Chương 9: Thân phận thật sự
Một người đàn ông cao to đánh ngất Mộc Tâm rồi bế cô lên xe, đặt cô nằm ổn định trên ghế sau rồi mới trèo lên ghế lái phụ. Ánh mắt nhuốm đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn: "Này, dù gì cũng còn những ba tiếng nữa mới đến giờ hẹn, hay tao với mày chơi trước?".
Người đàn ông cầm lái không chút biến đổi, giọng nói vẫn rất đỗi bình thường: "Nếu mày thích cứ thử, để Chu lão gia biết tao với mày đã chơi cô ta ở trên đường, ông ta sẽ làm như thế nào? Là đem tao với mày ném xuống biển cho cá mập ăn hay là băm tao với mày ra thành trăm mảnh?".
Người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ "ưm" một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu để kiềm chế lại bản tính của đàn ông đang dâng trào trong cơ thể, rồi mới lôi điện thoại ra chơi.
Không biết chiếc xe ô tô đi được bao lâu, Mộc Tâm mới tỉnh lại. Cô không dám phát ra tiếng động, chỉ lặng lẽ quan sát hai tên đàn ông ngồi đằng phía trước. Nhìn đôi tay vì bị dây thừng trói chặt mà hiện lên những vết lằn đỏ chói, cô không khỏi tự chế giễu bản thân.
"Không biết cô gái này đáng giá bao nhiêu mà khiến Chu lão gia mua với số tiền lớn như vậy". Người cầm lái cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh rồi liền dùng một câu nói để phá tan.
"Cô ta đúng là rất xinh đẹp, dáng dấp cũng tương đối. Mà cũng phải nói, Lăng Tử Thiên cũng qua may mắn đi mới có được một người vợ cũ với giá trên trời như vậy". Tên ngồi bên ghế lái phụ nói. Bàn tay vẫn di chuyển nhịp nhàng trên chiếc điện thoại.
Lại là anh ta, lại là người đàn ông tên Lăng Tử Thiên. Nỗi hận trong người Mộc Tâm đã sớm dâng trào. Hận không thể giết chết anh ta, hận không thể đem anh ta băm thành từng khúc, rắc từng khúc xương cho xuống biển khơi.
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp. Hai mắt Mộc Tâm nhắm chặt, làm bộ như vẫn chưa tỉnh. Người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ xuống xe, vòng quay đằng sau bế cô lên phòng cao nhất của khách sạn.
Mộc Tâm không cử động, cô biết, bây giờ là thời cơ tốt nhất, những cô lại không có đánh hắn ta rồi bỏ chốn, cứ mặc cho hắn vác cô vào phòng tổng thống, rồi lại nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường êm ái.
"Chu lão gia". Hắn ta cúi người trước một ông lão tầm 70 tuổi.
"Ra đi".
Chu lão gia đi đến bên giường, ôn hoà mở miệng: "Tiểu Tâm, ông sẽ không làm hại con".
Mộc Tâm vẫn không nhúc nhích.
"Con là cháu ruột của ông, là cháu ruột của Chu Thừa Mạc này".
Mộc Tâm choàng dậy, hai mắt cô mở to, vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hoá được chỗ thông tin này. Cô là cô nhi, từ bé đã sống trong cô nhi viện, sao tự nhiên có thể xuất hiện một người ông?
"Chỉ cần con nhận lại Chu gia, trả thù Lăng Tử Thiên sẽ không thành vấn đề, hơn nữa, con có thể đoạt lấy được Lăng thị".