CHƯƠNG 2: TRÌNH DIỆN
Andrea đang ở trên taxi đến bệnh viện chiếc áo và chiếc khăn choàng được cô để kế bên người. Andrea chợt nhớ phải gọi cho ba và chị, sau khi gọi xong cô lấy tay vuốt lại mái tóc của mình, chợt cô thấy anh tài xế cứ nhìn cô qua gương.
“Anh cho tôi đến bệnh viện Nhân Ái. À, cảm ơn anh đã lái xe theo tôi.”
Andrea mở lời nói địa điểm cô muốn đến.
“Cô là khách hàng mà, cô đến bệnh viện để thăm bệnh sao?”
Anh chàng tài xế vừa lái xe vừa hỏi cô, trông anh còn rất trẻ với đồng phục của tài xế, áo sơ mi trắng cùng cà vạt sọc xanh.
.
“Không..tôi đến để nhận việc.”
Andrea vẫn đang mải mê nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn nghe những gì anh ta nói.
“Vậy cô làm gì trong bệnh viện?”
“Tôi là bác sĩ.”
“ haizzzz, vậy mà cứ tưởng....”
“Anh nghĩ tôi là gì?”
Andrea tinh ranh, bất ngờ hỏi, vì cô thấy anh ta thoải mái, nhẹ nhõm như đang trút được việc gì đó.
“Tôi...tôi nghĩ cô là cảnh sát chứ....ai ngờ cô lại là bác sĩ trẻ.”
Andrea không nói gì và không gian rơi vào im lặng, đến nơi. Andrea bảo anh ta đợi một lát rồi mở cửa xe bước xuống.
……..Tại Rose Mansion……..
“Ba à...ba ngồi xuống nghĩ một chút....Thiên An, em ấy nói sẽ ghé bệnh viện một lát, sau đó sẽ về mà, ba đừng cứ mãi đi qua đi lại như thế...sẽ không tốt cho sức khỏe của ba đâu”
Chất giọng nhẹ nhàng mềm mại được cô gái trẻ đứng cạnh nói. Trông cô gái này rất dịu dàng thùy mị trong bộ váy voan vàng nhạt , cô không chỉ nói mà còn bước đến dìu ba mình lại sofa ngồi xuống.
“Chỉ là ta nôn công muốn gặp con bé, đã mười mấy năm ta không gặp Tiểu An, ngay khi sang Mỹ thăm con bé ta cũng không qua, không biết Tiểu An, có trách ta không nữa…”
“Thiên An, em ấy sẽ hiểu cho ba mà..ba đừng lo lắng..”
“Hy vọng là vậy…à mà Elena, hôm nay Thiên An trở về, con nên gọi Cyrus đến để dùng cơm chung với chúng ta. Dù sao thì cũng sắp trở thành người 1 nhà rồi, không phải sao?”
Khi nghe ba mình nhắc đến tên hắn, Elena đã nở nụ cười hạnh phúc, bởi ngoài có ba và em gái thì hắn là người cô luôn yêu thương, trái tim cô đã ở chỗ của hắn mất rồi. Elena hạnh phúc vì nghe những lời nói của ba mình, cũng như sự đồng ý của ông, bởi người đàn ông cô yêu, anh ta hoàn hảo về mọi mặt.
“Con đã có nói với anh ấy, nhưng anh ấy nói có việc bận và gửi lời xin lỗi đến chúng ta. Chúng con sắp kết hôn vì thế anh ấy nói phải sắp xếp công việc ở công ty để dành thời gian cho con…”’
Elena không giấu nổi vẻ mặt hạnh phúc của mình, hành động là cô liên tục cười khi vừa nhắc đến hắn. Ngày kết hôn của cô và hắn ngày một cận kề,, nhưng không một giây phút nào mà cô không nhớ đến hắn. Vừa có chồng giỏi gian,, đẹp trai, lại là phu nhân của tập đoàn KINGKY, dĩ nhiên vị trí của Elena hiện giờ, có biết bao nhiêu người phải ghen tỵ.
“Xem con kìa…vừa nhắc đến Cyrus thôi là đã đỏ mặt rồi..Nhắc đến chuyện công ty, chuyện ba nói với con, con làm đến đâu rồi.”
“Vẫn thế thưa ba, chú Roke ủng hộ chúng ta và sẽ đưa giấy vào vài ngày nữa. Còn việc của Thiên An, đợi em ấy về, chiều nay con sẽ đưa em ấy đến công ty.”
