Chương 2: Trường học.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, thu hoạch lại thì cũng mất tới phân nửa là ở nhà vì cái chân không thể động đậy. Quân sửa soạn trang phục rồi nhìn mình trước gương. Thứ duy nhất mà cô nhóc ghét bỏ chính là bộ đồng phục. Trên sân bóng cô là Hàn Minh Quân mạnh mẽ, ảnh bao, siêu phàm nhưng trên lớp học, cô vẫn chỉ là một Hà Vi, một cô nữ sinh bình thường, việc đi học đồng nghĩa với việc Quân phải mặc đồng phục nữ sinh, cổ thắt nơ, áo tay bồng và váy xếp ly điệu đà.
"Xùy xùy..."
Anh Tường ngó vào phòng em gái đúng lúc Minh Quân vừa mặc xong cái váy. Dơ cẳng định đạp cho anh trai một cái vì tội vô duyên thì thấy anh chìa ra trước mặt hai bộ đồng phục nam.
"Anh có xin nhà trường thêm mấy bộ, vì anh nói quần áo nhanh hỏng, anh chia cho em hai bộ, chịu khó mang đi học, tan giờ thì thay ra để mà tới sân bóng chứ định để bộ dạng này mà tới sao?"
Năm nào anh Tường cũng vậy, năm nào cũng mang quần áo đồng phục nam sinh về cho em gái ngụy trang. Đôi khi Minh Quân không vì lý do gì mà vẫn để anh trai đàn áp âu cũng vì những lo nghĩ từ nhỏ đến lớn của anh những lúc như vậy. Cầm hai bộ quần áo trên tay rồi ôm anh trai một cái. Ông anh xoay vòng vòng cô em gái rồi trầm trồ khen ngợi vẻ nữ tính của cô khiến Quân không tránh khỏi chút khó chịu.
"Hai đứa...mau mau lên sắp trễ học rồi."
Đeo chiếc khuyên tai lên...Quân vội vàng chạy xuống lầu. Mẹ đã đợi sẵn ở cửa với hai chiếc bánh mì trên tay...
"Con cảm ơn mẹ.".-Hai anh em nhà họ Hàn đồng thanh hô lớn rồi với lấy chiếc bánh và chạy ra khỏi nhà.
Ra đến cửa, nhân lúc mẹ không chú ý, Tường Quân lôi trong cặp ra chiếc quần thể thao rồi mặc lồng vào bên trong váy, xong xuôi đâu đấy, hai anh em phi như bay trên chiếc xe Hello Kity.
Tiếng mẹ gọi với theo vẫn như mọi lần.
"Vi...tại sao lại đeo khuyên tai một bên như con trai như thế?"
Âm thanh trong trẻo của một mùa khai trường mới vang lên. Không phải là thứ thanh âm cao siêu gì, chỉ đơn giản là giọng nói của mẹ. Sự ấm áp trong chất giọng lanh lảnh, hương thơm của bếp núc toát ra từ người mẹ nhu hòa hiền dịu.
Ngôi trường mà anh em họ Hà theo học là một trường đào tạo cả ba cấp. Vì nhà của Tường và Quân ở ngoại ô nên hai anh em ở lại ký túc xá để tiện cho việc ăn ở và học tập.Ngôi trường khá rộng và có 3 khu riêng biệt dành cho mỗi cấp. Hàn Minh Quân lớp 9 học ở khu cấp 2 nằm ở giữa. Hàn Quân Tường học lớp 10 nên ở khu cấp 3 , vì cần tập trung vào ôn thi đại học nên nó nằm khá xa, cách khu 1, 2 một con đường đầy những cây phong và bạch đàn...nhưng không vì thế mà có thể ngăn cản Minh Quân chạy qua đó chơi vào lúc tan học. Quân thường chơi bóng rổ cùng vài anh lớp trên...cô nhóc chơi bóng khá giỏi nên được đặc cách vào ghế dự bị của đội truyển Quốc Gia....Và hôm nay, một ngày vô cùng trong đại- ngày khai giảng. Quân đã đi muộn, việc làm đơn nhập học và ghi danh vào ký túc xá khá mất thời giờ. Cô nhóc vội vàng băng qua những dãy hành lang dài thẳng tăm tắp. Tiếng hô hào và bài Quốc ca đã vang lên...mà còn tận hai dãy hành lang nữa mới tới nơi...Nhìn ngó xung quanh, bác bảo về đã đi khuất. Tôi vội vàng nhảy qua dãy hành lang thứ nhất và trượt trên thanh vịn cầu thang để nhảy xuống dãy hành lang thứ 2 thì....
