CHƯƠNG 3: PHỎNG VẤN.
Trong nhân gian đồn rằng tiếng Quảng Đông, tiếng Hàn, cùng với tiếng Nhật, phát âm số 4 giống như là từ "chết", cho nên thường thường bị người ta coi rằng là con số xui. Ví dụ như là có một vài tòa nhà không có tầng 4, tầng 14, trong Sun Ferry Hồng Kông không có con tàu nào ở vị trí thứ tư, ở Đài Loan không có biển số xe số 4, lúc lựa chọn số điện thoại di động, chúng ta cũng thường xuyên tránh số đuôi là số 4.
Trước kia tôi không tin tưởng vào những đồ vật duy tâm, nhưng mà trong đêm hôm đó, tôi nhìn số phòng ở trên đỉnh đầu rồi lâm vào trầm tư thật lâu.
“Phòng 444.”
Địa chỉ trên tờ quảng cáo hoàn toàn chính xác, ngay cả chính tôi cũng không dám tin tưởng ở Giang Thành thật sự lại có một nơi như thế.
“Có nên vào không đây?”
Giống như là chơi trò chơi đến cửa ải cuối cùng, bây giờ tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Trên hành lang tối đen không nhìn thấy điểm cuối cùng, ở dưới chân thỉnh thoảng sẽ đạp phải gỗ mục cùng với xác trùng. Càng làm cho tôi phải chú ý đó chính là 4 tầng dưới mặt đất, không hiểu sao điện thoại lại tối đen, vũ khí phòng vệ duy nhất bằng điện 8000v được nhập khẩu từ Đức cũng dừng hoạt động, tôi đã mất đi tất cả đồ vật bảo vệ, phải đối mặt với mọi thứ bằng tay không tấc sắc.
Hoàn cảnh âm trầm, kinh khủng, cùng với bài thơ giấu đầu lúc nãy của bà cụ, tôi nơm nớp lo sợ, càng nghĩ càng hãi hùng.
“Nếu như tất cả chỉ là tiết mục giải trí ném đá giấu tay người, vậy thì hành động của đối phương quả thật lớn rồi đó, hơn nữa, mình đã quan sát mọi ngóc ngách, nhưng mà lại không nhìn thấy camera hoặc là vết tích của con người để lại, hình như đây không phải là một trò đùa.”
Tay của tôi khoác lên trên cái cửa, tôi tưởng tượng sau khi mở cửa ra, ở bên trong sẽ có mười mấy máy quay phim quay tôi, lại còn có người dẫn chương trình mặc đồ vest mang giày da cho tôi một cái ôm nhiệt tình, cầm micro hô to: “Chúc mừng anh Cao đã thông qua cuộc kiểm tra, đây là tiền thưởng ba tỷ dành cho bạn..."
Giấc mơ luôn vui vẻ, hiện thực luôn thương cảm.
“Két" một tiếng, nương theo âm thanh mở cửa chói tai, cùng với bụi bặm bay tứ tung, tôi đi vào trong căn phòng.
“Có ai không?”
Ngọn đèn u ám lắc lư trên đỉnh đầu, tấm thảm bốc ra mùi nấm mốc, bàn ghế mục nát chất thành đống ở chính giữa căn phòng, trên bức tường ở tận cùng bên trong có viết bốn chữ to lớn xiêu xiêu vẹo... Underworld Show.
Không có ánh đèn flash, camera, giống như trong tưởng tượng, cũng không có oan hồn quỷ chết cầm cái đầu, mặt đầy máu tươi.
Tình huống tốt nhất không xuất hiện, tình huống thê thảm nhất cũng chưa xuất hiện, ở trong cửa chỉ là một căn nhà kho bị bỏ hoang.
“Không thể xem thường được, nếu như địa chỉ mà Hạ Gia Ý cung cấp là thật, vậy thì ở đây rất có thể là hiện trường đầu tiên mà anh trai của cô ta bị giết. Nói cách khác, bây giờ mình đang ở trong một căn phòng đã từng xảy ra một vụ án giết người.”
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, bóng đèn lúc sáng lúc tối trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lập lờ, tôi thoáng thấy an tâm.
“Có ai không?” Rõ ràng là đèn được mở, nhưng mà cách bày biện ở trong phòng lại mang đến cho người ta một ảo giác như đã bị bỏ chế rất lâu.
