CHƯƠNG 2: ĐỨA BÉ MẤT RỒI
“Diệc Tâm, em xem bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi đầu mùa rồi! Anh đưa em đi dạo nhé!”, Phó Tư Viễn phong thái ưu nhã đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tay còn gõ gõ lên kính miệng huýt sáo vui vẻ.
“Thật ạ, em cũng muốn ra ngoài nhiều hơn một chút để hít thở không khí trong lành nhưng thấy anh bận rộn quá nên không dám làm phiền anh!”, Diệc Tâm chống tay xuống giường nặng nề ngồi dậy, chỉ còn một tháng nữa thôi là cô sẽ được đón đứa con đầu lòng chào đời. Cô hi vọng đứa bé này sẽ xinh đẹp, hoạt bát như Phó Tư Viễn.
“Hôm nay anh không bận, vì em nên tạm gác tất cả công việc lại rồi!”
Phó Tư Viễn mỉm cười, với tay lấy một chiếc áo len trên tường ân cần khoác lên cho Diệc Tâm rồi dìu cô xuống xe.
“Con đường này quen lắm, nhưng chúng ta không phải ra công viên đi dạo sao?”, Diệc Tâm kinh ngạc khi thấy Phó Tư Viễn rẽ vào một con đường mòn phủ đầy cây mâm xôi dại hai bên.
“Anh muốn cho em một bất ngờ! Chúng ta về biệt thự mùa đông của Diệc gia nhé, chắc em nhớ nó lắm!”
“Vâng, đúng là em rất nhớ nó, năm nào mùa đông đến cả nhà em cũng đều trở về đây nghỉ ngơi!”
Diệc Tâm còn nhớ tâm trạng sung sướng của mình sau bao ngày nhốt mình trong phòng, Phó Tư Viễn lại đề nghị chở cô trở về biệt thự của Diệc gia để nghỉ dưỡng. Chỉ có điều chuyến nghỉ dưỡng này rốt cục lại biến thành một cơn ác mộng kinh khủng.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ Phó Tư Viễn mà cô từng hết sức tin tưởng lại xuống tay tàn ác như vậy, đứa bé này có tội tình gì đâu chứ? Cô bị bọn người đó nhẫn tâm bỏ rơi ở nơi này, còn khóa trái cửa, chính là muốn trực tiếp giết chết cô, để cô không thể nào thoát ra ngoài mà kêu cứu được.
Diệc Tâm với tay nhặt một tấm ảnh mà Phó Tư Viễn đã vứt lại, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt – là phòng ngủ của Phó Tư Viễn ở Phó gia. Nhưng người đang nằm bên cạnh cô lại không phải là Phó Tư Viễn, tuy chỉ nhìn thấy góc nghiêng của anh ta nhưng có thể nhận thấy những đường nét nam tính cuốn hút như tượng tạc của người đàn ông xa lạ. Anh ta thực sự là cha của đứa bé này sao, liệu anh ta có biết đến sự tồn tại của nó hay không hay anh ta chính là đồng bọn của tên xảo trá Phó Tư Viễn?
“Cái bẫy, đây chính là cái bẫy mà hắn ta đã chuẩn bị cho mình nhảy vào! Phó Tư Viễn, dù tôi có làm ma cũng dứt khoát không bao giờ tha cho anh!”, Diệc Tâm phẫn nộ vò nát tấm ảnh trong tay, cơn hận tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy tâm can.
Bây giờ trời đã vào mùa đông, không khí cực kỳ lạnh lẽo, mà trên người Diệc Tâm chỉ khoác một chiếc áo len mỏng manh, người cô bất giác run lên từng cơn, hai hàm răng va vào nhau đánh bò cạp. Cô cảm nhận được cơn đau ngày càng dữ dội hơn dồn dập ập đến, mồ hôi túa ra như tắm ướt đẫm hai bên thái dương. Một dòng nước ấm bắt đầu chảy ra giữa hai chân, Diệc Tâm ôm bụng nghiến răng cố gắng lết ra đến gần cửa hơn, từng hơi thở mỏng manh bị bóp nghẹn trong cuống họng, cô khó khăn cất tiếng kêu cứu. Hai tay đấm thùm thụp vào cửa không ngừng bất chấp đau đớn.
“Cứu…cứu tôi với! Có ai không…Cứu”
Cánh cửa gỗ nặng nề vẫn đóng im ỉm, Diệc Tâm nhớ đến căn phòng nhỏ xíu có cửa sổ hướng ra vườn mà cô vẫn thường nằm đọc sách…chắc bọn họ vẫn chưa kịp đóng, còn có cơ hội thoát được. Nghĩ thế, Diệc Tâm cố nhích thân người từng chút một đến vách tường rồi chống tay đứng dậy, váy áo cô đều dính dịch ối nhầy nhụa, đứa trẻ trong bụng cũng cử động yếu dần. Diệc Tâm đau khổ lê từng bước, nhấc người leo qua bậu cửa sổ nhỏ hẹp chưa đóng kín. Có tiếng xe chạy vọng từ đường lớn vào, cô thầm rơi nước mắt, “Một chút, một nữa thôi, con cố lên. Mẹ sẽ cứu con mà”. Ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt khiến Diệc Tâm loạng choạng đứng không vững, cô kêu lên mấy tiếng yếu ớt rồi ngay lập tức ngã khuỵu xuống nền tuyết ẩm ướt.
Diệc Tâm mơ mơ hồ hồ nghe tiếng dụng cụ bằng kim loại va vào nhau loảng xoảng, mùi máu tanh ngây ngây xộc lên mũi khiến cô choáng váng nhưng mắt nặng như chì không thể nào nhấc lên nổi, hơi lạnh tỏa ra bủa vây thân thể tựa như đang nằm giữa hầm băng. Những tiếng nói lao xao đập vào màn nhĩ cô chát chúa.
“Bác sĩ Tôn, không xong rồi, sản phụ ra quá nhiều máu!”
“Tiếp tục truyền máu đi, tôi phải cầm máu trước đã. Đứa bé này…thiếu tháng lại bị cạn nước ối! Không cứu được nữa rồi! Đưa kéo cho tôi!”
Diệc Tâm thều thào, cố gắng nhấc tay lên nhưng vô lực, “Xin hãy cứu con tôi…cứu với!”
“Người mẹ còn cứu được không bác sĩ?”
“Cô gái này có người thân nào không, mau kêu thân nhân ký tên vào giấy cam kết đi, tình hình nguy kịch rồi!”
“Không…không có. Một người lái xe bán tải vô tình bắt gặp giữa đường đã mang cô ta vào đây!”
“Ôi trời! Không xong rồi…tim ngừng đập rồi!”
“Mau, kích tim…nhanh lên, không kịp nữa rồi!”
Âm thanh của máy lạnh chạy rì rì trong phòng, chẳng có bất kỳ tiếng khóc của trẻ sơ sinh nào vang lên cả, sự im lặng như tờ đầy nhức nhối. Đứa bé đã trở nên tím tái, không còn chút hơi thở nào được quấn chặt trong khăn vải đặt xuống bên cạnh người mẹ lúc này cũng đã thập tử nhất sinh, hai mắt khép hờ không còn chút sức sống nào, trên má cô còn dấu vết lăn dài của dòng nước mắt nóng rực.