CHƯƠNG 11: THỰC RA LÀ XIN LỖI NHÀ HỌ TRIỆU TA
Rắc.
Thủ hạ của Hồ Kiệt bước tới, trực tiếp bẻ gãy hai cánh tay của Triệu Húc.
“A……"
Triệu Húc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, gào thét như một con lợn bị mổ.
Bà cụ Triệu lo lắng: "Gia chủ Hồ, ngài..."
Phịch.
Hồ Kiệt quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh Hà.
"Cô Triệu Thanh Hà, tôi đã sai."
Cô không nói gì cả.
Chỉ nhìn Hồ Kiệt đang cố chịu đựng, bất chấp nỗi đau của cái chân bị gãy.
Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Thanh Hà.
Bà cụ Triệu và những người khác đều choáng váng.
Gia chủ nhà họ Hồ thật sự đến xin lỗi sao? Sao có thể như thế được! !
Trời sập rồi!
Điên rồi, thân là gia chủ nhà họ Hồ, một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu, Hồ Kiệt vậy mà lại quỳ trước Triệu Thanh Hà bất kể cơ thể đang thương tàn?!
Bà cụ Triệu và những người khác vô cùng kinh hãi.
Sao vậy được? Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chẳng lẽ gia chủ nhà họ Hồ đã mất trí rồi sao?
Hồ Kiệt toát mồ hôi lạnh vì đau, nhưng ông ta không dám không quỳ.
Nếu không, đó sẽ là họa diệt tộc.
"Cô Triệu Thanh Hà, thư ký Canh kêu tôi tới xin lỗi cô, chỉ cần cô có thể tha thứ cho tôi, nhà họ Hồ của tôi sẵn sàng bồi thường tất cả."
"Hồ Hách không biết sống chết, đáng bị như vậy. Hồ Lãm vì bảo vệ Hồ Hách mà phạm phải tội ác tày trời, tôi đã đánh gãy tứ chi của nó, không cho nó ra ngoài suốt một năm."
"Để bày tỏ lời xin lỗi, nhà họ Hồ của tôi xin tặng ngôi biệt thự ở khu Thiên Phủ cho cô Triệu Thanh Hà.”
"Đây là thiệp mời đám cưới của Thần chủ, nhà họ Hồ tôi xin dành cơ hội này cho cô Triệu Thanh Hà."
"Đây là một hợp đồng đầu tư 300 tỷ của nhà họ Hồ, nhà họ Hồ của tôi xin tặng cho cô Triệu Thanh Hà mà không cần bất kỳ hồi báo nào, chỉ cần ký tên là sẽ có hiệu lực.”
"Cô Triệu Thanh Hà, nếu cô không giải hận, tôi sẽ về xử tử Hồ Lãm ngay lập tức."
Sau khi Hồ Kiệt nói xong, cơn đau do gãy chân khiến sắc mặt ông ta tái mét.
Bịch một tiếng, nặng nề khấu đầu ở trước mặt Triệu Thanh Hà.
Bà cụ Triệu kinh ngạc nhìn gia chủ nhà họ Hồ.
Thư ký Canh bảo ông ta tới xin lỗi Triệu Thanh Hà?
Chuyện này lại là sao?
Triệu Thanh Hà bất lực nhìn Vương Bác Thần, không biết phải làm thế nào.
Vương Bác Thần nhẹ nhàng nắm tay Triệu Thanh Hà, một cước đá vào vai Hồ Kiệt: "Cút."
Hồ Kiệt như trút được gánh nặng, Thần chủ đã đánh ông ta, chính là không truy cứu nữa, vội vàng được người khác vác lên rời đi.
Người nhà họ Triệu hít ngược một hơi lạnh.
Đường đường là Hồ Kiệt, gia chủ nhà họ Hồ, mà lại hèn mọn xin lỗi Triệu Thanh Hà như vậy! ! !
Biệt thự ở khu Thiên Phủ là nơi lui tới của quyền quý thứ thiệt, một biệt thự với giá khởi điểm ít nhất phải 240 tỷ, không có địa vị nhất định, thì có tiền cũng không mua được! !
Tương đương với một hợp đồng đầu tư 300 tỷ miễn phí, còn có thiệp mời đến dự đám cưới của Thần chủ...
Những thứ này, nhà họ Hồ vậy mà lại tặng cho Triệu Thanh Hà?!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Gia chủ Hồ, tại sao lại xin lỗi Triệu Thanh Hà?
Nhà họ Triệu như thể ban ngày nhìn thấy ma, không dám tin mà nhìn sang Triệu Thanh Hà.
Nhất là những người đã đắc tội với Triệu Thanh Hà thường ngày, đều hối hận chết đi được.
Nếu Triệu Thanh Hà truy cứu, sợ rằng bọn họ sẽ không được sống yên ổn nữa.
"Để đồ của nhà họ Hồ tặng ở lại, một nhà bọn bây có thể cút rồi đó, đừng làm bẩn mắt ta.”
