5. Giấy không gói được lửa
Bọn họ sau đó không gặp lại nhau lần nào nữa, thực sự đã đi trên những con đường khác nhau. Cứ như vậy mùa hè nhanh chóng trôi qua, những cơn gió mùa thu dịu mát đã mơn man trên những tán lá. Bảo Lâm ngồi trong căn phòng nhỏ, vui sướng kiểm tra tài khoản của mình. Mỗi ngày con số lại tăng lên một chút nhưng sức khoẻ của cậu cũng suy yếu thêm một chút. Bảo Lâm thở dài. Mấy tuần nay cậu làm việc gắng một chút là mệt mỏi, có lúc tựa hồ như muốn ngất. Vì tiếc tiền nên vẫn không có đi kiểm tra thêm, thuốc cũng dùng rất hạn chế.
“Cậu nên chuyển chỗ khác đi, chỗ này điều kiện tệ quá” – Duy Văn xem xét phòng trọ nhỏ của cậu đã được một lúc, lại đang ra sức phàn nàn – “Hay cậu muốn đến chỗ tớ ở không?”
“Hừ, tới chỗ cậu, cậu làm như tớ không biết anh Phong của cậu dạo này mỗi ngày đều tới đó ăn nhờ ở đậu ấy” – Bảo Lâm lườm nguýt cái kẻ đang đứng trước mặt
Duy Văn không nói gì, gãi gãi mấy sợi tóc xoăn cười hề hề.
“Thôi, tớ về quán làm đây, đi giao café tiện ghé thăm cậu chút thôi, không thể trốn đi lâu quá được.”
Duy Văn hối cậu cũng mau chuẩn bị đi làm rồi tự mình chạy vội ra cửa, nhảy lên xe đạp đi. Một cậu nhóc đáng yêu vui vẻ đạp xe đi giao đồ ăn là một hình ảnh thật thích hợp với Duy Văn. Bảo Lâm mỉm cười nhìn theo, hy vọng ít ra ông trời cũng để cho một trong hai cậu được sống hạnh phúc.
“Em tới rồi ạ!” – Bảo Lâm bước vào khu bếp cúi đầu chào mọi người, sau đó liền cảm thấy không khí có chút không giống mọi ngày. Thật lạ hôm nay ai cũng có vẻ bận không đáp lại cậu. Có lẽ mọi người không nghe rõ, Bảo Lâm chào một lần nữa rồi nhanh chóng chạy tới cầm lấy dụng cụ bắt đầu dọn dẹp. Nhưng hôm nay ánh mắt những người làm trong bar nhìn cậu thực sự khiến cậu không thể bỏ qua được.
Bọn họ, hình như đã biết cả rồi.
Điều đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Bảo Lâm khi ấy khiến cậu lạnh toát người. Đôi tay nắm chặt cán chổi có chút run rẩy.
Bảo Lâm làm sao có thể không nhận ra, nó giống như ánh mắt người ta đã từng nhìn cậu khi biết cậu làm nghề bán dâm hèn mọn. Mại dâm nam đồng tính thậm chí còn bị coi khinh hơn mại dâm nữ. Những cô gái bán hoa xinh đẹp cao cấp thậm chí có thể đi xe sang đàng hoàng theo các đại gia tới dự các bữa tiệc, hành động như một bà chủ. Nhưng liệu có mấy ông chủ giàu có dám công khai nhận mình đồng tính, bọn họ chỉ lén lén lút lút nuôi dưỡng bên ngoài hoặc dùng những kẻ như cậu để thoả mãn thú tính. Vì vậy những trai bao đồng tính như cậu, cho dù đẹp tới đâu đều bị rẻ rúng, thậm chí bị rẻ rúng bởi chính người khách mà mình phục vụ.
Còn xã hội, một người đàn ông lại không làm việc chính đáng, không phân nam nữ, nguyện đem thân mình mua vui cho những kẻ đồng giới thì có thể coi là người hay không?
Ở Ganymede bọn họ là đủ loại người, hơn nữa hình thức kinh doanh nhạy cảm, trên người ai cũng có vết, đương nhiên không ai soi mói ai. Nhưng Singbar là một bar cao cấp theo hướng khác hẳn, kinh doanh minh bạch, hợp pháp, khách ở đây đều là trí thức, nhân viên cũng đều là những người có cuộc sống trong sạch, có cả sinh viên làm thêm. Người có học thức như vậy đương nhiên đối với loại người như cậu có phân biệt rất lớn. Bảo Lâm cúi gằm mặt, gồng mình giả vờ như không biết những ánh mắt xung quanh, cặm cụi tiếp tục công việc lau dọn của mình.
