CHƯƠNG 3: MƯA NGHỊCH MÙA
Buổi trưa hôm đó, ai nấy đều đến nhà ăn của trường mua phiếu cơm, riêng Chính Kỳ mang theo hộp cơm Lan Lăng chuẩn bị từ trước ra sân thể dục ngồi ăn một mình. Trời hôm nay nắng nóng nhưng có một chút gió. Chính Kỳ ngồi trên thảm cỏ xanh vừa ăn vừa nhìn quang cảnh thoáng đãng xung quanh. Từng cơn gió mát lành thổi qua mớ tóc bồng bềnh của nó, từng đợt, từng đợt thanh sảng.
Chính Kỳ nhớ lại cảnh sáng nay ở hội trường, nó không thể nhanh chóng quên đi được, có những thứ không thể dễ dàng quên, tỷ như việc nhà họ Hoàng khi không mang mẹ nó ra làm trò để phô trương gia thế. Dù nó thấy bọn họ thật ấu trĩ nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
"Thằng nhóc đó là người hầu của nhà anh Ngạo Thiên."
"Đâu?"
"Thằng ở khóa dưới, nó đang ngồi ăn cơm đằng kia kìa."
"Ăn cơm mẹ nấu sao? Thời nào còn mang cơm nhà theo ăn? Đúng là một đứa nghèo hèn."
"Vậy mà được vào học chung trường chúng ta. Quả thật là mất mặt. Nhà anh Ngạo Thiên dù có tốt bụng cũng không nên để thứ hèn mọn đó vào đây chứ?"
"Chẳng trách nãy giờ tao thấy không khí có mùi hôi. Hóa ra là nó! Ha ha."
"Thôi nhanh lên đi mày, tranh chỗ ngồi gần anh Ngạo Thiên. Đại thiếu gia Hoàng thị có khác, vừa đến liền thấy được thơm lây."
Đó là đám nam sinh từ lầu trên xuống, tình cờ đi ngang qua sân thể dục nhìn thấy Chính Kỳ liền buông lời khinh miệt. Quả nhiên trong xã hội đầy rẫy con người, ai nói trẻ con đều là những thiên thần chứ? Cũng có những đứa trẻ đáng ghét như vậy!
Chính Kỳ không ngẩng mặt nhìn lên, nó chỉ chăm chú vào đồ ăn trên tay mình. Đây là thứ làm nó cảm thấy hạnh phúc, hương vị của mẹ nó! Cũng chỉ có mẹ nó là không bao giờ chê nó, mắng nó cũng là bởi yêu thương nó nhiều hơn. Không như những con người kia, giả nhân giả nghĩa!
Bao nhiêu năm nay mẹ con nó phải sống trong lời dị nghị của người khác, ngay cả người cha cũng không thèm để ý đến nó, cậu ruột của nó thì mỗi lần gọi đến cũng chỉ để mắng chửi. Chính Kỳ đã quá quen thuộc với điều đó rồi. Một đứa trẻ mới mười tuổi lại phải trải qua những áp lực mà nhiều người khác chưa từng trải qua, thử hỏi có bao nhiêu đứa trẻ trong ngôi trường quý tộc sang trọng này có thể từng trải như nó? Không một ai cả! Chỉ có một mình Hứa Chính Kỳ mà thôi!
"Chính Kỳ, cậu không đến nhà ăn hay sao?"
Một giọng nói con gái trong trẻo âm vang từ phía xa xa. Chính Kỳ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Linh, cô bé tựa một đóa hoa hướng dương tươi sáng rực rỡ, chiếc váy xòe màu trắng càng làm cho Tống Linh thêm thập phần dễ thương, tựa như một cô công chúa nhỏ. Chính Kỳ nhìn nhìn không khỏi nở một nụ cười ấm áp.
"Mình đang ăn, cậu đi đi!"
"Ừm, ngon miệng nha!"
