CHƯƠNG 5: CÔ MÙ À
"Nguyệt Nguyệt, anh có rất nhiều biện pháp đối phó tên Tần Duy thua cuộc này."
Trên mặt Lý Long tràn đầy khinh thường.
"Ừ, chồng, anh là nhất." Lâm Nguyệt Nguyệt thân mật ôm Lý Long, hôn lên mặt anh hai cái.
"Ừ, ông xã là tốt nhất." Lâm Nguyệt Nguyệt thân mật ôm lấy Lý Long, hôn lên mặt hắn ta hai cái.
Mà lúc này, Từ Linh ở một bên đột nhiên nói: "Tiểu Long, con xuống đỗ xe trước đi, mẹ thuận đường dẫn theo Nguyệt Nguyệt đi thăm ông cụ."
"Vâng, thưa bác gái."
Lý Long gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Từ Linh dẫntheo Lâm Nguyệt Nguyệt hai người đi tới một tầng phòng bệnh khác.
Trong phòng bệnh, một ông lão râu tóc bạc trắng đang nằm đó, cả người gầy gò.
Người này chính là Lâm Bách Trọng, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lâm, ông nội của Lâm Nguyệt Nguyệt.
Một tháng trước, ông cụ đột nhiên bệnh nặng phải nhập viện.
"Hiếm có lắm nhé, hai mẹ con các con còn có thời gian đến thăm tôi cơ à!" Ông cụ Lâm thấy hai người, sắc mặt nhất thời âm trầm.
Từ sau khi ông ta bệnh nặng, vợ chồng Từ Linh luôn nhớ nhung tới việc kinh doanh của nhà họ Lâm, hiện tại chỉ chờ ông nhắm mắt.
Để kế thừa gia sản thôi.
Ba, sao ba có thể nói như vậy, thân thể ba không được khỏe, nhà họ Lâm lớn như vậy phải có người xử lý mới được chứ.
Từ Linh cười đi tới, lộ ra biểu tình dối trá.
Hừ! Chỉ cần tôi còn chưa chết, các người có nằm mơ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó! "Lâm Bách Trọng cả giận nói.
"Ba, ba còn nói hồ đồ gì đó, ba chỉ có một đứa con trai là Thiết Hàn, không cho anh ấy còn có thể cho ai nữa đây." Từ Linh cũng không tức giận, ngồi ở bên giường bệnh chậm chạp gọt táo.
"Vợ chồng các người đừng mơ mộng hão huyền nữa, chờ tôi chết, tôi sẽ đưa tất cả cho Tiểu Duy, cũng sẽ không để lại một cắc xu teng nào cho các người!"
Người già mới biết lòng lang dạ sói là thế nào!
Từ khi ông ta bị bệnh tới nay, đôi vợ chồng này hoàn toàn bại lộ khuôn mặt thật, một lòng một dạ muốn cướp đoạt gia sản trong tay ông ta.
"Ông nội, con cùng Tần Duy vô dụng kia đã ly hôn rồi, một người ngoài như anh ta nào có tư cách kế thừa gia sản của ông chứ?"
Lúc này, Lâm Nguyệt Nguyệt lạnh giọng nói.
Cái gì!!!
Sắc mặt Lâm Bách Trọng đại biến, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt trừng lớn, cả giận nói: "Cô nói cái gì? Cô đã ly hôn với Tiểu Duy rồi?"
"Không sai, lần này con tới chính là muốn thông báo cho ông một tiếng, Nguyệt Nguyệt cùng Tần Duy đã ly hôn rồi, tên bỏ đi kia đã không còn là cháu rể của ba nữa rồi!"
Cô! Các người!
Lâm Bách Trọng tức giận đến mức thiếu chút nữa từ trên giường bệnh ngồi dậy, một tay ôm trái tim của mình, một tay chỉ vào hai người Từ Linh cùng Lâm Nguyệt Nguyệt.
"Không có sự cho phép của tôi, ai cho cô ly hôn!"
"Ba, con nghĩ mãi mà không rõ, tên bỏ đi Tần Duy kia có cái gì tốt chứ, nếu như không phải lúc trước ba nhất thời hồ đồ cố ý để Nguyệt Nguyệt gả cho hắn ta, tên bỏ đi kia ngay cả tư cách vào cửa nhà họ Lâm cũng không có nữa đó."
Từ Linh nói ra lời bình thường bà ta vẫn không dám nói.
"Đúng vậy, ông nội, cháu căn bản không thích tên bỏ đi kia, anh ta vô năng như vậy, có điểm nào xứng với cháu chứ?" Lâm Nguyệt Nguyệt cũng mặt mày không vui.
"Cút!"
"Các người cút cho tôi!"
Lâm Bách Trọng đánh đổ giỏ trái cây trên ngăn tủ, rống giận.
"Ba, tin tức con đã thông báo cho ba rồi, hai người bọn họ cũng đã ly hôn, nói tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì cả."
Nói xong, bà ta dẫn theo Lâm Nguyệt Nguyệt muốn đi.
Bây giờ bà ta đang chờ lão gia tử tắt thở, hễ lão gia tử chết, gia sản nhà họ Lâm đều là của bọn họ.
"Các người sẽ hối hận! Nhớ kỹ lời tôi nói, các người nhất định sẽ hối hận!"
Lâm Bách Trọng rống giận.
Từ Linh không để ý, dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.
Hừ, hối hận?
Cái tên Tần Duy bất lực kia, có tư cách gì làm cho bọn họ hối hận chứ?
Xem ra lão gia tử thật sự đã bệnh đến hồ đồ rồi.