BỐP....
Trời đất bắt đầu đảo điên, thậm trí Quân còn có thể nhìn thấy sao ngay lúc này. Chưa kịp định thần, cô nhóc đã gân cổ lên nạt lớn.
"Đi đứng kiểu gì thế hả?"
Cậu trai nhặt chiếc balo lên vai và nhìn Quân. Là hắn, tên hàng xóm chết tiệt.
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Lúc nào cũng vậy hả?"
"Làm sao?"
"Lúc nào cũng gắt lên um xùm như vậy ah?"
"Sao anh lại học trường này? Mà thôi tôi củng chẳng buồn quan tâm."
Nói xong Tường Quân ôm cái balo rồi lại chạy như chớp về phía hội trường.
Tên hàng xóm chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng hớt hải của cô bé hàng xóm. Trong bộ dạng đồng phục nữ sinh không quen ấy, có chút gì gượng gạo chạy qua trong lòng.
Cuối cùng thì cũng đã kịp dự buổi lễ khai giảng lần cuối cùng của cấp 2. Thật là tẻ nhạt, và nhàm chán. Lết đống đồ trở về ký túc xá, có lẽ vì tới muộn nên vị trí của ký túc xá không được gần với khu học cho lắm. Nó khá gần với khu ký túc của cấp 3 hay nói cách khác là chỉ cách nhau có 1 con đường vào nho nhỏ rộng khoảng 7m.
Mở cánh cửa sổ ra, đối diện với căn phòng nhỏ của Quân....chẳng phải cây hay đồng cỏ hay là cái bóng đèn đường lung linh với hàng ghế băng gì cả...mà lại là một cái cửa sổ khác. Một cái cửa số của khu ký túc xá cấp 3.
Ngán ngẩm với khung cảnh chẳng mấy đẹp đó....đóng cửa sổ lại Quân đi xuống dưới dạo một vòng.và không quên dắt theo Khổng Khổng. Đó là chú chó ngao rất rất to mà Quân được bố tặng vào ngày sinh nhật 3 năm trước. Vì trường khá rộng và khu cấp 2 ít người quản lý nên việc nuôi chó, mèo, gà lợn hay trâu bò gì cũng chẳng ảnh hưởng. Miễn là không dẫn nó sang khu giảng đường và khu ký túc cấp 3 là được. Phòng đối diên cũng đã lên đèn và cánh cửa đó cũng đã mở ra. Quân thầm nhủ trong lòng rằng nếu ráng đợi thêm một lúc nữa chắc sẽ biết ai ở phòng đó, biết đâu lại là một anh nào đó trong đội bóng mà Quân quen. Nhưng thôi kệ, Khổng Khổng đang ở đây, Minh Quân chẳng còn tâm trí nào để mà nghĩ nhiều, đơn giản việc dắt Khổng Khổng đi dạo mệt đến nỗi chẳng có thời gian để mà suy nghĩ đến những việc khác nữa.
Minh Quân mua một gói snack nhỏ rồi đưa Khổng Khổng ra bãi bỏ đằng sau khu ký túc cấp 3. Khổng Khổng khá ngoan, trừ khi có kẻ gian nó mới sủa, bình thường nó chỉ nằm, ăn, nằm...mắt mũi lờ đờ....vậy thôi. Đưa miếng snack to lên miêng Khổng Khổng rồi vuốt nhẹ bộ lông dài mượt mà của nó...
"Khổng Khổng à! mày ăn hơi bị nhiều rồi đấy, cái bụng sắp phình ra rồi."Quân dúi nhẹ tay vào đầu rồi nhẹ nhàng cột lại cái nơ ở chỏm lông trên đầu nó. Khổng Khổng vẫn chẳng có biểu hiện gì cả. Có lẽ vì nó đã quá béo, mọi thứ trở nên thật nặng nề, cơ mặt cũng vì thế mà dần cứng lại.
Cơn gió nhẹ đầu thu luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, hương thơm của lá cùng hoa man mác quyện lấy từng lọn tóc mái ngắn của Quân. Cô nhóc nằm xuống đầu gối lên Khổng Khổng. Đuôi mắt bắt đầu nhắm dần và đưa Quân chìm vào giấc ngủ....