Tôi giẫm trên tấm thảm ẩm thấp và rách nát, cảm giác thì lại giống như là đang giẫm phải tóc trên máu đông.
Sàn nhà ở dưới chân phát ra âm thanh cọt kẹt, thỉnh thoảng trong lỗ hổng còn có thể nhìn thấy một hai xác chết của côn trùng không biết tên.
Bộ bàn ghế ở giữa căn phòng được khắc những dòng chữ kỳ lạ, có chỗ còn có dấu móng tay dài hằn lại, có vẻ như những người ngồi ở đó đã chịu phải một sự tra tấn cực đoan và thống khổ.
Đi vào trong cùng, bốn chữ Underworld Show được vẻ ở trên tường bằng màu sơn đỏ như máu, mới đầu cũng không có gì, nhưng mà nhìn một hồi lâu cứ cảm thấy trong những con chữ bao hàm cả sự dữ tợn và quỷ dị.
“Phẩm màu hoặc là nước sơn thông thường để lâu ngày sẽ vón thành cục rồi rơi xuống, mà màu sắc trở nên tối hơn, trong đỏ có nâu, hình như đây là đặc điểm chỉ máu mới có..."
Trên bức tường ở bên trong còn có một cánh cửa nhỏ, tìm kiếm ở bên ngoài không có kết quả, tôi tò mò đẩy cửa ra.
“Xịt" Nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, tôi hít một ngụm khí lạnh, thân thể cứng lại ở cửa.
Trong căn phòng không tính là quá lớn lại có đặt một cái bàn thờ màu đen dài khoảng 2 m, ở một bên bàn có ba người ngồi đó.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, giống như người dẫn chương trình mà tôi đã nghĩ trước đó, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ lạ đó là ba người bọn họ đều đeo mặt nạ giấy, thoạt nhìn cứ như là ba con búp bê giấy.
“Anh đến đây để phỏng vấn?” Người ở chính giữa giống như là robot, giật giật ngẩng đầu lên, giọng nói bị ép trầm xuống như thể đang mở một chiếc hộp gỉ sắt.
“Đúng vậy, tôi đến đây phỏng vấn.” Không thể đoán ra chi tiết từ ba người trước mặt, nói không chừng đây chính là hung thủ đã giết chết anh của Hạ Gia Ý, tôi nhất định phải giữ tỉnh táo trước mặt một tên sát nhân máu lạnh như thế.
“Tôi vô tình nhìn thấy tờ quảng cáo của quý công ty, cảm thấy vô cùng hứng thú với Underworld Show của các người. Trong thời đại internet, tôi tin tưởng rằng chỉ có sáng tạo cái mới, tìm kiếm sự khác biệt thì mới có thể thành công, cho nên tôi muốn đầu quân cho công ty các người.” Tùy cơ ứng biến, cho lừa xuống núi, vì để tăng thêm sức thuyết phục, tôi đặt tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm trên cái bàn thờ màu đen.
“Cảm thấy hứng thú à?” Ba người nhìn nhau, không biết có phải là ảo giác của tôi không nữa, hình như là cái mặt nạ giấy ở trên mặt của bọn họ lộ ra một nụ cười không rét mà run.
“Anh có thể tìm tới nơi này, cũng coi như là có duyên, nhưng mà streamer của Underworld Show không phải là chuyện mà người sống có thể làm.” Hai tay người đàn ông đeo mặt nạ chống cằm: “Tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?”
“Có thể có thể.” Tôi mặt không đổi sắc, mấy năm trước bị học viện cảnh sát đuổi học, tôi đã cầm sơ yếu lý lịch chạy hết tất cả các bộ phận nhân sự trong các công ty lớn ở Giang Thành, tôi đã tổng kết được kinh nghiệm của mình thông qua các cuộc phỏng vấn, tôi cũng đã tìm được đáp án để trả lời các câu hỏi mà bọn họ thường hỏi.
Mang theo sự tự tin của mình, tôi mỉm cười gật đầu: “Anh cứ hỏi đi.”
“Tên.”
“Cao Lãng.”
“Trước đây đã từng có kinh nghiệm liên quan với công việc này chưa, ví dụ như là có từng livestream ở các nền tảng khác?”
“Thật ngại quá, tôi không có kinh nghiệm tương đương, nhưng mà năng lực ứng biến của tôi rất mạnh, với tính cách bình thường của tôi mà nói, tôi rất thích hợp để trở thành một livestream.” Làm việc cần thực tế, thẳng thắn, nêu ra khuyết điểm của mình, nhấn mạnh ưu điểm của mình, đây chính là một trong những kỹ năng phỏng vấn.