Trong phòng bệnh, lồng ngực Lâm Bách Trọng phập phồng không yên.
Ông ta đau lòng nói: "Nguyên soái, tôi có lỗi với ngài!"
Suy nghĩ của ông ta vào lúc này đã trở lại hai mươi năm trước.
Lúc đó ông ta vẫn còn phục vụ trong quân đội.
Lúc ấy đảm nhiệm đại tá đoàn trưởng chiến khu Mạc Bắc.
Xuất ngũ năm ấy, nguyên soái giao cho ông ta một đứa trẻ, cũng dặn dò nói: "Bách Trọng, Lê Đán, các cậu đều là lão chiến hữu đã đi theo tôi nhiều năm, mẹ của con tôi chết ở trong tay nước địch, chiến tử biên cương, hôm nay tôi lẻ loi một mình, chiến sự biên cương đến nay vẫn không ngừng, thân là chủ soái, tôi không thể thoát thân, càng không có thời gian chăm sóc cho con mình!"
"Đứa con này chỉ có thể giao phó cho các cậu dưỡng dục thành người, chờ chiến sự bình định, tôi chắc chắn sẽ đón nó về nhà!"
Nhớ kỹ, cừu địch của tôi quá nhiều, thân phận con tôi nhất định không thể bại lộ.
"Người làm cha như tôi mắc nợ nó nhiều lắm, chờ tôi bình định tứ hải man di, ngày trở về, nhất định sẽ là thời điểm chúng ta gặp lại!"
Cứ như vậy, ông ta cùng chiến hữu Tần Lê Đán mang theo Tần Duy đi tới Trung Hải, mai danh ẩn tích.
Thân thế thật của Tần Duy chính là con trai độc nhất của Chiến Thần Mạc Bắc khiến vô số nước địch phải run sợ, Tần Thiên!
Tần Lê Đán là ba nuôi của Tần Duy, trở lại Trung Hải chưa được mấy năm đã qua đời. Vì có thể chăm sóc cho Tần Duy tốt hơn, Lâm Bách Trọng gạt bỏ ý kiến của mọi người, thúc đẩy hôn nhân của Tần Duy và Lâm Nguyệt Nguyệt.
Lại không ngờ tới, làm như vậy ngược lại lại hại Tần Duy.
Nghĩ đến đây, Lâm Bách Trọng hối hận vô cùng!
Xong rồi, nhà họ Lâm xong đời rồi!
Lâm Bách Trọng vẻ mặt thống khổ, hai mắt nhắm chặt.
Nếu nguyên soái biết con trai mình bị sỉ nhục như vậy.
Toàn bộ nhà họ Lâm sẽ tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt!
Con thịnh nộ của Chiến thần, núi thây biển máu, chớ nói chi là một nhà họ Lâm cỏn con!
…
"Cô Dương, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cô, cô yên tâm, ba trăm triệu kia tôi nhất định sẽ trả lại cho cô."
Trong phòng bệnh, Tần Duy vô cùng cảm kích nói với Dương Nhã Tinh.
"Ngài Tần, thật sự không cần trả, so với chuyện anh ông nội tôi một mạng, ba trăm triệu này thật sự không tính là gì cả."
Dương Nhã Tinh vội vàng lắc đầu.
Sau khi nói xong, cô lại đột nhiên nhớ tới bệnh tình của ông nội.
Lại tiếp tục nói: "Ngài Tần, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi bàn chuyện chút không?"
Đương nhiên có thể.
Tần Duy lập tức đáp ứng.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, đi tới cửa bệnh viện.
Mới vừa đi tới cửa bệnh viện, Tần Duy đã nhìn thấy đoàn người Lâm Nguyệt Nguyệt.
Mà vừa vặn đúng lúc này, Lý Long lái một chiếc Mercedes dừng ở trước mặt Lâm Nguyệt Nguyệt.
Lâm Nguyệt Nguyệt cũng thấy được Tần Duy, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống.
"Tần Duy, anh có thấy không, chồng tôi tốt hơn tên bỏ đi như anh nhiều, nghĩ đến những ngày ở bên anh thật sự khiến tôi ghê tởm tới buồn nôn."
"Có điều bây giờ đã tốt rôi, tôi rốt cục cũng thoát khỏi cái tên vô dụng bỏ đi nhà anh, rốt cuộc không cần mỗi ngày nhìn thấy cái gương mặt làm người ta chán ghét này nữa rồi!"
Lâm Nguyệt Nguyệt nói lời ác độc nhất để lăng mạ Tần Duy.
Sắc mặt Tần Duy trở nên khó coi, anh nghĩ mãi mà không rõ, trên thế giới này sao lại có thể có một phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy!
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh lập tức mất vui, cô lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, ấn một cái.
Tách!
Một chiếc Ferrari 418 bên đường nhấp nháy ánh đèn yêu diễm.
Ngài Tần, chúng ta đi thôi.
Nói xong, trước mặt mọi người, Dương Nhã Tinh kéo cánh tay Tần Duy đi về phía chiếc Ferrari cao quý kia.
Trước khi lên xe, Dương Nhã Tinh đột nhiên dừng bước, trong đôi mắt xinh đẹp lóe qua một tia trêu tức.
Nói với Lâm Nguyệt Nguyệt đang mang sắc mặt khó coi một câu.
"Vị tiểu thư này, cảm ơn cô đã buông tha cho ngài Tần."
Nói xong, Dương Nhã Tinh dẫn theo Tần Duy lên xe, Ferrari phát ra tiếng nổ vang đinh tai, rời khỏi nơi này để lại dấu vết đầy đất.