"Giấc ngủ luôn luôn là quan trong nhưng Vi Vi dậy nào Vi Vi đến lúc thức dậy rồi."
Có bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt Quân đôi bàn tay khô ráp nhưng thật dễ chịu. Nó giống như bàn tay của một nàng công tước đi đôi găng tay bằng da sần vậy.
"Dậy nào thưc dậy nào."
Quân từ từ mở măt trong tình trạng mơ màng.
'Có dậy ngay không hả? Dậy ngay giờ này là mấy giờ rồi mà không chịu về ký túc. Cậu nhóc này dậy mau "
Quân giật mình tỉnh giấc khi thấy gương mặt của bác lao công...hóa ra chỉ là giấc mơ...
Cô nhìn quanh chỉ có tôi và bác lao công, còn tiểu bảo bối của Quân đã biết mất.
Quân hốt hoảng bật dậy.
"Bác à! Bác thấy có một mình cháu ở đây thôi ah?"
"Không mình cậu thì còn ai nữa???"
"Không còn ai khác ạ?"
"Không. Về ký túc đi cậu nhóc."
Quân vội vã đứng dậy, phủi đi đám lá cây trên đầu rồi chạy đi nhưng cũng không quên quay lại nói với bác lao công:
"Cháu xin lỗi bác nhưng cháu là con gái ạ"-Quân ngập ngừng gãi gãi đầu rồi chạy mất.
Con mắt thần phía sau gáy của Quân cũng có thể tưởng tượng ragương mặt bác ấy chắc ngạc nhiên lắm. Trừ lúc đi học ra còn lại Quân hoàn toàn không giống một cô nhóc ở điểm nào cả.
"Khổng Khổng...."
"Khổng Khổng..."
Quân gọi tên Khổng Khổng và tìm nó khắp nơi...từ trước đến nay chưa bao giờ nó đi đâu mà không có Quân, nó vốn là một chú chó ngốc, nhút nhát,Quân lại tự vấn trách bản thân vì đã ngủ say quá, tiểu bảo bối của cô mà có mệnh hệ gì chắc cô không sống nổi.
"Khổng Khổng ngốc...bị người lạ dắt đi mà không sủa lên..."
"Khổng Khổng.....Khổng Khổng...."
Quân bắt đầu lo lắng hơn.....
"Khổng Khổng"-Tiếng sủa từ phía xa vọng lại.
Tiếng Khổng Khổng ở gần đâu đây.....
"Khổng Khổng"-Ngày một rõ ràng hơn
Càng ngày càng gần....
Quân chạy qua dãy ký túc xá cấp 3 và trở về phía ký túc xá cấp 2.Cuối cùng thì cũng tìm thấy nó, nó đang đứng trước cửa ký túc cấp 2 cùng với một ai đó.
"Tên mày là gì?...hay tên mày là Khổng Khổng?"
"Khổng Khổng"-Đó là tiếng sủa của Khổng Khổng đó...lý do Quân đặt cho nó cái tên ngốc nghếch như vậy cũng chính là vì nó không sủa "gâu gâu" như những chú chó khác mà là "khổng khổng"...
"Nhưng sao hắn ta lại biết tên Khổng Khổng nhỉ ?"-Quân tự vấn lòng mình trong khi từ từ bước lại.
"Chủ của mày đâu?"
Đây là lần đầu tiên Khổng Khổng không sủa khi gặp người lạ .
"Chủ của mày là một cô nhóc sống ở ký túc này ah? Mày đang đợi cô ấy à ?"
"Sao anh ta lại biết điều này chứ ? Rút cuộc anh ta là ai chứ?"-Quân vẫn tự vấn bản thân, độc thoại nội tâm trong khi tên kia đang cố bắt chuyện với tiểu bảo bối của cô.
"Khổng Khổng..."-Quân gọi to tên bé bự và ngay lập tức nó chạy lại phía cô và nhảy chồm lên...
"Khổng Khổng đi đâu đấy? Mày biết là tao lo lắm không hả?"
Từ chỗ Quân có thể nhìn rõ được gương mặt của hắn,lại là cái tên mặt khó coi-hàng xóm-oan gia-kẻ thù không đội trời chung ấy.
"Chú chó này là của cậu ah?"
