Chương 2.2
Hôm sau, Nhược Nhược và Thập Nhất muốn tới thăm tiểu Tố Tố nhưng Tạ Bách Niên không cho phép. Bọn họ phải mauchóng tìm hiểu sự việc nhưng nói rõ cho một người đầu óc đơn giản như Tạ Bách Niên không khác gì đàn gảy tai trâu. Đang không biết làm cách nào thì quên mất, còn có tiểu Tố Tố tiếp sức đấy sao.
Tiểu Tố Tố khóc gọi baba, bắt Tạ Bách Niên ẳm mình đi dạo. Chỉ cần hắn có ý định muốn quay về là nàng lại rống to. Thế là trên đường đi, kiểu gì cũng đụng mặt nhau. Bởi Tố Tố khóc to như vậy, phàm trong vòng một dặm, đều nghe thấy. Nhược Nhược và Thập Nhất không khó khăn tìm được họ.
“Hai người không được qua đây!” Tạ Bách Niên ôm chặt tiểu Tố Tố.
“Công tử, muội chỉ muốn gặp Tố Tố một chút thôi mà!”
“Không được! Hôm qua hai người làm nó sợ đến khóc thét, ta sẽ không cho hai người ôm nó nữa đâu!”
Tố Tố cảm thấy thân phận hiện giờ đã quá phiền phức, còn thêm một phụ thân như Tạ Bách Niên thì việc nàng muốn làm không biết bao giờ mới thực hiện nổi.
“Nhược Nhược!” Tạ Bách Niên đột nhiên thay đổi giọng điệu.
Nhược Nhược sững ra giây lát, phân vân lên tiếng “Người là…chủ nhân?”
Tạ Bách Niên gật đầu, ánh mắt chan hòa cùng nụ cười rộng mở. Chưa phải lúc dành thời gian bùi ngùi, liền tranh thủ từng giây ngắn ngủi thông báo cho Nhược Nhược “Muội nghe ta nói! Mỗi ngày ta chỉ nhập được vào thân xác Tạ Bách Niên trong vòng một phút. Mỗi lần nhập vào ta sẽ kể từng việc cho hai người nghe. Nghe xong, hai người đừng thắc mắc, cứ làm theo những gì ta nói”
Vừa dứt lời Tạ Bách Niên đã hoàn hồn. Hắn cảm thấy hình như mình vừa bỏ qua việc gì nhưng không tài nào nhớ nổi. Thấy Nhược Nhược và Thập Nhất đăm đăm nhìn mình đầy kinh ngạc, hắn nhún vai, đem tiểu Tố Tố bỏ đi.
Cứ vậy, mỗi ngày Tố Tố kể cho hai người nghe về chuyện của mình. Nhưng mà là một câu chuyện khác để tránh những tình tiết khó hiểu, khiến bọn họ mơ hồ hơn.
Sau khi chết đi, linh hồn nàng phiêu bạt dưới chân cầu Nại Hà, không chịu uống canh Mạnh Bà để đầu thai. Diêm vương thương tình nàng chưa đoạn duyên hồng trần nên cho nàng trọng sinh. Nàng trọng sinh vào cơ thể nhi nữ của Tạ Bách Niên. Hiện giờ nàng còn quá nhỏ, Tạ Bách Niên sẽ không để Nhược Nhược mang nàng đi.Nàng kể lúc ở địa phủ, có nhìn qua sổ mệnh của Tề Diễm. Vì y đau thương quá độ mà vùi mình vào men rượu, không lâu nữa sẽ bỏ mạng. Nàng nhờ hai người trở về Thiên Ý Trúc khuyên Tề Diễm trấn tỉnh, đợi nàng quay về. Nàng dặn dò kỹ lượng cả hai không được tiết lộ việc nàng trọng sinh sẽ phạm vào thiên cơ. Vì phòng ngừa Tề Diễm nghi ngờ, Tố Tố bịa chuyện là báo mộng cho Nhược Nhược sẽ quay trở về. Tề Diễm chắc chắn sẽ hoài nghi, tại sao không báo mộng cho hắn mà lại là hai người. Nàng nghĩ cách nói rằng Tề Diễm mệnh căn đế vương, có long vương hộ thể, cực dương chi tử. Nàng hiện giờ là hồn ma không thể tiếp xúc được với y.
Tề Diễm nghe hai người nói vậy liền như trong cơn mê man bừng tỉnh. Nàng sẽ trở về sao? Nàng hứa sẽ trở về!
“Nàng nói khi nào sẽ trở về?” Miệng ngập tràn hơi men, Tề Diễm nấc lên hỏi.
“Chủ nhân nói...nếu người kiên trì, đến một lúc nào đó người sẽ trở lại” Nhược Nhược thuật lại lời Tố Tố.
“Kiên trì? Là muốn ta đợi bao lâu? Hay là các ngươi cố ý lừa ta?” Đáy mắt xẹt qua tia nóng nảy.
