CHƯƠNG 8: ĐÁNH RẮN ĐÁNH DẬP ĐẦU
Lão đầu gầy kia là thầy thuốc trong thôn, Tư đại phu.
“Hu hu… mẹ…ca ca chảy rất nhiều máu, ca ca sẽ chết sao?” Yên Yên bổ nhào vào trong ngực Lưu Ly, khóc đến đau lòng.
“Có đại phu ở đây, ca ca sẽ không sao.” Lưu Ly ôn nhu an ủi, sau đó liếc nhìn qua quả phụ Lê, hỏi Yên Yên: “Yên Yên ngoan, nói cho mẹ biết có chuyện gì, ca ca vì sao lại té ngã được không?”
Yên Yên nghe vậy, lúc này nhìn về phía quả phụ Lê, sau đó ánh mắt tràn đầy sợ hãi trốn vào trong ngực Lưu Ly, nhưng vẫn nhớ trả lời câu hỏi của Lưu Ly.
“Bà Lê mắng mẹ, ca ca không cho bà ấy mắng mẹ, thì bà ấy đẩy ngã ca ca, ca ca ngã xuống tảng đá, chảy rất nhiều máu, hu hu hu…”
Lời nói của Yên Yên đối với quả phụ Lê, không nghi ngờ vả mặt, dù sao quả phụ Lê vừa rồi còn nói là Bình Bình tự mình té ngã.
Quả phụ Lê đang muốn tiếp tục cãi lại, lúc này người trong thôn theo quả phụ Lê đến có chút nhìn không được rồi.
“Lê thị, bà đẩy con nhà người ta chúng ta đều thấy, bà nói con nhà người ta tự ngã, là khinh mắt chúng ta mù sao?”
Nói chuyện là một người chua ngoa khác, Trần Thị của Trương gia.
Trần Thị này mặc dù chua ngoa, nhưng lại có mấy phần chăm sóc với ba mẹ con nguyên chủ, làm người cũng sảng khoải, là người miệng dao găm, tâm đậu phụ.
Có thể nói không có Trần Thị này, ba mẹ con nguyên chủ có thể đã sớm chết đói.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly cho Trần Thị một ánh mắt cảm kích.
Mà quả phụ Lê bị Trần Thị làm mất mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, đang muốn cãi lại, nhưng lúc này Lưu Ly lại mở miệng.
“Lưu Ly tôi không có bản lĩnh gì, nhưng hai đứa con này là mạng của tôi, hôm nay tôi đặt lời ở đây, nếu như con trai tôi có chuyện gì không hay xảy ra, tôi nhất định phải lên huyện tố cáo đến nha môn, tôi muốn xem xem mẹ ruột của tú tài đánh trẻ nhỏ bị thương thì bị phán tội gì, tú tài này có một người mẹ phạm tội, còn có thể thi cử nữa không.”
Giọng nói Lưu Ly vang vang có lực, lại nói đến uy hiếp quả phụ Lê.
Quả phụ Lê một mình nuôi lớn con trai, chỉ một đứa con trai vậy, chỉ trông chờ vào con trai mình thi được công danh mà nở mày nở mặt.
Những cái khác bà ta có thể không quan tâm, nhưng không thể không quan tâm đến tiền đồ của con mình.
“Cô…con của cô chỉ mới chảy chút máu, có thể có chuyện gì? Trong thôn này có con cái nhà ai mà không va chạm?” Quả phụ Lê rõ ràng hô hấp không thông.
Lưu Ly lại trực tiếp sẵng giọng: “Đã chảy máu rồi còn không sao, sao bà không đánh vỡ đầu con bà rồi lại nói mấy lời này?”
Nói xong, Lưu Ly lại nói: “Cho dù Bình Bình nhà tôi không có việc gì, bà nhục mạ danh dự của tôi, bức tử tôi, tôi cũng có thể bẩm lên huyện thái gia phân xử cho tôi.”
Lưu Ly biết Bình Bình không sao, cho nên mới nói những lời này, chủ yếu là vì đè quả phụ Lê xuống, để cho quả phụ Lê biết Lưu Ly cô không là một thứ đồ dễ bắt nạt, một khi không ổn, cô sẽ cáo lên nha môn, làm Từ Chính cũng khỏi đi thi công danh nữa.
Dù sao quả phụ Lê cũng quan tâm đến công danh của con trai nhất, bởi vậy cái gì gọi là đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không thì toi công.
Mà những lời này của Lưu Ly, không chỉ không làm người trong thôn cảm thấy Lưu Ly quá đáng, ngược lại trong lòng mọi người đều cảm thán, đúng là sức mạnh người mẹ.
Lưu Ly này nào đã từng mạnh mẽ như vậy? Đây còn không phải là vì đứa nhỏ bị đánh, bị ép ra sao?
Nhất thời, người trong thôn càng thêm thương ba mẹ con Lưu Ly rồi.
Lưu Ly sau khi dọa nạt quả phụ Lê xong, thì nhìn Tư đại phu, sắc bén trên mặt tan đi, chỉ còn lại khách khí: “Tư đại phu, làm phiền ngài rồi.”