“Bảo Lâm, ra đây với anh một lát”
Tiến Phong nhắm chừng đã biết cậu đến nên vào gọi cậu. Anh kéo cậu ra một góc riêng biệt trong bar, vẻ mặt nghiêm trọng đưa cho cậu một tờ giấy. Bảo Lâm tò mò chậm rãi cầm tờ giấy Tiến Phong đưa nhìn một cái rồi lập tức chết điếng. Trên đó in ảnh chụp của cậu hồi còn ở Ganymede, có lẽ là một đồng nghiệp cũ chụp lại. Tuy không phải là cảnh tiếp khách nhưng cách ăn mặc, trang điểm cùng với cái tên Ganymede đã đủ tố cáo cậu. Bên dưới còn ghi đích danh cậu, kèm một dòng quảng cáo ngắn gọn.
[dịch vụ tới z]
“Đêm qua thứ này đã được lén lút để trong bar, nhân viên ca sáng đã tìm thấy, em có nghĩ là ai làm không?” – Tiến Phong nhẹ nhàng hỏi cậu.
Bảo Lâm sững người trong giây lát rồi lại trầm ngâm rơi vào suy nghĩ. Cuối cùng cậu thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
“Em không nghĩ đến ai cả, có điều ai làm cũng vậy thôi”
Im lặng một lúc lâu cậu ngập ngừng nói thêm.
“Em sẽ nghỉ việc ạ”
“Em không cần phải nghỉ việc, chuyện ở bar, anh là chủ anh sẽ sắp xếp” – Tiến Phong nói dứt khoát, không để cậu nghĩ ngợi nhiều - “Em hãy nghỉ vài ngày, tiện thể tìm chỗ ở mới đi, thấy Duy Văn kêu chỗ của em tệ quá trời, nói anh bóc lột em. Nói đến tai anh cũng đỏ cả lên rồi”
Anh ta nói rồi cười cười vỗ vỗ vai an ủi cậu. Bảo Lâm vâng dạ rồi lầm lũi thu dọn đồ đạc ra về. Bảo Lâm thực sự không biết người nào lại làm chuyện thừa hơi này nữa. Cậu đã lâu rồi không tiếp xúc với ai, càng không thể chọc ghẹo ai. Cũng không thể là Việt Tú, anh sẽ không làm những chuyện như vậy. Cậu cũng không cảm thấy quá buồn, dù sao quá khứ của cậu chính là như vậy, đâu phải có thể dùng bút xoá mà xoá đi được. Chỉ là cậu thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Muốn sống sao lại khó đến vậy chứ.
Lang thang, lang thang cuối cùng phát hiện mình bất giác lên xe bus tới trước cửa khu nhà anh ở từ lúc nào. Cậu có chút lo lắng nhưng rất nhanh nhớ ra hôm nay không phải cuối tuần, giờ này anh không có mặt ở nhà, vì vậy cậu cũng không sợ anh bắt gặp. Khu chung cư mà Việt Tú ở là một tổ hợp gồm sáu toà nhà, nằm ven một hồ nhân tạo rộng khoảng hai héc ta cùng với khuôn viên cây xanh, tạo nên một không gian tương đối xanh mát. Bảo Lâm lững thững đi bộ ra phía bờ hồ. Mặt hồ cuối ngày đã phủ một tầng sương mỏng, mặt trời đã lặn sau những dãy nhà cao tầng chỉ còn một quầng sáng đỏ ửng. Bảo Lâm tìm một chiếc ghế đá mà ngồi thừ ra đấy.
Những chuyện năm cậu mười tuổi cậu không còn nhớ được nhiều, thời gian qua đi chúng chỉ là một kí ức mơ hồ. Chỉ có những chuyện về Việt Tú là cậu luôn nhớ. Một đứa trẻ mới lớn, lần đầu tiên biết thế nào là thích một người. Cũng là một đứa trẻ, lần đầu tiên hiểu thế nào là cách biệt giai cấp. Không ngờ mười năm sau cậu không những không xoá đi được khoảng cách giữa cậu và anh mà còn làm khiến anh ngày càng xa hơn.
Bảo Lâm sinh ra đã không có cha, mẹ cậu ngày còn trẻ vốn là cô gái xinh đẹp nhất làng. Hai mươi mấy tuổi đầu lại không chồng mà chửa, mẹ cậu năm ấy từ niềm tự hào trở thành nỗi nhục của cả nhà. Người phụ nữ trẻ khi ấy không chịu được dè bỉu của gia đình, làng xóm đã phải bỏ làng đi tha hương, vất vả sinh ra rồi lại tự mình nuôi lớn một đứa nhỏ. Tại thời điểm sinh nở cậu một thân một mình lại không có tiền, mới sinh được một tháng đã phải địu con đi rửa bát thuê cho người ta. Năm ấy là mùa đông lạnh nhất, hai bàn tay mẹ cậu ngày trước vốn chỉ dùng để lật sách, thêu thùa lại vì lạnh mà khô nẻ đến bật máu. Từ khi Bảo Lâm có kí ức đã thấy mẹ đưa mình lang thang từ nơi này sang nơi khác, làm đủ thứ nghề kiếm sống. Cuộc sống khổ cực, bữa đói, bữa no nhưng trong kí ức của Bảo Lâm, người mẹ hiền từ ấy chưa bao giờ than thở một tiếng.
