Chương 2 Bái sư
Ba ngày sau nàng nằm trên giường từ từ mở mắt. Đập vào mắt nàng bây giờ là một căn phòng mang phong cách cổ đại với những vật dụng tuy đơn sơ nhưng lại rất tinh xảo.
Cánh cửa mở ra lão già hôm nọ cứu nàng đi vào trên tay còn bưng theo một bát thuốc.
"Ngươi tỉnh rồi hả uống thuốc đi cho khỏe." Nói rồi lão đưa bát thuốc cho nàng.
Nhận lấy bát thuốc nàng hỏi lại: "Mà ta đã ngủ bao nhiêu lâu rồi."
Lão già trả lời một cách tỉnh bơ.
"Ba ngày."
Nàng nghe xong mà hết hồn thế mà nàng ngủ tận ba ngày lận.
"Vậy nơi này là đâu?" Nàng hỏi.
"Nhà ta chứ còn đâu nữa."
"À mà ngươi chưa nói cho ta biết ngươi tên gì đâu đấy." Lão hỏi.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói "Ta tên Phượng Minh Nguyệt.Vì sao nàng lại họ Phượng mà không phải họ Lãnh ư?
Chỉ là trong thời gian hôn mê nàng đã tiếp nhận kí ức của khối thân thể này: Phượng Minh Nguyệt 10 tuổi đích nữ Phượng gia, gia tộc bí ẩn lớn nhất Thiên Long quốc nhưng lại sinh ra một đích nữ mệnh danh là phế vật nên nàng bị cả gia tộc khinh thường bị bạn cùng trang lứa bắt nạt.
Trong một lần gia tộc tổ chức cho thế hệ trẻ đi săn bắn. Chính là ba ngày trước, nàng nhất quyết đòi theo mặc cho cha mẹ ngăn cản. Kết quả đến vách núi nàng bị lừa đẩy xuống vách núi mà bỏ mạng nên Lãnh Minh Nguyệt nàng mới có cơ hội sông lại lần nữa.
Nếu đã sống lại lần nữa mà còn nhờ thân xác của cô bé này thì nàng quyết lấy thân phận Phượng Minh Nguyệt này sống tiếp vậy.
"À mà lão già ngươi chưa nói với ta ngươi tên gì đâu." Nàng nhìn lão với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lão vuốt râu tỏ vẻ cao nhân đắc đạo nhưng nhìn kĩ thật ra là giống hắc đạo hơn.
"Ta tên Vương Hoàng người giang hồ gọi ta là Độc lão nha. Nhưng mà ta không thích, rõ ràng y thuật của ta còn giỏi hơn độc thuật nhưng đám người đó cứ gọi là là Độc lão." Cả đời ông nghiên cứu y dược nhưng người trong thiên hạ đều gọi ông là Độc lão chỉ vì những thứ độc dược trong lúc rảnh rỗi ông nghiên cứu ra đều chưa tạo ra thuốc giải.
"Ta thấy ngươi rất có tố chất hay bái ta làm thầy đi ta truyền cho ngươi tất cả những gì ta biết. Không khéo tương lai còn giỏi hơn ta nữa không chừng." Dụ dỗ, đây là xích quả dụ dỗ. Đừng nhìn Minh Nguyệt chỉ có mười tuổi mà dễ dàng lừa gạt. Bên trong thân thể này đã là linh hồn hơn hai mươi rồi.
Nàng vuốt cằm tỏ vẻ suy nghĩ lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn Vương Hoàng "Sư phụ."
"Tốt tốt đồ đệ ngoan con nghỉ ngơi đi đợi khi nào con khỏe lại chúng ta sẽ lên đường."
Nàng hơi bất ngờ.
"Đi đâu ạ"
"À chúng ta sẽ về núi Thất Phong nơi ở của của Dược môn cũng là môn phái chúng ta."
"Ra là vậy." Nàng gật gù như đã hiểu ra.
"Thôi con nghỉ ngơi đi cho khỏe ta ra ngoài đây."
Sáng hôm sau nàng tỉnh dậy từ sớm ra ngoài hít thở không khí trong lành tiện tập luyện những bài thể dục buổi sáng mà thường làm ở thế kỉ 21. Sau khi tập luyện đến mức mồ hôi nhễ nhại mới tạm ngồi nghỉ.
"Thân thể này sao mà yếu thế chứ mới tập luyện một chút mà đã mệt sắp đứt hơi rồi cần phải rèn luyện nhiều mới được." Nàng thở dài rồi đi ra cạnh bờ suối rửa mặt.
Vừa nhìn xuống dòng nước nàng cũng khá bất ngờ với dung mạo của khối thân thể này. Làn da trắng hồng mịn màng như thể vắt ra nước. Mắt hạnh mũi đào, đôi mắt đen láy nhìn như có cảm giác bị xoáy sâu vào đó vậy. Tóm lại là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Mới chỉ mười tuổi thôi đã vậy, sau này lớn lên chắc phải họa thủy lắm đây. Nhìn dung mạo dưới nước có tới tám chín phần giống với dung mạo trước kia của nàng. Nhưng do còn nhỏ nên thiếu đi vài phần thành thục và lạnh nhạt nhiều thêm vài phần trẻ con non nớt.
Mười ngày sau vẫn như thường lệ Minh Nguyệt tỉnh dậy từ sáng sớm tập luyện. Nghỉ ngơi mười ngày giờ sức khỏe của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi tập luyện vẫn như thường lệ nàng ra bờ suối rửa mặt khi quay về thấy lão sư phụ đang thu dọn đồ đạc nàng hỏi:
"Lão già đang làm cái gì thế sao tự nhiên lại thu dọn đồ đạc làm gì." Đừng thắc mắc vì sao nàng lại không gọi lão là sư phụ mà lại là lão già trong khi đã bái lão làm thầy.
Chỉ là sau vài bữa kể từ ngày nhận lão làm thầy lão thấy nàng mỗi buổi sáng đều tập những động tác quái dị, là những động tác nàng hay tập luyện ở hiện đại đó. Nên đòi nàng dạy cho nàng không dậy thế là lão cứ mè nheo bên tai khiến Minh Nguyệt ức chế và kết quả là đổi từ sư phụ sang lão già luôn. Nàng cảm thấy sai lầm khi bái cái lão ngoan đồng này làm thầy.
"Trời ơi tiểu đồ đệ của ta con sao con cứ gọi ta là lão già vậy ta là sư phụ của con mà." Lão sư phụ nhìn nàng bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội rất đáng đánh đòn kia. Biểu cảm kia xuất hiện trên gương mặt già của lão sư phụ nhìn quả thật rất quái dị.
"Thôi ngay tóm lại là lão đang làm cái gì đấy." Nàng trợn mắt nhìn bản mặt đáng đánh đòn của lão.