“ Tốt lắm Elena, con đúng thực không làm ta thất vọng…
……………….
Andrea đang ngắm nhìn những tòa cao ốc, nhìn những hàng cây xanh cũng như những con người ở nơi đây, đối với cô tất cả những gì ở nơi đây đều rất mới mẻ.
Andrea thấy được nơi cô muốn đến qua cửa sổ, chỉ cần qua đường sẽ đến nhưng sao người cô đổ nhào về phía trước suýt chút nữa là đầu cô đập vào ghế phía trước.
“Có chuyện gì sao?”
Andrea hỏi nhưng anh tài xế đã xuống xe từ lúc nào.
“Anh à, anh có sao không?”
“Ôi con tôi…có sao không con gái, sao con lại chạy ra đường….cảm ơn cậu cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi…”
Một người phụ nữ chạy đến ôm bé gái vào lòng, vừa rồi là do bé gái bất ngờ xông ra ngoài đường nhặt quả bóng, xe của cô vừa đến cũng may là tài xế thắng kịp, nhưng dường như có ai đó đã ôm bé gái vào, nhưng sao cô không thấy nhỉ.
Andrea vuốt nhẹ sửa lại mái tóc vừa rồi do cúi xuống mà rối nhẹ, sau đó cũng bước xuống xe vì thấy anh tài xế cúi đầu liên tục. Nhưng hình như anh tài xế không có sai.
“Cảm ơn…cảm ơn…”
Andrea bước xuống thì thấy người phụ nữ vừa rồi cùng bé gái đã vừa rời khỏi.
Vốn từ tiếng việt của cô rất tốt chỉ có điều cách phát âm của cô vẫn chưa chuẩn, nhưng không phải vì vậy mà cô không biết nhìn khẩu hình từ người khác.
“ Có chuyện gì thế?”
“Tôi vừa..”
“ giám đốc,anh có sao không? Trời ơi, chảy máu rồi kìa, mau mau đến bệnh viện.”
“Anh có làm quá không vậy, chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”
Tiếng hốt hoảng cũng như tiếng cằn nhằn của hai người đàn ông gần bồn bông gần đó khiến cô và anh tài xế phải chuyển tầm nhìn đến. Thì ra anh ta là người cứu bé gái đó. Chưa gì hết aNDREA đã thấy anh tài xế bước đến cảm ơn rối rít , còn cô vào lại trong xe lấy thứ gì đó.
“Anh chạy xe kiểu gì thế hả...có thấy bé gái....”
Người trợ lý không ngừng chỉ trích anh tài xế, trong khi anh tài xế chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Chàng trai đứng cạnh trợ lí cũng ngăn cản anh đang chỉ trích.
Tuy nói vết thương chỉ là chút trầy xước nhưng có thể thấy một ít máu đã thấm vào tay áo sơ mi trắng của anh chàng được gọi là giám đốc kia.
Andrea bước đến trên tay là chai thuốc sát trùng cùng một ít băng gạc và đến trước anh chàng kia chỉ buông ra 3 chữ : tôi giúp anh.
Anh cũng gật đầu xắn tay áo lên cao. Từng thao tác của cô làm rất nhanh rất thuần thục. Xong việc cô đứng lên, thu gom lại dụng cụ sau đó cuối đầu vào trong xe, anh tài xế cũng vào theo và không quên cúi đầu chào, cảm ơn rối rít.
“Người gì đâu..kì thật...”
“Lỗi cũng đâu phải anh ta”
Anh nói trong khi ánh mắt chăm chú nhìn lớp gạc mỏng trên tay, phải nói là rất đẹp rất ngay ngắn gọn gàng, anh nghĩ cô gái vừa rồi chắc là một y tá hay trong ngành y nên mới thuần thục như vậy.
“ Giám đốc à, cô gái lúc nãy là ai vậy...không phải là vợ anh ta đấy chứ...”
người trợ lí đang suy nghĩ với bộ dáng rất đâm chiêu nhưng lại có sự hài hước.
“Anh không thấy chữ TAXI à...chắc cô ấy chỉ là khách thôi...thôi chúng ta đi thôi, không thôi mẹ tôi đợi.”
anh nói xong cả hai cùng tiếp tục đi bộ, điểm đến chính là bệnh viện Nhân Ái.