Bà cụ Triệu hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ cướp lấy đồ trong tay Triệu Thanh Hà, chống gậy xuống đất, uy nghiêm lẫm liệt nói: "Từ hôm nay, mày cũng không cần phải đến công ty gia tộc làm việc nữa.”
Mọi người kinh hãi nhìn bà cụ.
"Mẹ, chúng ta đi thôi."
Vương Bác Thần giận quá hóa cười, một cước đá bay ghế đẩu, vừa định nói, thì bị Triệu Thanh Hà kéo đi.
Cô đã thất vọng cực điểm đối với nhà họ Triệu rồi.
Trần Ngọc mặt đầy chua xót, ủy khuất rời đi.
Sau khi họ rời đi, bà cụ Triệu cười lạnh, giải thích với đám người: "Các người đừng nghĩ nhiều, ngày mai là nghi thức nhậm chức và hôn lễ của Thần chủ, thư ký Canh sắp xếp gia chủ nhà họ Hồ đến xin lỗi, chỉ là vì không muốn có thêm rắc rối, dù sao nhà họ Triệu ta cũng là một đại gia tộc ở Hà Châu, thư ký Canh sợ nhà họ Triệu ta sẽ làm lớn chuyện thôi.”
"Cho nên, thư ký Canh đang vỗ về nhà họ Triệu ta, thực ra, đối tượng mà gia chủ nhà họ Hồ muốn xin lỗi là nhà họ Triệu ta, nhưng trên danh nghĩa, nhà họ Hồ là đang xin lỗi riêng với Triệu Thanh Hà.”
Nghe đến đây, nhà họ Triệu lập tức hiểu ra.
Triệu Húc phẫn uất nói: "Hóa ra là như vậy, bởi mới nói, Gia chủ Hồ làm sao có thể xin lỗi Triệu Thanh Hà chứ."
Triệu Hồng che mặt nói: "Vẫn là bà nội cao minh, vừa nhìn là đã thấy bản chất, nếu không thì thật sự đã bị Triệu Thanh Hà lừa rồi.”
Bà cụ chậm rãi dặn dò: "Hãy tìm bác sĩ giỏi nhất đến nối lại cánh tay cho thằng Húc. Chuẩn bị hậu lễ, ngày mai tham dự hôn lễ của Thần chủ.”
Bà cụ hâm mộ nói: "Thật sự không biết tổ tiên nhà nào linh thiên, con gái được gả cho Thần chủ! Nhưng ngày mai có thể tham gia hôn lễ của Thần chủ, đây chính là phúc khí nhà họ Triệu chúng ta tu mấy đời cũng không được.”
...
Trên đường đi, Vương Bác Thần đã gửi tin nhắn cho Tư Lam.
"Trên hôn lễ, tôi muốn nhà họ Triệu mất hết mặt mũi!”
Đến nhà.
Trần Ngọc tức giận bùng nổ, mắng mỏ: "Vương Bác Thần, đầu óc cậu bị sao vậy? Tôi đã kêu cậu đừng có nói lung tung rồi, tại sao cậu không nghe!”
"Bây giờ, con gái của tôi đã bị sa thải, không có việc làm, cậu hài lòng chưa? Cậu đúng là một tên vô dụng phế vật, cậu còn có ích gì chứ!”
Vương Bác Thần an ủi: "Mẹ, Thanh Hà à, hai người hãy tin con, hôn lễ của Thần chủ, chỉ có hai người mới được vào.”
"Câm miệng cho tôi, nếu không phải tại cậu, thì nhà chúng tôi sẽ không rơi vào bước đường này! Cậu cút cho tôi, cút cho tôi!”
Trần Ngọc tức giận gầm lên: "Nếu cậu không cút, tôi sẽ chết tại đây luôn!"
Triệu Thanh Hà thất vọng liếc nhìn Vương Bác Thần một cái, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khiến người ta đau lòng.
"Anh đi trước đi, đợi mẹ em hết giận rồi anh hẵng về.”
Vương Bác Thần cười khổ, hiện tại anh mới biết, sau khi mình tòng quân, bọn họ đã chịu những tổn thương lớn đến thế nào.
"Vậy, vậy lát nữa anh mới về."
Vương Bác Thần rời đi với bóng lưng ảm đạm, Triệu Thanh Hà che miệng khóc không thành tiếng.
Ra khỏi khu chung cư, Tư Lam gọi điện tới.
"Thần chủ, bên nhà họ Lý mời ngài qua đó.”
Nhà họ Lý?
Ánh mắt Vương Bác Thần đột nhiên trở nên sắc bén, một luồng lệ khí xung thiên, bạo phát ra từ cơ thể anh!
Còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã chủ động tìm tới rồi!
Tốt lắm!
Nhà họ Lý!
Thù của mẹ tôi, chúng ta cũng nên tính rồi!!!
"Tôi lập tức qua đó.”
Vương Bác Thần cúp điện thoại, đôi mắt u ám!
Tình cảnh bi đát khi mẹ mất năm đó, lại lần nữa hiện ra trước mắt.