Giới thiệu
Vào đêm du hành thời gian, động phòng hoa chúc. Vân Thi Nhã đã bị người đàn ông đáng ghét Mặc Thiên Lăng tra tấn đến chết , sau đó bị ném vào sân sau, ở đây nàng bị cấm túc trong bốn năm! Vốn nghĩ rằng bốn năm qua đã rất khó khăn với nàng. Nàng hẳn đã biến thành một người phụ nữ già nua và xấu xí với khuôn mặt vàng vọt! Nhưng nhìn thấy thân hình đầy đặn hấp dẫn, làn da trắng nõn, tiêu tiền như nước, bên cạnh là một tiểu thịt viên giống hệt mình... Mặc Thiên Lăng mắt nóng lên:"Ngươi lấy đâu ra tiền! Ngươi lấy đứa bé ở đâu ra vậy ?!" Cục thịt viên nhìn chằm chằm hắn: "Tránh xa mẹ tôi ra!" Sau khi điều tra kỹ lưỡng chuyện xảy ra năm đó, Mặc Thiên Lăng tỏ vẻ thành khẩn: "Con dâu, anh sai rồi! Con trai, bố sai rồi!"
CHƯƠNG 1: MỘT "CỤC THỊT VIÊN"
Vân Thi Nhã tỉnh lại vì cơn đau nhói.
Nghe thấy tiếng thở của người đàn ông vang lên bên tai, nàng cố sức mở mắt ra... vừa lúc mắt đối mắt với đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông kia. Trong ánh mắt người nọ là chán ghét, là hận thù.
Đậu mèn?!
Nàng vốn là một nhân viên làm việc trong Viện Bảo tàng Quốc gia, đêm nay nàng phải trực ca đêm ở đó.
Khoảng mấy phút trước, nàng đang đứng lau chùi một chiếc vòng tay màu trắng được làm bằng ngọc thạch. Lúc đó, bỗng dưng ngón tay nàng đau xót, đầu ngón tay bị chảy máu, máu rơi xuống vòng tay ngọc thạch kia, sau khi ngọc thạch hấp thu giọt máu thì chợt có một luồng ánh sáng gai mắt lóe lên.
Nàng bị bao phủ trong luồng ánh sáng đó, trong chớp mắt đã biến mất khỏi Viện Bảo tàng.
Vừa mới tỉnh lại nàng đã bị thằng cha thối tha này đè lên giường làm này làm kia luôn?
Hơn nữa, tư thế này cũng quá áp bức, quá làm nhục người ta rồi đấy... khiến nàng trông cứ như công cụ phục vụ thú tính của thằng cha này chứ không giống như cô vợ mới cưới của gã này cho lắm, đúng là đen như chó mà!
Vân Thi Nhã hơi sửng sốt, sau đó nàng kịch liệt phản kháng, bật người dậy: "Cút ra! Tên đàn ông thối tha này! Ngươi muốn chết à?!"
Người đàn ông thấy nàng đã tỉnh lại thì chau mày, sau đó đưa một tay lên, bịt mắt nàng lại.
Vân Thi Nhã nỗ lực giãy dụa, nhưng cơ thể này thật sự đã quá yếu rồi.
Trái lại, hành động phản kháng của nàng càng chọc người đàn ông điên tiết hơn, hắn hung tàn giáng xuống một bạt tai, đánh nàng đến mắt nổ đom đóm: "Vân Thi Nhã! Chẳng phải ngươi không chịu nổi cô đơn cơ mà? Ngay cả gia đinh của Vương phủ cũng có thể lọt vào mắt xanh của ngươi."
"Ngươi làm như vậy trong đêm tân hôn là muốn nhục mạ bổn vương đúng không?"
"Nếu đã như vậy, bổn vương sẽ khiến ngươi hài lòng!"
Cơn đau đớn kịch liệt dày xéo khiến Vân Thi Nhã gào lên một tiếng, vô cùng thảm thương!
Nàng không hề cảm nhận được chút khoái cảm nào, chỉ cảm nhận được nỗi khuất nhục và cơn đau đớn vô biên mà thôi!
Hắn lui lại rồi đứng lên, hai mắt vẫn đỏ ngầu chẳng khác trước đó là bao. Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn một Vân Thi Nhã đã nhũn người trông như một bãi bùn nhão nằm trên giường: "Để có thể gả cho bổn vương, ngươi dám động đến cả Linh Hy."
"Từ hôm nay, bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử thế nào là sống không bằng chết!"
