Chương
Cài đặt

Chương 1: Chỉ là một đứa con nuôi

"Sao rồi ông, họ có chịu giúp đỡ mình không"

"Không bà ơi, họ không dám giúp đỡ chúng ta"

Hiện tại Triệu gia đang gặp vấn đề rất lớn ảnh hưởng đến cả tập đoàn, nên không Triệu đã gọi các cổ đông giúp đỡ. Nhưng ngược lại, họ không giúp đỡ cho Triệu thị. Ông bà Triệu lo lắng sợ tập đoàn phá sản, sự nghiệp tiền tài mất hết.

"Ba mẹ, con mới về"

Người vừa lên tiếng là đại tiểu thư Triệu gia, Triệu Tử Vân. Cô ta sinh ra đã ở vạch đích đã gặm thìa vàng. Được ông bà Triệu yêu thương, che chở, muốn gì là có đó. Cô ta đi vào nhà thì thấy vẻ mặt của ba mẹ mình lo lắng bèn lên tiếng.

"Ba mẹ có chuyện gì sao ạ"

Lúc này ông Triệu chợt nhớ ra gì đó, ông nhìn cô ta nói.

"Bà nó, giờ chỉ có một cách mới cứu được tập đoàn"

"Cách gì vậy ông"

"Nhờ Trịnh Khắc Chung giúp đỡ"

Nói rồi ông Triệu lấy điện thoại, bấm một dòng số lạ, tầm 5phút đầu dây bên kia bắt máy.

"Ông Triệu gọi tôi có chuyện gì"

"Trịnh tổng, xin cậu giúp đỡ tập đoàn tôi"

"Được,nhưng với một điều kiện"

"Điều kiện gì, cậu cứ nói tôi sẽ đáp ứng"

"Gã con gái của ông cho tôi"

"Cái này..."

"Nếu không được thì..."

"Được tôi đồng ý"

"Được, ngày mai sẽ có người qua đón con của ông"

Nói rồi đầu dây bên kia tắt máy,  ông Triệu thở dài rồi nói.

"Cậu ta đã đồng ý giúp đỡ tập đoàn chúng ta, nhưng với một điều kiện"

"Điều kiện gì vậy ông"

Ông Triệu không nói gì mà nhìn qua Triệu Tử Vân.

"Tử Vân, chỉ có con mới giúp đỡ được tập đoàn của gia đình mình"

Bà Triệu nghe chồng mình nói vậy, thì cũng biết được điều kiện mà người bên kia đưa ra. Bà Triệu nhìn chồng mình nói.

"Không được, tôi không gã Tử Vân cho một tên ác ma như cậu ta đâu"

"Đúng đó ba, con cũng không muốn gã cho hắn ta đâu"

Triệu Tử Vân nghe mẹ mình nói thế, thì nói thêm, cô ta không muốn gã cho một tên ác ma, lỡ cô ta ở với hắn ta sẽ bị hắn ta hành hạ.

"Bây giờ, con không giúp thì ai giúp đây,ngày mai họ sẽ đưa người qua rước"

"Ba, hay là để Tử Yên gã cho hắn ta đi"

"Đúng đó ông, để cho con nhỏ đó thay thế đi, dù gì nó cũng là nhị tiểu thư của Triệu gia"

"Ừ..cũng được, Tử Yên ra ba biểu"

Tử Yên đang ở trong bếp dọn dẹp, cô đã nghe hết từ đầu câu chuyện, cô biết thế nào họ cũng lấy cô ra làm vật thế thân. Tuy mang danh là nhị tiểu thư của Triệu gia, nhưng cô không khác gì một con osin, từ lúc cô sinh ra đến cả sữa mẹ cô cũng không được uống, cũng không có được tình yêu thương của ba mẹ, lúc nào họ cùng lôi cô ra mà chửi rủa, đánh đập. Ở trong căn nhà này, chỉ có quản gia và người làm yêu thương cô.

Tử Yên nghe ông Triệu gọi liền đi ra, đứng trước mặt ông ta. Trên người cô mặc một chiếc áo cũ rít, tay chân đều có vết bầm.