Quân chẳng thèm trả lời, kệ cho hắn hỏi rồi dắt Khổng Khổng lên lầu.
"Cho hỏi...."
Quân dừng chân lại khi nghe thấy giọng nói của hắn. Dù sao cũng phải giữ phép lịch sự, nhỡ đâu tên nhỏ mọn này lại về mách với bố của cô chuyện cô cho hắn ăn quả bơ thì chắc lại sưng mặt, u trán.
Quân quay lưng lại nhìn hắn.
"Chuyện gì?"
"Hóa ra em là học sinh cấp hai."
"Đồ điên."
"Chú chó này là của em ah?"
"Đồ điên."
"Ngôn ngữ của em có vấn đề hả? câu "Uhm" không nói mà lại dùng từ "Đồ điên." Thật nực cười."
"Đồ thần kinh."
Giữ phép lịch sựu như vậy là quá đủ, Quân chẳng buồn quan tâm hắn từ cái lỗ lào chui lên hay từ đâu chui ra, cũng chẳng cần biết hắn thao thao bất tuyệt về cái gì. Cô nhóc kéo Khổng Khổng lên lâu, chẳng rỗi hơi mà mà tiếp chuyện tên dở hơi lắm điều như hắn.
Thấy Quân chẳng thèm nghe mà chạy bay biến lên lầu, anh chàng hàng xóm cũng không nói gì thêm.Con gái là vậy, thù dai và nhớ lâu vô cùng. Chắc chắn vụ vỡ cửa kinh trước kia đã khiến cho Quân dồn mọi thành kiến về phía phía hắn. Hắn vốn là kẻ hiền lành, có phần hơi ngốc. Nhưng một khi dính dáng đến chuyện gia đình của hắn thì hắn lại giống như kẻ điên, hắn mắng chửi, gắt gỏng và đôi phần có chút ngông cuồng bất cần.
Bữa nay tâm trạng hắn bình ổn, hắn muốn xin lỗi nhưng lại bị cái tính hờn dỗi của con gái kia khiến hắn chẳng thể mở lời. Nụ cười nhòa nhạt thoắt hiện trên môi rồi lại lặng lẽ chìm vào bóng đêm. Hắn bước đi trong cô độc, đôi vai trải vệt sáng của đèn đường rồi lại vụt biến mất, biến mất trong im lặng.
Phòng của Quân ở cuối hành lang vả lại đó cũng là nơi có ban công rộng nhất nên nhà của Khổng Khổng cũng được đặt tại ban công tầng 2.
Hóa ra nơi này cũng không đến nỗi tệ, ban công rộng lại còn dễ leo trèo.từ đó có thể nhìn rõ ánh trăng sáng và trong vắt qua những kẽ lá phong đỏ au.Có ai đó đã trồng một cây hoa Lài nhỏ ở đây, mùi hương thật dễ chịu, nó tốt cho bộ lông của Khổng Khổng và cũng tốt cho cả Quân nữa, thật tốt quá.Hít một hơi dài rồi tạm để cái tên oan gia kia qua một bên...Ngày mai sẽ lại bắt đầu...
"Vi Vi!"- Tiếng gọi ngọt ngào của Tiểu Ngọc Tử đưa dẫn cái đầu đang lơ đãng của Quân quay lại.
"Có chuyện gì vậy? Tớ đang chơi bóng."-Quân vừa thở gấp vừa chạy lại chỗ cô bạn.
Cô bạn tên Hồng Ngọc nhưng vì mĩ nhân tài sắc vẹn toàn nên mọi người đặt cho cái biệt danh hệt ư là ngôn tình – "Tiểu Ngọc Tử.". Tiểu Ngọc Tử có làn da trắng hồng như trong quảng cáo mĩ phẩm, đôi môi nhỏ nhắn và mọng như anh đào. Dáng vẻ dễ thương, kiêu ngạo, thanh thoát. Đối với cả trường thì việc Tiểu Ngọc Tử đi chung với Hàn Minh Quân giống như là một cặp trời sinh.
Ở trường, cái tên Hàn Hà Vi chẳng ai biết đến, đó chỉ là một cô nhóc nào đó đang theo học lớp 9A của cấp 2. Còn cái tên Hàn Minh Quân lại khác, vốn rằng cấp 2 không bao giờ được phép bước sang khu vực của cấp 3. Nhưng vì trên thực tế, vì một lý do đặc biệt cái tên Hàn Minh Quân nhiễm nhiên Quân có thể tự do ra vào khu cấp 3 để tập luyện.