Đương lúc nói chuyện, hắn đã chỉnh lý quần áo chỉnh tề, ném chiếc khăn gấm lau tay vào mặt Vân Thi Nhã: "Người đâu! Từ hôm nay, bắt đầu cấm túc Vương phi trong Thanh Ảnh viện, không có sự cho phép của bổn vương, không kẻ nào được phép đến gặp nàng!"
"Truyền lệnh của bổn vương, Vương phi có bệnh, cần tĩnh dưỡng, điều tất cả hạ nhân của Thanh Ảnh viện sang hầu hạ Tiền viện."
"Từ đêm nay, đóng cửa Thanh Ảnh viện!"
Vừa dứt lời, hắn đi thẳng một mạch ra ngoài mà không hề quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng mơ hồ.
Vân Thi Nhã thật sự rất rất yếu.
Cơ thể này bị hành hạ tới nỗi chỉ chừa lại một hơi thở. Nàng nằm trên giường, động đậy một chút cũng chẳng được, chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn cửa phòng khép lại một cách vô tình.
Nàng dùng chút lý trí còn sót lại, ngẫm nghĩ một chút về những chuyện đã xảy ra.
Nơi này là vương triều Bắc Quận, một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử.
Người đàn ông vừa áp những thú tính kia lên người nàng tên là Mặc Thiên Lăng, là Minh Vương đương nhiệm, là phu quân của nàng.
Còn nàng vốn là một tiểu thư, là con của bà cả ở phủ Quốc công, Vân Thi Nhã.
Thuở nhỏ nàng đem lòng ái mộ Mặc Thiên Lăng, nhưng lại không thể lọt vào mắt xanh của người ấy... Để có thể gả cho Mặc Thiên Lăng, nàng đã bày mưu tính kế vài lần, lần này lại tính kế đến cả muội muội ruột Mặc Linh Hy của hắn.
Suýt chút nữa đã hại Mặc Linh Hy bị người ta vấy bẩn.
Dù rằng nàng đã thuận lợi được gả vào Minh Vương phủ, nhưng Mặc Thiên Lăng lại hận nàng thấu xương.
Đêm nay chính là đêm động phòng của hai người bọn họ.
Nàng bị Mặc Thiên Lăng hạ lệnh đánh cho một trận, sau đó Mặc Thiên Lăng còn tàn bạo làm nhục nàng.
Vân Thi Nhã không chịu đựng nổi nữa rồi. Nàng nhắm mắt lại, rơi vào một khoảng không đen kịt.
...
Bốn năm sau.
Mặc Thiên Lăng vội vã đi vào Vương phủ. Mặt hắn đen như than, đôi mắt đầy tức giận, như một con sư tử sắp phát điên. Người hầu đi phía sau hắn không một ai dám thở mạnh.
Vừa vào đại sảnh, Mặc Thiên Lăng đã bắt đầu đập phá bàn ghế, bình hoa, chén trà vỡ đầy trên đất.
"Giỏi lắm Vân Thi Nhã! Bổn vương cho ngươi 'dưỡng bệnh' bốn năm cơ mà? Vậy mà ngươi còn dám truyền tin xúi bẩy đến trước mặt Thái hậu, ngươi sốt sắng muốn rời khỏi Thanh Ảnh viện đến vậy đúng không, muốn bị bổn vương giết chết đúng không?!"
Hắn ngẩng đầu, trong con ngươi là từng đường vân tơ máu vô cùng rõ ràng!
"Vậy bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!"
Hắn lạnh lùng nói, khí thế hung hăng đi về phía Thanh Ảnh viện.
Vừa mới đi tới trước cửa Thanh Ảnh viện, người hầu sau lưng hắn căng thẳng vội vàng bảo vệ ở phía trước: "Vương gia, có tiếng động!"
Nhìn theo tầm mắt của hai người kia, chỉ thấy dưới chân tường có một cái lỗ nhỏ.
Dường như cửa động kia đã bị thứ gì đó chặn lại, âm thanh sộ soạt từ bên trong vang lên, như có ai đó đang bới thứ gì đó ở trước cửa động... Không lâu sau, một bàn tay trắng bóc béo ịt xuất hiện trước mắt Mặc Thiên Lăng.
Thấy đôi bàn tay nhỏ này, lòng Mặc Thiên Lăng bất giác mềm mại hơn một chút.
Bàn tay nhỏ khẩy khẩy thêm vài cái nữa, sau đó một cái đầu nhỏ tròn trịa xuất hiện ở cửa động.
Nó cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cố gắng chui ra bên ngoài.
