừa rồi tới đây muốn hỏi tên Giang Vọng.”

Thời Thác siết chặt chai nhựa trong tay, phát ra tiếng vang “Răng rắc răng rắc”.

“Mày nói nhảm gì vậy, vị học bá kia sao có thể coi trọng tao được chứ?”

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.