"Ba gọi con"

"Ừ, từ ngày mai con sẽ chuyển qua Trịnh gia sống, con sẽ không ở đây nữa"

"Ba cầu xin ba đừng gã con qua bên đó, ba muốn con làm gì cũng được"

"Tử Yên, coi như ba cầu xin con, chỉ có con mới cứu được Triệu Thị"

"Nhưng con không muốn, tại sao ba không gã chị qua bên đó mà ba lại gã con chứ, con cũng là con gái của ba mà" cô hét lớn

Chát...

Tử Yên vừa nói xong thì đã ăn chọn một cái tát của Bà Triệu,bà ta tức giận nói.

"Tao nuôi mày từ nhỏ đến lớn, bây giờ mày trả ơn cho cái gia đình như vậy à, đồ bất hiếu"

Tử Yên nước mắt lưng tròng, cùng là con của họ, nhưng sao lại đối sử như vậy,chị của cô thì được sự quan tâm yêu thương, được gì có đó, còn cô thì bị bỏ rơi, không quan tâm, cũng không thèm chăm sóc hay yêu thương cô. Họ đánh đập, sỉ nhục cô như một con chó. Tử Yên hướng mắt lên nhìn bà Triệu.

"Mẹ, tại sao mẹ lại đối sự với con như vậy, con cũng là con gái của mẹ mà"

"Người đâu, đưa nó lên phòng, nhốt nó lại không để nó chạy thoát"

Bà Triệu không quan tâm nói hỏi của Tử Yên, bà ta ra lệnh cho đám người hầu đưa cô lên phòng. Từ đầu đến cuối Triệu Tử Vân nhìn thấy tất cả, môi cô ta nhếch lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tử Yên.

Nghe được lệnh đám người làm đưa cô lên phòng, dù họ có thương cô, nhưng lệnh của bà chủ thì họ không dám cải, chỉ biết làm theo. Đám người làm đưa cô lên phòng, nói cách khác đó không phải là phòng, mà gọi là nhà kho. Vì Tử Yên dọn dẹp lại nên mới sạch sẽ như vậy. Một trong đám người làm đó lên tiếng.

"Thật tội cho tiểu thư, không được ông bà chủ yêu thương, còn đại tiểu thư nhìn mà muốn ghét"

"Các người muốn nghĩ việc hết phải không"

Đám người làm đó, nghe lời cảnh cáo thì sợ hãi, quay lưng đi ra khỏi phòng. Căn phòng giờ chỉ còn có cô và cô ta. Tử Yên nhìn cô ta nói.

"Chị hai, chị xin ba mẹ đừng gã em đi có được không, em không muốn gã cho hắn ta đâu"

"Giúp mày sao, mơ đi"

"Chị hai, chị nói vậy là sao, em là em gái của chị mà"

"Haha..em gái à, tao đâu có xem mày là em gái của tao đâu, mà mày biết tại sao, mày không được ba mẹ yêu thương không"

"Chị nói vậy là có ý gì"

"Thôi được rồi, tao không muốn dấu mày nữa, thật ra mày chỉ là đứa trẻ mồ côi thôi, vì thấy mày tội nghiệp nên mới đưa mày về đây sống"

Lời của Triệu Tử Vân nói như sét đánh ngang tai cô vậy, cô không phải là con ruột của họ sao, cô chỉ là đứa con nuôi thôi sao. Cô không tin, đó không phải là sự thật. Triệu Tử Vân thấy cô như người mất hồn cô ta cười đểu.

"Ở trong căn phòng này đi nha em gái, tận hưởng nó đi, ngày mai là không còn nữa đâu"

Nói rồi cô ta đi ra khỏi phòng, nhưng không quen đóng cửa, căn phòng chỉ còn mình cô. Bây giờ cô mới biết vì sao từ nhỏ đến lớn cô không có được sự quan tâm sự yêu thương, là vì cô là một đứa trẻ không nơi nương tựa được nhặt về nuôi nấng, hèn gì đến cả sữa mẹ cô cũng không được uống. Sự quan tâm, chăm sóc cũng không có.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.