Năm cậu mười tuổi, mẹ mang theo cậu tới nhà anh ở. Là con người giúp việc, được đồng ý đến ở cùng gia đình chủ cũng là một đặc ân lớn đối với mẹ con cậu. Gia đình anh còn giúp cho cậu có thể đi học. Mẹ cậu vì biết ơn mà càng ra sức làm việc. Quãng thời gian sống cùng gia đình anh là quãng thời gian yên bình và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cậu. Sau đó vì một biến cố mà mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà. Dù bị vu oan là ăn cắp, mẹ của cậu vẫn một lòng cảm kích trước tấm lòng của người chủ cũ. Sau vài năm thì mẹ đổ bệnh, là suy thận độ bốn. Nếu không có tiền chạy thận, mẹ cậu sẽ chết.
Cậu đã lấy đi của mẹ cậu tất cả, gia đình, tuổi trẻ, nhan sắc, sức khoẻ, tương lai. Nhưng bà lại cho cậu tình yêu thương mà cả đời này cậu cần.
Bảo Lâm mất một đêm thức trọn, ngồi nhìn căn phòng trọ tồi tàn, nhìn người mẹ nằm ngủ trên giường đầy vẻ mệt mỏi. Căn phòng hầu như không có đồ đạc gì đáng giá, một chiếc giường ọp ẹp, một ít đồ đạc thường dùng, một chiếc tủ để đồ nhỏ, trên tường con treo vài tấm ảnh cũ kĩ chỉ có cậu và mẹ.
Bọn họ không có tiền. Mười sáu tuổi, học hành không tới đâu, cậu chỉ có thể làm công việc bán thời gian ở các cửa hàng kiếm một đồng lương ít ỏi, còn không đủ duy trì bữa cơm hàng ngày. Bảo Lâm lấy đâu ra một khoản tiền lớn như thế để chữa bệnh cho bà.
Nhà cậu không có tài sản gì có giá trị.
Người thân không còn mà có còn thì cậu tuyệt đối cũng không muốn cầu đến thứ người thân bạc bẽo ấy.
Chỉ có thể bán thứ duy nhất mà cậu có.
Bảo Lâm thừa hưởng nhiều nét đẹp từ mẹ cậu, thậm chí cả tính cách nhu mì của bà. Trong gương phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt dài, khuôn miệng nhỏ nhắn khi cười lộ ra một bên má lúm đồng tiền.
Đêm đầu tiên thật giống như một cơn ác mộng. Cậu đánh đổi một thân thể đầy máu cuối cùng cũng đem được tiền về đưa mẹ cậu đi viện làm các xét nghiệm.
Có tiền rồi bệnh tình của mẹ cậu cũng chỉ duy trì được thêm hai năm. Cơ thể của bà có lẽ đã tới giới hạn của nó. Trong hai năm ấy, cậu nhóc Bảo Lâm thanh tú trắng trẻo đáng yêu ngày nào cũng đã trở thành một cậu trai bán dâm đồng tính nổi tiếng trong Ganymede bar. Bây giờ cậu không còn sợ hãi nữa, không còn tuyệt vọng nữa, hay đúng hơn, cái gì cũng không còn.
Những năm Bảo Lâm sống cùng với Việt Tú, tuy anh đối xử với cậu thật lạnh nhạt nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu có một nơi để coi là nhà, và anh, lúc đó cậu không còn thấy mình cô đơn nữa. Bảo Lâm thực nhớ, rất nhớ, rất tiếc nuối, rất hoài niệm. Mỗi ngày dù một mình đợi anh rất muộn nhưng ít ra còn có anh để mà chờ đợi. Mỗi ngày dù vất vả đi làm lại làm công việc nhà nhưng mỗi lần thấy anh ăn thức ăn cậu nấu trong lòng đều dâng lên một cảm giác mãn nguyện bao mệt mỏi đều quên hết. Mỗi đêm có thể lén lút đứng trước cửa phòng anh nhìn người trong phòng ngon giấc, trong lòng thầm nói hàng ngàn lời yêu anh cũng cảm thấy ấm áp. Người mình thích, chỉ ngủ cách mình có một bức tường, cho dù mình không cách nào vượt qua bức tường ấy nhưng vẫn tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Mỗi ngày đều cô đơn, vô vị, không mục đích, không biết nên sống tiếp như thế nào. Mỗi ngày đều mệt mỏi giấu mình, luôn lo sợ người ta biết mình trước đây, luôn cảm giác bị người đời nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ.
