Chương 2: Đệ nhất giải trí (1)
" Cắt "
Tiếng hô của đạo diễn vang lên làm tan đi cái bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Thẩm An Du bởi tiếng hô này mà dần dần mở mắt ra.
Lúc đầu có không quen với ánh sáng, cô liền nheo mắt lại kèm theo là bàn tay giơ lên che mắt mình lại. Sau vài giây đã thích nghi được, cô liền mở to mắt ra để nhìn cái vị diện đầu tiên mình tới là thế nào.
Chưa thấy khung cảnh ở đâu đã thấy cái bản mặt già chát cùng thân hình mập mạp to đùng đứng trước mắt cô.
An Du nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên tay ông ta cầm một cái loa, không cần suy nghĩ cô dám chắc thằng cha này là đạo diễn chắc luôn.
Cô mà không nhận ra thì còn gì là cái danh đại minh tinh nữa chứ.
Nghĩ tới thật mất mặt bà quá đi a.
Đang suy nghĩ mông lung, ông ta đột nhiên chỉ tay vào mặt cô mà la mắng:
- Cô biết lần đây là lần bao nhiêu diễn lại cảnh này rồi không? Cô diễn cái gì thế hả, cứ như thế này thì làm sao mà kịp tiến độ chứ.... Bla bla...
Đàn ông còn trai gì mà cằn nhằn y như đàn bà.
Bà đây có suy nghĩ khác về giới tính của ngươi rồi nha.
Thẩm An Du chờ ông ta mắng chửi xong thì liền trả lời
- Xin lỗi đạo diễn, hôm nay tôi hơi mệt, lần sau sẽ không như thế nữa ạ.
Cô nhẹ giọng xin lỗi, bộ dạng rất thành khẩn.
Cô mới tới chưa biết trời trăng mấy gió gì cả, vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Đương nhiên trước sự thành khẩn như thế này, một đạo diễn như ông ta sao có thể trách thêm được chứ.
- Giải lao 15 phút rồi quay tiếp
Ông ta hô to để cả đoàn nghe thấy.
Nói rồi ông ta quay người đi, một người con gái liền chạy đến bên đưa Thẩm An Du đi.
Thẩm An Du chỉ nhìn qua cũng biết người này là quản lý của mình liền đi theo vào phòng nghỉ.
Vào phòng rồi trợ lý mới mở miệng nói chuyện với An Du
- Em đừng để ý quá, để có được vai diễn này, chị đã rất khó khăn. Phải để em chịu nhiều ấm ức rồi.
[ Có tiếp nhận cốt truyện không? ]
Tiếng nói trợ lý vừa dứt cũng là thanh âm không tí cảm xúc nào của hệ thống vang lên.
- Em hơi mệt, chị có thể cho em nghỉ ngơi không?
An Du nhanh chóng đuổi chị trợ lý đi để tiếp nhận cốt truyện.
Trợ lý cũng rất hiểu chuyện liền đi nhanh ra ngoài.
" Có "
An Du trả lời hệ thống ở trong lòng.
Vừa dứt lời, cả ngàn chữ liền đổ bộ vào đầu óc cô khiến đầu cô đau như búa bổ.
An Du chỉ biết nhắm mắt chịu đau.
Đây là một bộ tiểu thuyết về giới giải trí.
Nguyên chủ tên là Hà Đan. Là một diễn viên kiêm thành viên của một nhóm nhạc.
Hà Đan là tiểu thư độc nhất của Hà gia - một gia đình nổi tiếng về doanh nghiệp buôn bán trang sức.
Lúc đầu, ông bà Hà muốn đứa con gái duy nhất này nối nghiệp ông bà tiếp quản Hà thị.
Nhưng Hà Đan lại bất chấp đòi vào giới giải trí. Ông bà đã cố ngăn cản nhưng quyết tâm của cô quá lớn, ông bà Hà cũng phải chấp nhận.
Ai mà biết được nguyên chủ lấy cái chết ra để doạ ông bà Hà chứ. Vì chỉ có một đứa con nên ông bà Hà mới chấp nhận.