“Nói không tồi, nhưng mà streamer của Underworld Show với streamer của những nền tảng khác có sự khác biệt, chúng tôi không chỉ cần người có thể giao tiếp với khán giả, càng cần hơn đó chính là có thể tự bảo vệ mình, để cho mình sống sót..."
“Sống sót...” Sau khi nói ra câu nói này ở trước mặt của người phỏng vấn, tôi phát hiện chuyện này bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
“Không sai, rất đơn giản, chỉ là sống sót.” Người ở giữa vuốt ve cái mặt nạ ở trên mặt, làm cho mặt nạ giấy lộ ra một biểu cảm quỷ dị: “Trong thành phố của chúng tôi có vô số những truyền thuyết bí ẩn, 13 bậc thang của ngôi trường bỏ hoang trong ngôi làng hoang vắng, chuyến xe cuối cùng của người chết, mặt người mờ ảo trong camera rạng sáng, cô gái mặc đồ đỏ lượn lờ ở cửa... có rất nhiều truyền thuyết tương tự, chẳng lẽ tất cả bọn nó đều là hư cấu à?”
“Có lẽ là vậy...” Nếu như là ở trước kia, tôi chắc chắn sẽ không hề do dự mà nói thế: “Không sai, những thứ đó đều là bịa ra.”
“Chờ đã, nghe ý của anh, chẳng lẽ là mỗi ngày streamer của Underworld Show đều phải tới những chỗ đó để tìm kiếm tài liệu hả?”
“Phản ứng nhanh đó, tôi đánh giá cao anh.” Tiếng cười hahaha quả thật không giống như là âm thanh mà con người có thể phát ra: “Hành động trong bóng tối lúc giữa đêm, chạm vào sự kinh khủng kỳ dị nhất của thành phố này, anh không cảm thấy như vậy rất kích thích à?”
“Livestream khung cảnh trong câu chuyện ma, đây là một câu chuyện rất dễ gây tò mò, có thể thỏa mãn nhu cầu tâm lý của phần lớn người xem.” Tôi trả lời câu được câu không ứng phó với ba người trước mặt, thật ra trong lòng đã đánh trống lui quân.
Công bằng mà nói, tôi không ghét xem phim kinh dị và siêu nhiên, nhưng mà nếu như bạn muốn tôi trở thành nhân vật chính của bộ phim kinh dị thì đó lại là một tình huống hoàn toàn khác.
Chỉ cần tưởng tượng đơn giản là mình phải lật cái ván quan tài vào ban đêm, cạy cửa nhà âm, còn có thể bị một đám thây ma quỷ quái đuổi theo, tôi đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Chuyện ma? Không, không phải, xem như là anh vẫn còn chưa hiểu rõ ràng.” Người đàn ông đeo mặt nạ 2 tay chống cằm, ánh mắt gấu ở phía dưới cái mặt nạ giấy giống như là một thanh kiếm sắc bén nhìn thấu tôi: “Sự thật mãi mãi đáng sợ hơn lời đồn, tôi đảm bảo anh sẽ trải qua tuyệt vọng sâu sắc nhất, chính là bắt đầu từ giây phút anh biết được chân tướng.”
“Có ý gì?”
“Đáp án nằm ngay trong thành phố này, anh sẽ trở thành nhân chứng của một thế giới khác để chứng kiến sự kinh dị chân chính.” Trong lời nói của người đàn ông đeo mặt nạ không hề có ý đùa giỡn, ngữ khí của anh ta cứng nhắc, ngột ngạt, vô cùng kiềm nén.
“Không giống như là biểu diễn...” Bây giờ tôi đã chắc chắn Underworld Show không phải là một tiết mục giải trí ném đá giấu tay, hình như là mình đã gặp phải phiền phức lớn rồi.
Thân thể nghiêng ra phía sau, suy nghĩ bỏ chạy bắt đầu được hình thành.
Nhưng mà hình như là người đàn ông đeo mặt nạ đã biết ý định của tôi từ sớm, cũng không thấy anh ta có động tác gì, cánh cửa ở sau lưng kẻo cà kẻo kẹt chậm rãi đóng lại: “Không cần phải khẩn trương, buổi phỏng vấn của anh vừa mới được bắt đầu.”