Chương 3: Đệ nhất giải trí (2)
- Ôi, hai người đến nộp mạng sao?
Thẩm An Du nhìn thấy hai người, không kiêng kỵ liền nói ra suy nghĩ của mình.
Hai con người trước mặt cũng bị dọa cho một phen.
Hà Đan hôm nay lạ quá, ngày thường lúc nào cũng e thẹn kiểu thiếu nữ, hôm nay lại nói ra được câu này.
Mẫn Định đang đứng sau lưng nghe thấy câu này, mặt biến sắc lên tiếng
- Hà Đan, cẩn thận cái miệng của cô.
Trời ơi, nam chính làm bà sợ quá đi.
Hệ thống mi phải đền bù tổn thất tinh thần cho ta đó.
[ ....]
Tự cô làm mình hoảng sợ lại bắt tôi đền cho cô.
Ký chủ vô lý vừa thôi.
- Cô đừng có mà nói bậy, chúng tôi có chuyện cho cô đây.
Tô Anh cũng vội lên tiếng che giấu sự nghi hoặc đằng sau câu nói mới nãy của An Du.
Trong câu nói ấy lại hiện rõ sự đắc ý.
Thẩm An Du lục lại trong cốt truyện, lúc này là nguyên chủ bị oan vụ làm hư phục trang của nữ chính.
- Chuyện gì? A, phục trang quay phim của cô bị hư rồi à.
Đương nhiên với tài diễn xuất của chính mình đối với chuyện giả vờ ngây thơ thì cô lại rất giỏi.
Tô Anh đột nhiên cảm thấy con người này có phần kì lạ.
Lúc trước cô ta chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Hà Đan là có thể nắm bắt được. Cô ta nhờ vào sự ngưỡng mộ của Hà Đan mà biết được rất nhiều điều ở giới này.
Nhưng bây giờ người trước mặt lại làm cho cô ta cảm thấy đáng sợ.
Nhìn vào ánh mắt của cô gái ấy chỉ có..... Sự khiêu khích.
- Tại sao cô lại biết? Chúng tôi còn chưa nói gì mà.
Đối với sự khác thường này của Hà Đan, Mẫn Định cũng cảm giác được.
Trước kia lúc nào gặp anh, Hà Đan luôn tỏ ra mình là một người thuộc hàng top, lúc nào cũng có sự hoàn hảo. Hình tượng luôn là điều trên hết. Cứ gặp anh là lại bám theo như đỉa.
Nhưng người trước mặt chẳng màng hình tượng lại còn nhìn anh với ánh mắt xa lạ.
- Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết vậy, Nam chính đại nhân?
An Du nhấn mạnh bốn từ cuối, mắt híp lại nhìn anh như đó là điều đương nhiên vậy.
Tự nhiên trong không trung lại có tia lửa điện giữa hai người
- Hay cô là người làm?
Tô Anh lên tiếng đánh bay không gian dữ tợn này.
An Du nghe thấy thì chưa rời khỏi cuộc đấu mắt với Mẫn Định.
Chỉ vài giây sau, Mẫn Định chịu thua dời ánh mắt đi, cô mới liếc xéo anh ta một cái rồi mới tiếp lời Tô Anh
- Con mắt nào của cô thấy là tôi làm? Có bệnh thì đi chữa đi, để lâu nó nặng thêm thì khổ lắm đó, Nữ chính đại nhân.
Đối với việc An Du gọi hai người họ là nam chính với nữ chính, Mẫn Định và Tô Anh lại cảm thấy rất bình thường vì cứ nghĩ cô gọi nhân vật mà hai người họ đang đóng.
Nhưng cũng chỉ có cô biết được, cô chính xác là gọi hai người họ trong cuốn tiểu thuyết này.
Tô Anh bị An Du nói đến không có từ nào để đáp lại, chỉ biết im lặng đưa ánh mắt đáng thương nhìn Mẫn Định. Đối với việc này, An Du chỉ biểu môi xem thường.