Nhưng nguyên chủ là có tài thật. Cô đã nổ lực từng bước từng bước bước lên ngôi vị ảnh hậu.
Nhưng chưa được bao lâu cô liền đem lòng yêu ảnh đế của làng giải trí.
Cũng từ đó những bất hạnh liền ập đến với cô.
Ảnh đế là Mẫn Định cũng chính là nam chính của bộ tiểu thuyết này.
Anh ta là một ảnh đế ngoài ra còn có một công ty giải trí.
Mà công ty giải trí đó chính là công ty mà nguyên chủ trực thuộc.
Lúc đầu, Mẫn Định cũng có ý với nguyên chủ nhưng từ khi nữ chính xuất hiện, anh ta liền đem dự án của cô cho nữ chính hết, khiến cô chỉ còn diễn đúng một vai phụ của bộ phim, còn lại chỉ suốt ngày ca hát.
Nữ chính là Tô Anh.
Cô là diễn viên nước ngoài trở về và được nam chính thu nhận và chính tay mình quản lý.
Đúng là lúc đầu nguyên chủ có vài phần ghen ghét với nữ chính. Nhưng cô chưa hề làm gì hại đến nữ chính. Về sau còn rất ngưỡng mộ nữ chính.
Ấy vậy mà nữ chính năm lần bảy lượt dồn cô vào đường chết.
Nguyên chủ chết rất thảm, gọi là thảm nhất trong các nữ phụ.
Cô bị đuổi ra khỏi công ty đã đành lại bị chính cha mẹ ruột ruồng bỏ.
Nhưng nguyên chủ không biết rằng chính nam chính đã ép buộc cha mẹ cô phải bỏ cô.
Lúc nguyên chủ lang thang bên ngoài đã bị một đám côn đồ hiếp đến chết.
Nguyện vọng của nguyên chủ là báo hiếu cha mẹ và rời khỏi ngành giải trí.
Thẩm An Du mở mắt ra. Nguyên chủ đúng là chết thảm. Vậy mà vẫn không báo thù. Nguyên chủ quá hiền đi. Nhưng cô sẽ thay nguyên chủ báo thù.
Nguyện vọng của nguyên chủ cũng rất dễ làm.
Nhưng cô cảm thấy ngứa mắt với nữ chính này rồi.
Xử lý xong nữ chính rồi rời cũng chưa muộn nha.
Thẩm An Du cũng tính là không đến muộn.
Thời gian này nữ chính đã xuất hiện rồi.
Bộ phim cô đang đóng vai phụ này, Tô Anh chính là nữ chính, còn Mẫn Định là nam chính. Quá hợp còn gì haha.
Để xem tôi chỉnh cô thế nào Tô Anh.
[ Ký chủ, nhiệm vụ của cô không có đối đầu với nam nữ chính.]
Hệ thống đọc được suy nghĩ của An Du liền nhanh chóng nhắc nhở cô.
" Ta đã làm gì đâu mi nhảy dựng lên như thế làm gì? "
[ Xin chân thành nhắc nhở, nam nữ chính có hào quang và bàn tay vàng của tác giả bảo vệ, cô không giết họ được đâu. Xin cô cân nhắc.].
" Ai nói với mi là ta định giết nam nữ chính. Chỉ cần họ yên phận đi làm nam nữ chính đừng đụng đến ta thì chắc sẽ ổn thôi. À mà không giết trực tiếp được thì giết gián tiếp."
[....]
Ký chủ thật đáng sợ, hy vọng hai người kia an phận nhập vai của họ.
Thẩm An Du không nói chuyện với hệ thống nữa.
Nhìn đồng hồ thấy đã hết 15 phút liền đứng dậy ra ngoài.
Vừa mở cửa ra đã thấy nữ chính trước mặt, tay còn giơ lên như định mở cửa. Phía sau còn có nam chính.
- Ôi, hai người tới nộp mạng sao?
------------------