“Điện hạ, không lẽ lời thuộc hạ, người cũng không tin. Tố Tố thật sự lo lắng người chìm trong men rượu mà hủy hoại cơ thể. Nếu không phải Tố Tố báo mộng, làm sao thuộc hạ có thể kể lại tường tận như vậy?” Thập Nhất phân tích.
Thập Nhất mà Tề Diễm biết, không biết nói mấy lời khoa trương, màu mè cũng không xu nịnh, khoác lác. Tề Diễm im lặng không phản bác nữa. Y lê thân xác điêu tàng ra sân sau, quỳ trước bài vị của Tố Tố.
“Tố Tố, nàng thật sự sẽ trở lại sao? Nếu nàng đã nói vậy…ta nhất định đợi nàng quay lại!”
Dù Tố Tố không nói hai người phải ở lại cùng Tề Diễm nhưng Nhược Nhược và Thập Nhất tình nguyện sinh sống ở Thiên Ý Trúc để chăm lo cho Tề Diễm.
***
Năm tháng thoi đưa. Con gái Tạ minh chủ Minh Kiếm Sơn Trang, một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết, ba tuổi đọc hết được mặt chữ.
LúcTố Tố bốn tuổi đã giống một bà cụ non. Sinh ra hài nữ thông tuệ, khôn ngoan hơn người, hai vợ chồng Tạ Bách Niên vô cùng tự hào, nâng trong tay mà bảo hộ.
Đáng kinh ngạc hơn, Tố Tố thừa hưởng căn cốt và tư chất võ học. Lên năm tuổi đã luyện thành một thân võ nghệ tinh anh. Kỳ thật, Chu Cẩm Thanh không mong con gái học võ, đánh quyền. Nàng cố gắng dạy bảo tiểu Tố Tố thuê thùa, may vá, những đức hạnh mà nữ nhi nên có. Nhưng tiểu Tố Tố năng động, hoạt bát chỉ thích luyện võ cùng phụ thân. Chu Cẩm Thanh nhiều lần phật ý nhưng Tạ Bách Niên vẫn cưng chiều, cho phép tiểu Tố Tố luyện võ.
Năm nàng sáu tuổi, mẫu thân hạ sinh tiểu đệ đặt tên là Bão Tố. (Ời, tác giả thích đặt vậy đó, miễn bình loạn =)), đùa tí, tại nhát nghĩ tên quá =)))
“Phụ thân, con có chuyện muốn thưa với người!” Tiểu Tố Tố lễ phép thưa chuyện cùng Tạ Bách Niên.
“Tiểu bảo bối, con lại muốn gì sao?” Mỗi lần nghe tiểu Tố Tố cất giọng trịnh trọng, đảm bảo đó là một yêu cầu không thể từ chối.
“Phụ thân, Nhược Nhược cô cô muốn con tới thăm người. Con muốn xin phụ thân cho phép con rời nhà một thời gian”
“Nhược Nhược gửi thư cho con lúc nào?”
“Vài ngày trước”
Từ sau lần chia tay sáu năm về trước, cách đây ba năm Nhược Nhược thường xuyên viết thư cho Tố Tố. Tiểu Tố Tố ba tuổi đã đọc được hết mặt chữ, còn viết thư hồi đáp. Bọn họ cứ thế thư từ qua lại. Hệt như Tố Tố trước đây là chủ nhân của Nhược Nhược. Hai người thân thiết với nhau một cách kì lạ.
“Con còn nhỏ làm sao phụ thân yên tâm để con rời đi được!”
“Thập Nhất thúc thúc sẽ tới đón con”
Không ngờ nó dự tính cả rồi. Đầu óc của một đứa trẻ sáu tuổi sao nghĩ được như vậy? Tạ Bách Niên ra chiều suy tư.
“Phụ thân, hiện giờ mẫu thân mới sinh tiểu đệ, người và mẫu thân bận rộn chăm sóc. Con tới ở với Nhược Nhược cô cô thời gian để hai người dành thời gian chăm sóc tiểu đệ”
“Con là đang buồn vì phụ thân không dành thời gian cho con như trước sao?”
“Phụ thân, con không buồn vì đệ đệ đâu. Con chỉ muốn đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài mà thôi”
Nói qua nói lại, dằn co, phân tích đủ điều cuối cùng Tạ Bách Niên cũng xuôi lòng. Chu Cẩm Thanh nghe xong, tim như ngừng thở, tay chân run lẩy bẩy. Sao nhi nữ của nàng mới sáu tuổi mà tính cách lại mạnh mẽ như vậy. Tạ Bách Niên hết lời khuyên can, dỗ dành, cuối cùng Chu Cẩm Thanh nuốt nước mắt tiễn nàng rời đi.
Trong khi hai phụ mẫu đau thương khi rời xa nhi nữ bảo bối thì lòng Tố Tố mừng rỡ khôn xiết. Nàng đợi sáu năm rồi, đã đến lúc gặp lại thôi!