Nhìn hai người con trai đi song song với nhau, một người phong độ trong chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, quần âu giày da bóng, ánh nắng chiếu vào anh quả thực đẹp trai một cách rạng ngời, người đi cạnh anh là trợ lí của anh, tuy lớn hơn anh hai tuổi nhưng còn rất trẻ và hài hước, và cách ăn mặc của anh rất thời trang, vest xanh và áo sơ mi vàng, anh rất vui tính và yêu thích những màu "sặc sỡ", đó cũng chính là lý do vì sao khi hai người đi chung có nhiều người chú ý đến vậy.
Quay lại với cô, cả hai đang tiếp tục, chỉ chút xíu nữa thôi là đến bệnh viện rồi, ai ngờ được lại xảy ra chuyện vừa rồi:
“Xin lỗi cô nha...chuyện vừa rồi làm phiền và mất thời gian của cô rồi..’”
Anh tài xế có vẻ ngại.
“ Không có gì..vừa rồi cũng không phải lỗi của anh.”
Andrea mỉm cười nhẹ, cất giọng trầm ổn.
********************
“Anh có thể đợi tôi một lát không?”
Andrea bước vào trong bệnh viện sau khi nhận được cái gật đầu của anh tài xế, tài xế cũng lái xe tìm chỗ đậu và đợi cô.
Bước vào trong bệnh viện có lẽ Andrea phải cảm thán trong đầu, bởi cô quá rộng và rất ư là chuẩn. Sau khi nhận được địa chỉ cô đã tự tìm hiểu nhưng chỉ qua hình ảnh, nhưng hôm nay được đứng tận nơi này cô mới cảm thấy thật khác, đúng là bệnh viện đạt chuẩn quốc tế có khác.
Mọi thứ đều rất có quy định và quan trọng hơn tạo cho người bệnh có cảm giác tin tưởng và thoải mái về mọi thứ nơi đây.
Andrea đến chỗ lễ tân, sau khi nhận được sự hướng dẫn từ phía lễ tân cô vào thang máy và bấm tầng mình muốn đến.
Có một điều rất lạ nhưng lại rất quen đối với cô đó chính là sự xuất hiện dù chỉ lướt qua của cô cũng khiến người khác ngắm nhìn.
Có lẽ bởi vì đôi mắt của cô, Andrea đã quen với điều này và cũng không có ý định che đi màu mắt này bởi đây là vẻ đẹp của mẹ cô truyền sang cô. Một đôi mắt rất đặc biệt và rất hiếm có. Bởi thế những ai thấy đôi mắt này đều giật mình, có người còn bảo cô đeo lens nhưng chẳng dám lên tiếng.
"Cốc cốc..."
Andrea gõ cửa sau đó có tiếng mời vào, cô mới mở cửa vào.
Đây là căn phòng rộng, phòng của viện trưởng mà. Có bộ sofa có thể chứa trên mười người, vả lại cũng có nhiều tủ bên trong lắp đầy tài liệu văn kiện. Andrea chỉ quan sát được chút ít thôi bởi viện trưởng đã gọi cô ngồi xuống.
Ông rót trà và chuyển sang cho Andrea. Cô nhìn ông, ông có vẻ mặt rất phúc hậu cỡ tuổi trung niên cũng khoảng 50.
“Cháu là...”
“Cháu là Lewis Nghiêm Thiên An, có thể gọi cháu là Andrea”
Andrea lễ phép cúi đầu chào viện trưởng. Viện trưởng Hàn nghe cô giới thiệu, liền bất ngờ.
“Ah..ta nhớ ra rồi, cháu là bác sĩ trẻ chuyển công tác từ L.A., ta có xem thông tin của cháu...rất tài giỏi..”
Viện trưởng Hàn không nhận ra Andrea vì trông cô thật trẻ với trong hình, vả lại với phong cách của cô rất trẻ trung, nhìn cô trong chiếc áo thun trắng cùng quần jean đến gặp ông, ông cứ nghĩ là người nhà bệnh nhân. Đến khi cô giới thiệu tên ông mới nhận ra., vả lại còn là người quen nữa.
“Viện trưởng đã quá khen cháu rồi...”