Đồ Bạch Liên Hoa.
Mẫn Định thì không thể nào kiềm chế được trước ánh mắt đó của Tô Anh, lòng chiếm hữu lại dâng cao, quay sang quát mắng An Du
- Cô không làm thì sao cô biết được chứ. Nãy giờ cô ở một mình, cô không có chứng cứ chứng minh mình vô tội.
- Sherlock Holmes nhập à? Nói như anh ai nói không được. Anh cũng không có chứng cứ là tôi làm vậy sao anh nhận định là tôi làm. Đồ não tàn mà đòi so tài với bà.
An Du cũng chẳng vừa quát lại Mẫn Định, không chừa cho anh ta một tí sĩ diện nào trước mặt Tô Anh.
#An Du đã đem sĩ diện của Mẫn Định vứt vào chuồng gà, cần nó thì ra chuồng gà tìm nhé#
Vì hai câu nói to tiếng này của hai người mà làm cả đoàn phim xúm lại.
Thấy vậy, Tô Anh càng đắc ý hơn.
Cô ta không có chứng cứ chứng minh mình vô tội, tội này cô ta gánh chắc.
- Thế cô có chứng cứ là mình không làm không?
Tô Anh lên tiếng để cho mọi người đang đứng xem nghe.
An Du không nói không rằng, người dựa vào cửa hai tay vòng đến trước ngực.
Nguyên chủ không làm nhưng lại nhận tội.
Ai mà biết chính cô nữ chính đáng kính kia lại tự làm hư trang phục của mình rồi đổ tội cho nguyên chủ.
Bà đây khác nhé, không làm sẽ không nhận.
- Ồ, vậy cô hỏi tất cả những người ở đây đi trong thời gian nghỉ ngơi tôi có bước ra khỏi phòng hay không thì xong rồi.
Nguyên chủ lúc trước chính là bị dụ ra khỏi phòng nên mới bị vu oan và nhận tội.
Nhưng cô thì dành 15 phút nghỉ ngơi đó để tiếp nhận cốt truyện và kí ức của vị diện này, chưa hề đặt chân ra khỏi phòng.
Tô Anh nghe thế lại càng đắc ý hơn, cô ta đã cho người tới dụ Hà Đan ra ngoài, chắc chắn rằng cô không có chứng cứ.
Tô Anh cùng với Mẫn Định đi hỏi những người xung quanh, nhưng điều chỉ nhận được có một câu trả lời là..... Không thấy Hà Đan ra ngoài.
Tô Anh không tin vào tai mình. Làm sao có thể như vậy được chính cô ta đã lập nên kế hoạch này mà.
Bắt buộc phải đổ lỗi cho Hà Đan nếu không Mẫn Định sẽ nghi ngờ và không quan tâm đến cô ta nữa.
Tô Anh sợ điều đó liền bất chấp đổ lỗi cho An Du
- Cô không ra ngoài nhưng cô leo cửa sổ ra.
Đây là câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi.
Chính xác là một câu khẳng định.
An Du đang dựa vào cửa nghe câu này liền nở nụ cười chế giễu.
- Haha, leo cửa sổ sao? Trí tưởng tượng của cô thật phong phú đó, sao không đi làm nhà văn đi, làm diễn viên thì uổng một nhân tài của đất nước quá đi.
Mẫn Định không còn kiên nhẫn với người con gái trước mặt, liền nạt nộ
- Có phải cô leo cửa sổ ra để làm không?
Tức cười, ngay cả nam chính não cũng bị úng nước rồi à.
An Du không thèm trả lời Mẫn Định đi tới trước mặt Tô Anh, cầm lấy bản mặt của cô ta hướng đối diện mặt mình, cô ta nãy giờ cứ cúi gằm mặt, nhưng phát hiện ra đã làm sai điều gì.
An Du chỉ nhẹ nhàng phun ra vài chữ
- Cô mặc đồ cổ trang leo cửa sổ cho tôi xem nào.
---------