"Bao giờ cậu chơi bóng xong? Cậu có thể chuyển giúp mình ít đồ được không?"
"Ah tớ quên mất hôm nay cậu mới dọn đồ nhỉ. Đợi tớ một lát."
Quân gỡ cái chỏm tóc trên đầu ra rũ rũ qua loa rồi cáo từ mấy anh ở đội bóng để cùng Tiểu Ngọc Tử đi chuyển đồ.
"Quân, từ từ thôi, tớ không đi nhanh được."
Quân dừng khựng lại nhìn cô bạn đang lũi cũi chạy theo sau. Vốn Quân có chiều cao đáng mơ ước, cộng thêm chơi bóng rổ từ nhỏ nên dáng người chẳng phải mảnh mai gì, đôi chân cũng vì tính chất công việc mà mau chóng phát triển dài ra trông thấy.Hơn nữa, thể lực của một nhóc chuyên chơi thể thao sẽ khác hẳn với một thiên kim tiểu thư sức trói gà không chặt.
"Lại đây nào, cậu đi nhanh một chút, tớ đi chậm một chút là được chứ gì?"
Quân kéo tay Tiểu Ngọc Tử và không thôi cà ràm về cái tật đi chậm làm dáng của cô nhóc.
.....
Năm lớp 8, Quân liều mình vượt biên sang khu cấp 3 xem các anh chơi bóng. Lần đầu tiên đặt chân lên đất cấp 3, cũng là lần đầu tiên Quân được chứng kiến sự khắc nghiệt, ganh đua nhau trên sân bóng của các cầu thủ. Rền rã như vậy, ngày vào cũng xem cả đội bóng tập luyện, rồi trở về lại tự tập luyện cho tới tận khuya. Mưa rầm thấm lâu, rồi Quân cũng lọt vào mắt xanh của huấn luyện viên trong một lần đi ngang qua khu cấp 2, nhưng vì Quân thuộc khu cấp 2 nên vốn chỉ được huấn luyện viên chỉ dạy riêng sau mỗi buổi tập. Cứ như vậy, suốt một năm liền, Quân tập luyện dưới sự chỉ đạo của Huấn luyện viên cộng thêm sự chăm chỉ vốn có của bản thân, kỹ thuật tăng lên nhanh chóng
Sau một hồi vận chuyển đồ đạc như một người bốc vác, đống đồ của Tiểu Ngọc Tử cũng đã chuyển xong. Phòng của Tiểu Ngọc ngay cạnh phòng Quân, những năm trước hai đứa luôn cùng phòng, nhưng năm nay, vì cái chân chẳng thể đi đâu được của mình nên Quân đã bị chậm một bước, cũng may là vẫn còn một chỗ trống trong ký túc xá. Và ngày hôm nay, cũng là ngày mà Quân đón bạn cùng phòng mới. Nhưng, với cái bộ dạng lấm la lấm lét, tay nhặt lá chân đá ống bơ này thì đúng là rất mất mặt.
"Này, Tiểu Ngọc Tử, cho tớ mượn phòng tắm một lúc nhé, nhìn tớ sắp biến thành kẻ vô gia cư mất rồi.
Quân chui vào phòng tắm của Ngọc và bắt đầu công cuộc tắm rửa và biến thân.Quân bước ra từ phòng tắm trước sự trầm trồ khen ngời của mấy đứa cùng phòng Ngọc. Cũng phải, anh Tường vốn là nam sinh có tiếng trong trường, từ nhỏ đến lớn luôn là niềm tự hào của trường, vẻ ngoài cũng khôi ngô, thư sinh nho nhã. Lúc nào cũng thẳng người, đạo mạo. Quân và anh Tường giống nhau như hai giọt nước, chính vì điểm này nên Quân luôn tự hào soi mình trong gương. Quân không có được vẻ thư sinh nho nhã, ôn hòa như anh Tường nhưng lại có được cơ thể khỏe khoắn vì chăm chơi thể thao.
"Hà Vi, nếu tơ không biết cậu là con gái, thì chắc tớ yêu cậu mất rồi."