Dù được khen nhưng biểu hiện của Andrea không như những cô gái khác ngại ngùng hay tự mãn gì cả, là một sự trầm lặng chân thực, cô rất khiêm tốn, cũng không thích pho trương rình rang, kể cả việc lựa chọn trang phục cũng đơn giản. Những năm sống cùng bà ngoại, nếu có tham gia tiệc tùng, hay những buỗi lễ mang tính chất Party, lễ phục hay makep, cũng là do bà ngoại của Andrea chuẩn bị sắp xếp giúp cô.. Bởi nếu đích thân Andrea lựa chọn lễ phục cho mình thì chắc là cô sẽ ưu tiên chọn những bộ váy tối giản nhất, không cầu kỳ cũng chẳng quan tâm đến Brand lắm.
Sau một lúc thảo luận Andrea đồng ý sau 2 ngày cô sẽ đến bệnh viện làm việc. Andrea cũng không hiểu vì sao viện trưởng lại quyết định như vậy, cô chỉ nghe theo và sau đó cô đứng lên chào thì nghe tiếng mở cửa và thay vào đó là 1 tiếng "ba".
Andrea xoay người lại thì thấy người mà cô mới gặp lúc nãy, sau đó quay lại, cúi đầu và rời đi. Anh vẫn đứng ở cửa, cô đến cúi đầu rồi anh gật đầu trả lại thì cô đã đóng cửa từ lâu.
Anh bất ngờ với hành động này của cô, trước giờ chưa có cô gái nào đối với anh hờ hợt như vậy, mặc dù anh chưa có bạn gái. Nhưng với kinh nghiệm hai năm sống ở nước ngoài cho anh biết điều đó.
“Ba...ba...cô ấy....làm nghề gì vậy, có phải y tá mới vào làm không ba??”
Viện trưởng Hàn tháo kính ra.
“Robert...sao hôm nay con nói chuyện cứ ấp úng vậy...cô ấy...con biết Thiên An sao?”
"Cô ấy tên Thiên An sao?"
“Ba à...ba nói cho con biết đi...cô ấy làm gì ở đây vậy? Có phải là nhân viên mới của bệnh viện không?”
Hàn Khải Phong thấy con trai ông hấp tấp ngồi xuống sofa đối diện với ông, có vẻ rất nôn công muốn biết câu trả lời nên ông cũng không vòng vo nữa.
“Không phải nhân viên mà là bác sĩ chuyển công tác từ L.A. sang đây, chỉ mới 27 tuổi thôi.”
“Từ L.A. sang đây sao? L.A. môi trường làm việc tốt như thế lại chuyển sang đây à...”
“Là vì gia đình thôi con..”
“Ba rất hiểu về cô Thiên An đó nhỉ?”
“ Dĩ nhiên...con của Thiên Long bạn ta mà lại....”
Hàn Khải Phong vừa nói lại ra vẻ tự hào thay Nghiêm Thiên Long bạn của ông. Qủa thật Nghiêm Thiên Long có đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo thật, vừa đẹp người, lại tuổi trẻ tài cao. Cô con gái lớn thì dịu dàng thục nữ, có tài quản lý nữa, sắp đến lại kết hôn với chủ tịch KINGK, cả con gái và con rể đều tài giỏi. Thậm chí, Hàn Khải Phong có lúc cũng ganh tỵ với bạn của mình.
“Con của bác Long?? Không phải bác Long chỉ có mình Elena thôi sao??”
Robert bất ngờ vì cả hai nhà rất thân và anh cũng là bạn từ nhỏ của Elena. Nhưng anh không hay biết gì về việc Elena có em gái.
“Chuyện của Thiên An hoàn toàn được bảo mật, cũng đã 17 năm cô chưa từng về VN, cho đến hôm nay cô mới quyết định trở về. Ngoài ông Long và Elena ra thì chắc cả ta con bé cũng không biết.”
Đây cũng chính là lý do vì sao vừa rồi Hàn Khải Phong không trực tiếp nhận là có quen biết gia đình cô. Bởi nếu nói ra mọi chuyện sẽ dài dòng lắm, vả lại chắc gì Andrea đã nhận ra.
“Ah......// Sao hôm nay con hỏi nhiều thế?? Tay con bị sao vậy?”
Robert bị ba của mình hỏi ngược lại. Anh cũng đành nói thật.
“Chuyện dài lắm ba, chỉ là Thiên An vừa giúp con ở gần bệnh viện”
Anh gọi tên cô rất tự nhiên mà không để ý đến ý cười hiện trong mắt của ba mình. Viện trưởng quan sát anh, anh nhìn vết thương trên tay nói nhưng vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và có vẻ rất vui vả lại còn gọi tên cô thân mật như vậy.