Chap 2: Kí hợp đồng
Sáng hôm sau, Bạch Vãn Di vẫn đang yên giấc, tiếng của ông Bạch đã vang vọng khắp tầng hai, khiến cô khó chịu ngồi bật dậy:
_ Di Di, chẳng phải con nói sẽ đến Cao thị kí hợp đồng sao? Bây giờ vẫn còn nằm ườn ra đấy, ba đi thay con nhá?
_ Ba ơi, con dậy rồi, con xuống ngay đây ạ!
Bạch Vãn Di nhanh chân nhanh tay vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chạy xuống nhà, vừa hay thấy ông Bạch từ trong phòng ăn đi ra! Cô mỉm cười một cái, sau đó nói:
_ Ba mẹ buổi sáng vui vẻ.
_ Di Di, con đừng phá ba con nhá!
_ Ba, con làm gì có phá ba đâu, có phải không ạ?
Ông Bạch bật cười, lâu lắm rồi ông mới thấy cô nũng nịu với ông, ông vui vẻ quay sang nhìn vợ mình, lên tiếng khen ngợi cô:
_ Di Di trưởng thành rồi, không còn trẻ con nữa đâu!
_ Vậy thì tốt, mau cùng ba đến công ty, trưa có về thì gọi cho mẹ, mẹ cho người làm đồ ăn cho con.
_ Dạ vâng ạ, thưa mẹ con đi!
....
Hợp đồng trên tay, vận mệnh của Bạch thị nằm trong tay Bạch Vãn Di cô, cho dù có đánh đổi bản thân, cô cũng không để cho ba mẹ mình lo lắng vì cô thêm lần nào nữa!
Bạch Vãn Di đi vào trong, vừa đến cửa đã bị chặn lại, vệ sĩ không cho cô vào chỉ vì chưa từng gặp qua cô. Cô gật đầu hiểu, dù sao cũng là lần đầu tiên đến Cao thị. Cô đành gọi cho ba mình để xin số điện thoại của Cao Khải Trạch.
...
Gọi xong, thư kí riêng của Cao Khải Trạch đích thân xuống đón cô, khiến nhân viên ở sảnh phải bàn ra tán vào. Bạch Vãn Di cô chẳng hiểu sao, cuộc sống của người khác mà họ lại cứ chu cái mỏ vào mà nói ra nói vào như vậy chứ?
Thư kí Trần đi phía sau cô, ánh mắt không ngừng ngắm nghía cô từ trên xuống dưới. Thắc mắc là tại sao một cô gái nhỏ bé này lại có đủ can đảm đưa ra điều kiện với Cao Khải Trạch? Người mà ai gặp cũng phải sợ, tuy vẻ bề ngoài có hơn người ta rất nhiều nhưng lại là người không ai có thể đụng vào.
Bạch Vãn Di ra khỏi thang máy, quay người nhìn thư kí Trần, hỏi:
_ Anh không định dẫn đường à?
_ À, à, Bạch tiểu thư mời đi bên này!
Thư kí Trần như quay về thực tại, vừa nãy chỉ chăm chú suy nghĩ mà không xem người trước mặt đến đây là vì mục đích gì!
...
Cốc! Cốc! Cốc!
_ Cao tổng, Bạch tiểu thư đến rồi ạ!
Thư kí Trần mở cửa văn phòng, mời cô vào trong rồi thẳng tay đóng lại, khiến cô giật hết cả mình.
Cao Khải Trạch đi đến sofa ngồi xuống, hướng tay về phía đối diện, nói:
_ Bạch tiểu thư, mời ngồi.
Bạch Vãn Di đi đến ngồi xuống, đưa hợp đồng cho anh rồi tự nhiên rót nước uống. Ánh mắt không ngừng ngó qua ngó lại. Văn phòng của anh thật sự rất lớn, hơn cả văn phòng của ba cô. Đúng là Cao thị, tập đoàn nổi tiếng cả thế giới có khác!
Cao Khải Trạch không xem qua hợp đồng mà thẳng tay kí luôn. Bạch Vãn Di ngạc nhiên, vội đặt ly nước xuống, hai mắt mở lớn, nhìn anh hỏi:
_ Anh...anh không xem lại sao? Lỡ như chúng tôi sửa khác với hôm qua thì sao?
_ Vậy Bạch tiểu thư thật sự đã sửa sai rồi sao?
_ Không có.
Cao Khải Trạch nhếch mép cười, đẩy hợp đồng cho cô, lưng tự nhiên tựa vào ghế, ánh mắt cứ hướng về phía cô, không hề muốn dời đi.
Bạch Vãn Di cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy! Mặt cũng đã đỏ lên, cứ như ngồi trên đống lửa. Ly nước trên tay cũng bị siết chặt lại, ánh mắt né tránh rõ ràng.
Nhưng vừa định chuẩn bị về, cô lại nhớ đến những chuyện ở kiếp trước, liền lấy hết can đảm, hỏi anh:
_ Cao tổng, anh có quen ai tên là Trình Hoạ không?