Quân bỗng nhớ tới anh trai mình, anh trai cô cũng hay xoa đầu cô rồi nói câu như vậy. Anh tự hào vì Quân có gương mặt giống anh,và anh tự hào vì có một đứa em như Quân.
Quân cười trừ rồi vẩy qua vẩy lại mãi tóc ngắn màu hơi hung của mình. Đeo chiếc khuyên lên tai, rồi cáo từ mấy con mắt săm-mờ-soi ấy và trở về phòng của mình.
Vừa bước vào phòng là một đống bừa bộn lộn xộn, đồ đạc vất ngổn ngang. Quân nhìn xung quanh và nghe thấy tiếng nước xả trong phòng tắm.
Có lẽ bạn ấy quá mệt vì phải chuyển một đống đồ như vậy. Quân sắp xếp đồ đạc của cô bạn gọn gàng lại và đặt lên bàn học vài chai nước ngọt. Quân cũng không quên đặt bên cửa sổ một chậu hoa nhỏ xinh. Theo Ngọc nói rằng chậu hoa đó sẽ gắn kết tình bạn bè lại.
Tiếng mở cửa cũng xuất hiện, Quân quay người lại và toan định nở một nụ cười để chào người mới.
Nhưng chưa kịp chào hết câu, Quân đã bị ăn ngay cái khăn vào mặt và tiếp theo là cái lược, chai nước,...Cụ thể là thế này, cô bạn này hết sức tự nhiên, khoác nguyện cái khăn tắm và không mặc gì bước ra. Trong tình thế mà Quân, một đứa chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ đứng ở đây như thế này, nghiễm nhiên ăn cái khăn tắm trên tay bạn ấy vào mặt, còn chưa kể đến những thứ bà xàm khác. Quân tiến lại gần phía bạn ấy để giải thích và tiếp tục bạn ấy phi cái lược và với lấy chai nước luôn thể. Phải mất 15 phút sau đó Quân mới có thể giải thích cho bạn ấy hiểu mọi chuyện. Nhưng rồi mọi chuyện cũng được giải quyết, mặc dù cô bạn vẫn hơi ngượng khi nhìn Quân nhưng đó chẳng phải vấn đề, Quân sẽ không thay đổi dù chỉ là một sợi tóc để có thể hợp khẩu vị cô bạn đó đâu.
Một ngày mới nắng ấm áp, Quân thức dậy từ sớm và chạy bộ vài vòng quanh khu ký túc xá. Sau khi chạy xong, mồ hồi đầm đìa thì một chai nước hoa quả là đã nhất. Quân vắt khăn lên vai và trở về phòng. Cũng đúng lúc cô bạn cùng phòng bước từ phòng tắm ra, lại một lần nữa cô ấy hét lên. Nhưng lần này đã kịp định hình sau năm giây nhìn lại xem Quân là ai.
Cô bạn cùng phòng mới của Quân là một cô gái khá lập dị, không phải theo Quân nhận xét mà là theo những người bạn khác nhận xét như vậy. Cô ấy ít nói, ít cười và luôn lủi thủi một mình. Dáng người nhỏ bé, u uất, có phần gầy gò thiếu sức sống. Ngay cả giọng nói thường ngày cũng nhỏ nhẹ bất thường, chỉ khi hét lên trong sự hoảng hốt là to lớn bất thường.
Tiết đầu tiên của hôm nay là thanh nhạc. Quân chúa ghét cái môn này, đau đầu và cực kỳ phí thời gian. Chỉ luyện đi luyện lại vài bài nhạc phổ chán ngắt với hai giáo viên cũng vô cùng tẻ nhạt. Giống như những đứa trẻ hay hát thánh ca ở trường, hai tay phải để ngay ngắn trước bụng, ngẩng cao đầu, thẳng lưng, chân đứng chụm lại và đặc biệt con gái là con gái, không được mặc quần thể dục bên trong. Quân bước ra từ phòng vệ sinh, chiếc váy nữ sinh ngắn ngủn, đôi tất cao đến đầu gối và một chiếc bờm xinh xắn gài lên tóc, quá trình biến thân hoàn tất. Quân ngao ngán bước vào lớp.
-Xin phép cô em vào lớp, em xin lỗi vì tới muộn.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Quân, những đôi mắt ngạc nhiên cùng những đôi mắt thật sự khó hiểu. Rồi cái trong mắt đảo như rang lạc của Quân đã tia thấy ai đó đang chạm tay vào tóc mình.