Dù chỉ là một đứa bé, nhưng cửa động này cũng không lớn là bao.
Đứa bé này vừa nhìn đã biết được người nhà chăm sóc rất tốt, cơ thể béo ục ịch bị kẹt ở cửa động. Nó chật vật vùng vẫy vài cái vẫn không thể leo ra được, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng "phụt" bật cười của người nào đó đứng bên cạnh.
Mặc Thiên Lăng không nhịn được.
Thật sự là bởi vì đứa bé này đáng yêu quá đi mất!
Nhìn chắc hẳn chỉ mới ba tuổi, đôi mắt to tròn trịa, gương mặt tròn trịa, thân hình cũng tròn trịa nốt...
Trông hệt như một cục thịt viên!
"Ngươi cười cái gì thế hả?"
Cục thịt viên giơ đấm tay nhỏ về phía Mặc Thiên Lăng, bày ra dáng vẻ "ta rất dữ đó nha", dùng giọng sữa trẻ con hét lên: "Còn không mau kéo ta ra, lỡ ta bị ép chết luôn thì làm sao bây giờ?"
Thẳng bé này đang ra lệnh cho Mặc Thiên Lăng hắn ư?
Mặc Thiên Lăng quay đầu lại, nơi này chỉ có hắn và hai tên người hầu đứng phía trước hắn thôi mà.
Hắn nhướng mày, đưa tay chỉ vào mũi mình: "Ngươi đang sai bổn vương làm việc ấy à?"
"Sai ngươi chứ còn sai ai nữa! Còn không mau qua đây?!"
Cục thịt viên tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Mặc Thiên Lăng: "..."
Người hầu và Đồng Thừa định bước lên thì đã bị Mặc Thiên Lăng quát lui: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Hắn tươi cười bước đến, ngồi xổm trước mặt cục thịt viên: "Thịt viên, ngươi mấy tuổi rồi? Là con cái nhà nào? Sao lại chui vào phủ của bổn vương? Còn chui chuồng chó nữa chứ?"
Nhìn cục thịt viên này tức giận vui quá đi mất.
Hắn vươn tay, vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của đứa bé.
Sờ thích tay đấy...
"Ngươi mới là thịt viên á, cả nhà ngươi mới là thịt viên!"
Cục thịt viên nhìn hắn chằm chằm, nó giơ nắm tay không hề có sức uy hiếp của mình lên: "Ngươi mới chui chuồng chó! Cái hang nhỏ này là ta tự đào đó."
Thằng nhóc con này can đảm phết!
Dám đào một cái động trong Vương phủ của hắn, cục thịt viên này thuộc họ nhà chuột hay gì?
"Nếu là ngươi đào, vậy sao lại bị kẹt ở đây?"
Thấy nhóc con đáng yêu như vậy, lửa giận trong lòng Mặc Thiên Lăng bỗng chốc tiêu tán chẳng còn lại gì nữa. Hắn vô cùng hứng thú nhìn đứa nhỏ, lần đầu tiên hắn trêu chọc một đứa nhỏ thế này.
Đồng Mặc và Đồng Thừa đứng một bên nhìn cảnh này mà trợn tròn cả mắt.
Từ trước đến nay Vương gia nhà bọn họ không hề thích mấy đứa nhóc như này!
"Ngươi quản ta à? Gần đây ta ăn nhiều nên lên cân, được chưa?"
Cục thịt viên kiêu ngạo hất đầu: "Rốt cuộc là ngươi có giúp ta không? Muốn giúp thì kéo ta ra ngay đi, còn không giúp thì bớt nói nhảm lại, đừng có làm phiền ta bò ra ngoài!"
Nó vừa nói vừa cố sức vùng vẫy một cái.
Cuối cùng thật sự không thể leo ra được, cái đầu tròn trịa nhụt chí cúi xuống.
"Sao nào? Xin người ta giúp mà khí thế hùng hồn vậy đó hả? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi xin người khác giúp mình như thế nào à?"
Mặc Thiên Lăng buồn cười nhìn cậu bé.
Chỉ thấy vẻ ngoài của cục thịt viên kiêu ngạo này trông hơi quen mắt... rất giống với tính tình có một không hai của hắn khi hắn còn nhỏ.
"Cha ta chết lâu rồi! Ngươi đừng có mà bóc sẹo của ta!"
Lời trẻ nhỏ chẳng đáng để tâm, cục thịt viên trợn mắt với hắn một cái, đang định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy một giọng nói văng vẳng trong viện: "Vân Tiểu Viên! Con ra đây cho ta!"