Chương
Cài đặt

Chương 11: Bên bờ Giang Tử.

Cấm Lan Quân, vậy nghĩa là thuyền của thái tử, thái tử ở đây vậy vương gia hẳn cũng ở trên thuyền. Trần Chân rất nhanh xác định.

"Tìm cách tiếp cận thuyền thái tử, toàn bộ truyền lệnh xuống, hỏa tiễn sẵn sàng."

"Rõ."

Hai mươi chiếc thuyền phía sau đột ngột rẽ sang hai bên dàng thành hàng ngang, sau lại tạo thành một vòng cung đi thẳng vào trận chiến. Thuyền của cô và Trần Chân được sự che chắn của đoàn thuyền phía trước, nó rẽ hướng về con thuyền lớn nhất có treo cờ xanh của Cấm Lan Quân.

Cô nhìn ra được rõ ràng là quân của Thiên Lý đang chạy về phía bọn họ, phía sau quân Cao Miền đuổi rất sát, thế trận giống như bị vỡ. Quân Thiên Lý muốn chạy về hướng tả ngạn sông, Trần Chân lòng như lửa đốt, rõ ràng có vương gia hắn điều binh, vì sao thế trận lại trở nên như vậy? Hắn không tin, hắn luôn tin tưởng tài dụng binh của vương gia nhà hắn, có lẽ là có ẩn tình gì đó.

Trong đêm đen như mực, tên bay xé xuyên bầu trời, bên dưới mặt sông đầy xác binh sĩ trôi nổi, cô còn không biết trong đó có bao nhiêu quân địch bao nhiêu quân ta. Nước sông Giang Tử vốn đục nay lại được nhuộm một màu đỏ thẫm của máu.

"Thuyền lớn không thể cập sát được, tôi phải xuống thuyền nhỏ để lên thuyền thái tử, vương gia chắc hẳn đang ở trên đó, Thạch anh ở yên trên thuyền được không?"

Trần Chân hét lớn bên tai cô.

"Không cho tôi đi với, tôi cũng muốn đi."

Cô nắm tay Trần Chân lôi kéo, một loạt tên bay xuyên qua đầu họ, Trần Chân nhanh tay kéo cô ngồi xuống.

"Ngồi xuống, anh muốn chết sao?"

"Trần Chân xin anh đó, cho tôi đi theo với."

Ánh mắt cô kiên định, cô không thể ở đây được, cô muốn nhìn thấy Lý Long Mộc mới yên tâm, hơn nữa cô sợ một mình ở đây, cô thà đi theo Trần Chân còn hơn.

"Được."

Trần Chân không có nhiều thời gian cùng cô đôi co nên chấp thuận. Bọn họ xuống những chiếc thuyền nhỏ, vừa ngồi lên thuyền tay cô không cẩn thận chạm phải những thân thể lạnh ngắt nổi trên mặt nước. Người cô bất giác co lại, cô cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng nhưng tay không tự chủ được vẫn run lên. Vượt qua màn tên đạn bạc, cuối cùng cũng cập được mạn thuyền của thái tử. Trần Chân bám vào thang dây leo lên trước, cô cũng theo sau. Vừa leo được một nửa, cô thấy trên thuyền một thân thể như cánh diều đứt dây rơi xuống lòng sông, gương mặt đó...

Chỉ một giây khi cô nhìn thấy gương mặt đó thì toàn thân đều hoảng loạn, cô buông tay lao mình vào lòng sông lạnh lẽo. Trần Chân vừa đặt chân lên thuyền đã thấy cô buông tay ngã xuống lòng sông, hắn sững người. Còn chưa biết xảy ra chuyện gì, bên tai lại truyền đến tiếng kêu của binh lính.

"Vương gia ngã xuống sông rồi, mau mau cứu người."

Trần Chân nhìn về phía cô đang bơi đến cũng lao mình xuống theo. Nước sông lạnh lẽo tối đen như mực, cô dùng hết sức bơi thật nhanh về phía hắn, chỉ thấy hắn chìm xuống càng ngày càng sâu. Trên người hắn mặc một bộ giáp, giáp gặp nước theo trọng lượng mà kéo hắn xuống. Bả vai cô đau nhức, cô cảm nhận được chính mình khi nhảy xuống vai bị một thứ gì đó cắt trúng. Cô cố gắng mở to hai mắt xác định vị trí của hắn, cô bơi nhanh đến nắm lấy tay hắn muốn kéo lên, nhưng mà cả người và giáp quá nặng giống như lôi cả cô xuống, bàn tay nắm hắn sắp tuột mất. Vừa lúc đó Trần Chân ở sau cô bơi đến, cả hai người hai bên kéo được hắn lên khỏi mặt nước. Cô ho khan vài tiếng, nước vào trong mũi trong miệng cả trong tai.

"Mau mang gia vào bờ đi."

Cô và Trần Chân vất vả lôi được hắn lên bờ, phía sau quân của Cao Miền cũng đuổi theo. Khi hai người vào đến bờ lại phát hiện, trên bờ ẩn ẩn trong những bụi rậm bọn họ nhìn thấy quân mai phục. Trần Chân trong lòng đã hiểu, thì ra đây là kế hoạch của vương gia nhà hắn, thảo nào hắn không nhìn thấy Cấm Tinh Quân, thảo nào vương gia lại mặc chiến bào của thái tử.

Thuyền của Cao Miền đi vào trận địa, nước sông Giang Tử bắt đầu rút, những cọc chông nhọn nhô lên, giống như một trận Bạch Đằng giang năm 938 của Ngô Quyền. Cô xoay người nhìn lại phía sau là một cảnh tượng hùng tráng. Cấm Tinh Quân từ trên bờ bắn ra hàng vạn hoả tiễn, tựa như những ngôi sao băng từ trên trời sa xuống. Thuyền của Cao Miền lọt vào ổ phục kích, lại bị trúng bãi cọc không thể tháo chạy, tên lửa cắm lên thuyền đốt cháy vô số thuyền giặc, tình thế đảo ngược, thắng bại đã phân.

Trần Chân cõng hắn trên vai, chạy lại một bãi đất trống đặt hắn xuống, y lo lắng miệng không ngừng gọi.

"Vương gia thuộc hạ là Trần Chân, thuộc hạ mang quân đến rồi."

Người nằm trên mặt đất vẫn không chút phản ứng, Trần Chân càng thêm hoảng sợ. Cô vội ngồi xuống áp tai vào lồng ngực hắn, cô muốn nghe nhịp tim của hắn nhưng không có, không có gì cả. Trần Chân đưa ngón tay run rẩy đặt lên mũi hắn, khoảnh khắc đưa tới gần toàn thân Trần Chân như sụp đổ, giọng hắn đứt quãng nhìn cô, ánh mắt ngấn lệ.

"Vương gia… tử… trận rồi."

"Im ngay, cởi áo giáp của gia ra."

Cô không tin, cô không tin hắn cứ như vậy mà chết, cô tuyệt đối không để hắn chết. Tay cô run lên, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân nhớ lại phương pháp cứu người đuối nước. Trần Chân như một cái máy làm theo yêu cầu của cô. Phía sau vẫn là tiếng binh đao, cô ra sức thực hiện động tác ép tim ngoài lồng ngực cho hắn.

Một nam tử người mặc giáp bạc chạy đến, y đưa mắt trân trân nhìn hắn đang nằm trên mặt đất.

"Tam đệ."

Trần Chân thấy thái tử đến, chỉ quỳ trên đất không dám ngẩng đầu.

"Tam đệ… hắn?"

"Thái tử, vương gia… tử trận rồi."

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.