Tống Linh cao giọng rồi nhanh chân hòa vào những nữ sinh bên cạnh từ từ biến mất. Tiếng cười giòn tan vang vọng một góc nhỏ sân trường. Chính Kỳ nhìn đến ngẩn người, nó từ nhỏ cũng chưa từng hòa nhập cùng cuộc sống như vậy. Nó không có nhiều bạn bè, bởi lẽ ai cũng chê bai xuất thân của nó, nó chưa từng biết thế nào là bằng hữu, thế nào là tuổi thơ vui vẻ bên cạnh bạn bè. Nó nhìn theo thân ảnh Tống Linh rồi phóng tầm mắt ra những nam nữ sinh tụm năm tụm bảy dặt dìu cùng nhau sánh bước đến nhà ăn, bất giác lặng lẽ thở ra một hơi thật dài.
Hôm đó, sau khi kết thúc ngày học đầu tiên ở trường thì trời đổ mưa rất to. Cơn mưa trái mùa khiến mọi người có chút ngoài ý muốn. Chính Kỳ đứng ở mái hiên trường học nhìn ra từng đợt mưa nặng hạt rơi xuống sân vỡ òa thành từng mảng nhỏ trước mắt. Trước cổng trường, nhiều chiếc xe hơi neo đậu, tài xế mang dù vào tận cửa đón những cô chủ cậu chủ của mình trở về. Chính Kỳ nhìn nhìn xung quanh, bầu trời vẫn một màu xám xịt, dường như trận mưa này sẽ còn rất lâu nữa mới kết thúc.
"Thiếu gia."
Chính Kỳ giật mình một cái vì giọng nói quen thuộc của tài xế nhà họ Hoàng, nó vừa quay đầu ra thì nhìn thấy Hoàng Ngạo Thiên quải cặp trên vai từ đằng sau lướt qua mặt nó. Hai mắt vừa chạm nhau nó liền cúi đầu xuống đất. Hoàng Ngạo Thiên cũng không nói gì, nó chỉ cảm giác dường như bước chân hắn khi lướt qua có một chút chậm lại, nhưng cũng không quá lâu.
"Không có dù sao?"
Tài xế nhìn nhìn Chính Kỳ hơi ái ngại một chút, Chính Kỳ giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lay láy đồng dạng với mái tóc đen nhánh trên chiếc đầu nhỏ, cùng thân ảnh nhỏ nhắn làm nó trông thập phần dễ thương. Nhìn cảnh tượng này, tài xế không khỏi động lòng trắc ẩn, dù gì thằng bé cũng chỉ mới mười tuổi, bằng với con y ở nhà.
"Cháu không sao! Lát nữa tạnh mưa cháu mới ra trạm xe buýt."
Chính Kỳ nhìn người tài xế rồi trả lời dứt khoát, y cũng không day dưa mà nhanh chóng đưa Hoàng Ngạo Thiên ra xe chờ sẵn. Hắn lúc này một tay bỏ vào túi quần màu kem, áo vest xanh dương khoác ngoài không vương một giọt nước từ từ đỉnh đạc nhấc bước rời đi. Chính Kỳ nhìn theo ánh mắt hơi u ám một chút, cũng không rõ tư vị gì. Nó có ghét Hoàng Ngạo Thiên hay không? Nếu câu hỏi đó đặt ra vào trước đây nó sẽ trả lời là có. Nhưng sau lần gặp gỡ ngày hôm qua nó không còn ghét hắn nữa. Nó cảm thấy hắn chính là mục tiêu mới của đời nó, sau này nó nhất định sẽ vượt qua người này bằng chính sự nỗ lực của mình.
Chính Kỳ đứng thêm một lúc nhưng trời vẫn không có dấu hiệu tạnh mưa.
"Chính Kỳ, cậu vẫn chưa về sao?"
Chính Kỳ quay lại vừa vặn nhìn thấy Tống Linh xách chiếc cặp màu hồng đến, nó hơi mỉm cười cùng cô bé một cái.
