CHƯƠNG 7: DIỄN, AI MÀ CHẲNG BIẾT?
Dân làng vốn dĩ bị quả phụ Lê thu hút đến hóng chuyện, ban đầu khi thấy quả phụ Lê đánh ngất đứa trẻ, họ còn nghĩ rằng quả phụ Lê quá độc ác, nhưng bây giờ, nhìn thấy quả phụ Lê như thế này, họ lại cảm thấy rằng Lưu Ly hơi quá đáng.
Nhưng suy cho cùng đó không phải việc của họ, họ cũng không tiện chen mồm vào.
Mặt khác, những dân làng tới sau không biết đầu đuôi ngọn ngành chỉ nhìn thấy Quả phụ Lê bị đánh, bèn cảm thấy Lưu Ly quá đáng, bắt đầu chỉ trỏ.
“Lưu Ly, dù sao Quả phụ Lê cũng là bề trên của cô. Cô tát vào mặt người ta như thế này thật quá đáng.”
“Đúng vậy, vốn chuyện này là lỗi của cô. Người ta chỉ có mỗi một đứa con trai. Dù góa vợ, nhưng hắn vẫn là một tú tài, cũng không phải là người mà cô có thể tơ tưởng tới. Người ta thân làm mẹ, không đồng ý cũng đúng, sao cô lại đánh người ta thế này? Đúng là vô lý.”
Trước những lời chỉ trích từ dân làng, lòng Lưu Ly chùng xuống.
Cô đã thấy không thể phân biệt đúng sai, nhưng chưa bao giờ thấy không phân biệt đúng sai như vậy.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ xông lên xé xác bà ta, nhưng giờ đã khác xưa, cô muốn ở trong thôn chăm sóc cho hai đứa con thật tử tế, không thể làm mất lòng dân làng.
Sau khi suy nghĩ, Lưu Ly len lén nhéo đùi, cơn đau khiến nước mắt cô trào ra ngay lập tức.
“Thím Vương, tôi biết bình thường thím là người biết phân phải trái nhất, bây giờ nói thế chắc chắn là do không biết đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện nên mới nói oan cho tôi, tôi không trách thím.” Lưu Ly nhìn người phụ nữ đã buộc tội mình gay gắt nhất, khuôn mặt đầy buồn bã.
Diễn, ai mà chẳng biết?
Phải biết rằng cô cũng đã từng giúp bạn bè trong làng giải trí diễn kịch, đối diễn với những diễn viên lão làng diễn một vở.
Nếu không phải không có mộng gia nhập làng giải trí, có lẽ bây giờ cô đã đứng ở hàng top rồi.
Khi Vương Đại Lâm nghe Lưu Ly nói thế, bà ta lập tức cảm thấy mình thực sự là người biết phân phải trái, rồi cũng cảm thấy rằng có lẽ mình không thực sự hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, e rằng bà ấy đã nói oan cho người ta, nên thuận theo lời của Lưu Ly hỏi: “Lưu Ly à, thím vừa tới đây, thật sự không rõ đầu đuôi câu chuyện, hay con kể cho thím, nếu thật sự nói oan cho con, thím sẽ bồi tội với con.”
Nghe vậy, Lưu Ly nói: “Thím Lê này nhân lúc tôi không có ở nhà, đánh Bình Bình nhà tôi đầu đầy máu, giờ hôn mê không biết sống chết, lại luôn mồm luôn miệng nói rằng tôi dụ dỗ con trai bà ấy. Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, ăn không nói có, vu khống tôi dụ dỗ con trai bà ta. Đây là muốn ép tôi vào đường cùng có phải không!”
Vương Đại Lâm nhìn về phía Bình Bình trên mặt đất, khi nhìn thấy đầu Bình Bình chảy máu bất tỉnh, Vương Đại Lâm không khỏi thở ớn lạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Đại Lâm, Lưu Ly nhân cơ hội nói tiếp: “Bình Bình nhà tôi bây giờ đã bị đánh tơi tả như thế này, người làm mẹ như tôi lẽ nào không thể đòi lại công bằng cho con mình hay sao? Nếu đã thế thì chi bằng tôi đập đầu chết đi, còn hơn là trơ mắt nhìn con mình bị ức hiếp mà không làm được gì.”
Khi dân làng nhìn thấy Bình Bình trên mặt đất và nghe thấy lời của Lưu Ly, khuôn mặt của họ lộ ra vẻ xấu hổ.
Nếu đổi lại là con của họ bị người ta đánh cho bất tỉnh nhân sự thì họ cũng sẽ liều mạng với kẻ đó, hai cái tát là còn nhẹ.
Mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào quả phụ Lê, miệng thốt ra những lời chỉ trích.
Quả phụ Lê thấy thế trong lòng hoảng hốt, ngay lập tức vặn lại: “Cô đang nói nhảm nhí, con trai cô tự ngã, không liên quan đến tôi...”
“Mẹ ... mẹ ơi ... hu hu...”
Đúng lúc này, giọng nói của Yên Yên vang lên.
Lưu Ly theo tiếng nói, nhìn thấy Yên Yên đang chạy về phía cô, mà theo sau là một ông lão gầy gò với bộ râu trắng.