Bảo Lâm ngồi ngây trên ghế đá nhìn những người đi lại trong khuôn viên. Những đứa trẻ được dắt đi chơi, những cụ già hăng hái luyện tập sức khoẻ, những thanh niên chạy đến ướt đẫm mồ hôi, có những cặp đôi ngồi cạnh nhau rủ rỉ tâm sự... Bọn họ, mỗi người đều thật hạnh phúc, có thể làm nũng với cha mẹ đòi mua một món đồ chơi, có thể cùng đi thể dục và trò chuyện với người bạn già của mình, có thể vì một tương lai nào đó mà phấn đấu, có thể đường đường chính chính mà yêu.
Ký ức Bảo Lâm mơ hồ chạy về khung cảnh ngày còn nhỏ, một cậu bé mười tuổi trắng trắng xinh xinh ngồi xếp bằng dưới thảm vừa xem ti vi vừa rụt rè hỏi một cậu thiếu niên đã đến tuổi trổ mã thành một chàng trai đang chơi game trên ghế xa lông.
“Anh ơi, tại sao hai người này lại hôn nhau vậy?”
Cậu thanh niên nhàm chán liếc nhìn ti vi một cái rồi lại cúi xuống chăm chú bấm bấm điện thoại miễn cưỡng trả lời.
“Vì thích nhau”
“Thích nhau thì sẽ như vậy ạ?” – Cậu nhóc vẫn nhíu nhíu mày ngồi dưới ngước nhìn lên bóng người cao lớn phía trên.
“Ừm, sau này em sẽ biết” – Cậu thanh niên không có hứng thú giải đáp vấn đề này cho một thằng nhóc
“Em biết, giống như mẹ đều hôn má em mỗi khi đi ngủ”
“Ừm, như vậy cũng không sai” – Cậu thanh niên xoa đầu thằng nhóc một chút rồi lại nhanh chóng quay lại trò chơi của mình.
Phía bên kia thằng nhóc bỗng im lặng không hỏi thêm gì nữa. Một phút trôi qua chợt cậu thanh niên cảm thấy có một mảnh ấm áp mềm mại áp lên má mình. Giật mình quay ra một chút cậu thanh niên thấy thằng nhóc đã đứng bên cạnh, cười đến hai mắt sáng lấp lánh.
“Em cũng thích anh có được không?” – Thằng nhóc nói
“Không được” – Cậu thanh niên dùng tay lau lau bên mặt chỗ thằng nhóc vừa hôn lên, cau mày nhìn nó.
“Tại sao ạ? – Thằng nhóc nhìn bàn tay đang lau lau má của cậu thanh niên, một thoáng buồn bã ánh lên trong mắt nó.
“Em và anh đều là con trai còn gì. Aizzzz… tóm lại sau này lớn em sẽ hiểu” – Cậu thanh niên không biết nên giải thích thế nào cho một thằng nhỏ mấy cái vấn đề này.
“Anh không thích em như thế này ạ?” – Thằng nhóc nhỏ giọng hỏi
“Ừ, anh không thích” – Cậu thanh niên nói xong lại quay lại với chiếc máy điện thoại trên tay, chỉ nghe thằng nhóc “vâng” một tiếng bên tai, không để ý thấy bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ đi ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy đôi mắt to tròn đã đỏ hồng ngân ngấn nước.
Sau lần đó, đối với Bảo Lâm chính là bốn năm chỉ dám lặng lẽ thích anh ở trong lòng, hàng ngày len lén theo sau nhìn anh. Mãi cho đến khi cậu đủ lớn thực sự hiểu thích là gì thì đã tự mình giấu diếm tình cảm dành cho anh rất rất lâu.
Bảo Lâm ngẩng đầu nhìn về khu nhà cao tầng ngay trước mắt. Những chuyện cũ loáng thoáng trôi qua trước mắt, có những chuyện cứ ngỡ như mới đây thôi. Cậu ngồi ở bên hồ đợi thật lâu mãi tới khi thấy ánh đèn từ cửa sổ căn hộ của anh sáng lên mới đứng dậy trở về. Bảo Lâm xuống xe bus đi bộ về nhà, dừng lại mua một chiếc bánh mì làm bữa tối, vừa đi vừa gặm. Ai ngờ cậu vừa rẽ vào ngõ nhỏ thì đột nhiên nghe chát một tiếng, sau gáy bị vật cứng đập vào, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Bảo Lâm ngã xuống nền đường lạnh lẽo vẫn nhận thức mơ hồ có tiếng người nói.
“Khiêng cậu ta đi mau”