Bất giác Quân rụt người lại, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên, đồng thời tay huých mạnh về phía sau. Người phía sau cũng theo quán tính ngã ra, đổ cái rầm xuống đất.
Tiếng Ồ!!!! Rộ lên, Quân quay về phía sau thì nhận ra tên đại ác ma nhà bên cạnh đang nằm vật ra đất, máu mũi rịn ra.
"Ai biểu sờ đầu tôi làm chi?"
"Có người ngủ trên cỏ khá lâu, chỉ tiện tay lấy đi mấy cọng cỏ còn sót lại."
"Mà sao suốt ngay tôi đụng mặt anh vậy hả?"
"Chuyện ấy quan trọng hơn hay chuyện tôi bị chảy máu mũi quan trọng hơn?"
Quân quên mất chiến trường mình vừa bày ra. Cô bé vội kéo tên to xác kia đứng dậy, tiện tay lấy trong cặp ra cho hắn chiếc khăn tay.
Hắn ta chẳng thèm đoái hoài đến cái khăn, dùng tay quẹt một đường dài vệt máu trên chiếc áo trắng rồi tiến vào lớp cúi chào cô giáo thanh nhạc.
"Thưa cô, em là Vũ Đông Dương học sinh khối 11, cô Hà bị ốm nên em được nhà trường cử đến làm trợ giảng cho cô trong vài ngày tới."
Mọi ánh mắt của lũ con gái đều đổ dồn vào tên hàng xóm. Hắn giống như hiện tượng lạ bước vào cái lớp quân số âm nhiều hơn dương này. Quân chỉ biết cách lắc đầu, trong lòng không khỏi thắc mắc chẳng biết vì lý do gì mà lũ con gái lại đang phát rồ phát dại lên vì hắn.
Ngước lên thì mới thấy, so bì về chiều cao thì đúng hắn thuộc hàng cực khủng. Là một cô gái, Quân cũng là cô gái thuộc hàng chân cột đình, vừa to vừa dài, còn nếu là anh Tường, Anh Tường cũng chẳng cao hơn Quân là mấy, nếu xét theo hình dáng thì hắn ăn đứt anh Tường. Nhưng với Quân điều đó chẳng quan trọng, trong lòng Quân, bảng xếp hạng hoàn hảo chỉ phù hợp với anh trai của Quân mà thôi.
Giờ học nhạc bắt đầu, cô giáo chào đón Đông Dương bằng cách bắt cả lớp cùng hợp xướng một bài. Cái bài hát thật khó nghe, có tận hai đoạn phải hát đến quãng 8, Quân cảm thấy cổ họng của mình như sắp phát hỏa, khản cả giọng. Đông Dương chỉ ngồi nghe rồi đệm vài nốt. Quân bắt đầu nghi ngờ về khả năng chơi đàn của hắn, vốn là người không thích học nhạc thật nhưng so với tiếng đàn từng nốt của hắn thì cô nhóc vẫn chuộng tiếng đàn đa nốt của cô giáo Hà hơn. Hắn vỗ tay rồi cũng xin biểu diễn một bài. Quân trở về chỗ ngồi và lén lút cắm tai nghe vào mp3. Chọn một bản nhạc không lời yêu thích Wallking in the snow của Lee Jin Soo và rồi play.
Tiếng nhạc du dương êm đềm thật thoải mái, có lẽ giờ đây mọi người đang bị tra tấn thứ bằng thứ nhạc cao siêu đến khó hiểu của Mozart, Betthoven hay của một thiên tài nào đó mà Quân phải nghe hàng ngày ở nhà. Nhưng cái tính tò mò không thể bị lấn át, Quân bỏ một tai nghe ra để xem xem hắn đang chơi bản nhạc gì. Nhưng sự thật đã khiến Quân hoàn toàn bị ngỡ ngàng, bản nhạc mà cô đang nghe và bản nhạc hắn đang chơi giống y hệt nhau. Thậm chí chính bản thân Quân còn không phân biệt được đâu là Đông Dương chơi và đâu là MP3 nữa. Tiếng đàn đó đã thu hút Quân,thu hút hoàn toàn, cô như bị thôi miên trong tiếng piano đó. Cô tự hỏi sao trước đây khi ở nhà hắn không chơi như thế mà lại chỉ chơi dòng nhạc Moza khó hiểu?