_ Google đấy, search tên đi!
Bạch Vãn Di nhanh chóng tìm tên người này trên mạng, rất nhanh đã ra rất nhiều thông tin. Vừa quan sát, miệng cô không ngừng lẩm bẩm thông tin trong điện thoại:
_ Trình Hoạ, hai mươi bảy tuổi, diễn viên điện ảnh, hoa hậu, người mẫu, nhân tình của Cao Khải Phong. Hả? Người tình của Cao Khải Phong, vậy tại sao lại mang bụng bầu đến tìm Cao Khải Trạch chứ?
Bạch Vãn Di nhất thời nói ra, liền bị ánh mắt sắc bén và lời nói lạnh lùng của anh làm cho cứng đờ:
_ Cô đang nói gì vậy hả?
Bạch Vãn Di thấy mình quá lời, liền xua tay, cười gượng bảo:
_ Không, không có gì? Nhưng mà Cao tổng, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, tại sao lại chưa kết hôn? Tôi thấy anh cũng không còn trẻ nữa, biết bao nhiêu là cô gái muốn kết hôn với anh.
_ Vậy tại sao cô lại chưa kết hôn?
_ Tôi... tôi là đợi anh đấy!
Bạch Vãn Di không nghĩ ngợi mà nói ra, ánh mắt cùng lời nói kiên định của cô làm anh bật cười. Lần đầu tiên cô được thấy bộ mặt này của anh, cứ như một điều gì đó rất lạ đối với những người như cô.
Cao Khải Trạch đưa mắt nhìn cô, không nhanh không chậm, hỏi lại:
_ Cô vừa chê tôi già, lại muốn kết hôn với tôi, cô cũng lớn tuổi rồi sao?
_ Tôi...
Bạch Vãn Di á khẩu, thật không biết nên trả lời thế nào, nhưng cô vẫn quyết không muốn đấu khẩu thua anh, vội nói một câu khẳng định:
_ Thế thì sao, tôi cũng đã hai mươi bốn rồi, kết hôn cũng là chuyện bình thường. Hay là anh không muốn? Hay là lên không nổi? Haizzzz, chuyện này cũng có thể thông cảm mà!
Bạch Vãn Di vừa nói vừa rót thêm ly nước, không hề nhìn xem sắc mặt của người đối diện đã biến đổi như thế nào! Vừa đưa ly nước lên miệng, tiếng đập bàn của anh khiến cô giật mình. Lúc này mới nhìn anh, biết vừa rồi mình quá lời, vội lên tiếng:
_ Cao tổng, vừa... vừa rồi là tôi quá lời, là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi. Anh...anh đừng giận có được không? Tôi... tôi...anh muốn gì ở tôi cũng được!
Cao Khải Trạch không trả lời, chỉ nhìn cô một cái rồi đi lại bàn làm việc. Cứ nghĩ anh thật sự đã tha cho mình, cô cầm theo túi xách, nói với anh một tiếng rồi định rời khỏi:
_ Cao tổng, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép nha!
_ Ai nói không còn chuyện gì? Chẳng phải vừa rồi Bạch tiểu thư nói, tôi muốn gì ở cô cũng được! Định nuốt lời sao?
_ Vậy anh muốn làm gì?
_ Qua đây!
Cao Khải Trạch ngoắc ngoắc cô lại, ánh mắt không đứng đắn của anh đặt không đúng chỗ, khiến cô đề phòng.
Bạch Vãn Di đi đến đứng cạnh anh, nhìn theo hướng tay anh chỉ, sau đó hỏi:
_ Đây là...
_ Ý trung nhân của tôi.
Bạch Vãn Di kinh ngạc, trong hình chẳng phải là cô lúc nhỏ sao? Tại sao anh lại có tấm ảnh này? Khi cô chụp, cũng chỉ mới có bốn tuổi, nhưng nó bị lạc mất khi cô đi du lịch ở Thái Lan. Không lẽ...anh đã nhặt được nó?
Bạch Vãn Di không biết nên nói gì, chỉ biết im lặng nghe anh nói tiếp:
_ Bạch tiểu thư, cô biết người trong ảnh sao?
_ Không, không có! Tôi không biết! Cao tổng, tôi... tôi xin phép về trước đây! Tạm biệt!
Bạch Vãn Di chạy nhanh ra khỏi văn phòng, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Vừa ra khỏi Cao thị, cô liền quay lại nhìn, thở hỗn hển như vừa thoát khỏi nơi nào đó nguy hiểm lắm! Cô vuốt vuốt ngực mình, sợ hãi nói:
_ Sao tấm ảnh đó lại trong tay Cao Khải Trạch chứ? Lại còn là ý trung nhân của anh ta. Mình thừa nhận, là thật sự muốn theo đuổi lại anh ta. Nhưng chưa gì lại bị anh ta ngắm trúng. Nếu như anh ta biết được, người trong ảnh là mình. Vậy tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Thật sự muốn xem biểu cảm đó mà!