"Mình không có mang dù."
Tống Linh nhìn nhìn trời, một lúc sau có người mang dù đến đón, cô bé liền nói với Chính Kỳ.
"Nhà cậu ở đâu? Hay là mình đưa cậu về nhé!"
Chính Kỳ nghe vậy liền xua xua tay, dù gì đây cũng là lần đầu gặp mặt, càng không muốn làm phiền người ta.
"A, không cần. Mình có thể tự về bằng xe buýt, trạm cũng rất gần đây."
"Vậy sao, hay là mình đưa cậu ra trạm xe."
Dứt lời, Tống Linh mượn chiếc dù của người đến đón rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của Chính Kỳ kéo ra ngoài.
"Đi."
Chính Kỳ hết sức ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Người nhiệt tình lại dễ thương như Tống Linh chẳng trách lại có nhiều bạn bè như vậy. Cô bé xuất thân giàu có nhưng không hề kiêu ngạo như những kẻ mà nó từng biết. Chính Kỳ vô thức mỉm cười vui vẻ. Hai đứa đi cạnh nhau dưới trời mưa nhưng không hề gấp gáp. Vừa đến trạm thì xe buýt cũng đến, Chính Kỳ liền nhanh chân bước lên xe, vẫy vẫy tay qua cửa số với Tống Linh.
"Tống Linh, cảm ơn cậu!"
Cô bé cũng mỉm cười vui vẻ với nó, sau đó một chiếc xe hơi dừng lại, Tống Linh cất dù bước vào xe rồi trở về nhà.
Chính Kỳ ngồi trên xe nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ vừa rồi mà không khỏi cảm thấy tâm tư vô cùng sảng khoái. Bạn thì ra chính là như vậy! Nó hoàn toàn vui vẻ nên không biết rằng, bên ngoài từ lúc nào có thêm một chiếc xe ô tô vẫn chạy theo mình.
"Cậu chủ, về muộn sợ bà chủ lo lắng."
"Chú gọi về báo với mẹ là tôi đi ăn cùng bạn học mới, một chút sẽ trở về."
"Như vậy..."
"Không được sao?"
Hoàng Ngạo Thiên nhíu mày nhìn tài xế. Quả nhiên, loại khí thế này khiến y vô cùng sợ hãi. Mới mười hai tuổi đã phong độ như vậy, sau này ắt hẳn là người thừa kế sáng giá của Hoàng thị. Nhưng hôm nay cậu chủ vì sao phải đi theo Hứa Chính Kỳ chứ? Chẳng lẽ chính là muốn nhìn thử qua nơi ở của em trai hắn hay sao? Dù gì cũng chỉ có hai anh em, khó trách cậu chủ không thể không nghĩ đến đứa em trai cùng cha khác mẹ này. Chỉ có điều, tài xế hoàn toàn không hề biết rằng, cậu chủ nhà y đi theo đứa trẻ kia chẳng qua vì tò mò về một cuộc sống mà mình chưa từng trải qua, vì cái gì xuất thân nghèo khó nhưng đứa trẻ đó vẫn có thể lớn lên đầy tia sáng ấm áp như vậy, thực sự Hoàng Ngạo Thiên hắn vô cùng muốn biết.
Xe buýt dừng đến trạm thứ ba thì Chính Kỳ bước xuống. Lúc này trời chỉ còn vài giọt mưa lắc rắc, bên ngoài trời đã sẫm tối, những ngọn đèn đường vàng nhạt chiếu lên thân thể Chính Kỳ hao gầy. Hoàng Ngạo Thiên nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần dần khuất sau con hẻm liền quay lại nhìn tài xế.
"Chú biết chỗ đó chứ? Nhà của bọn họ?"
"À... việc này tôi cũng không rõ lắm."
Ngạo Thiên hơi mím môi một chút.
"Chú chờ ở đây, đưa dù cho tôi."
"Cậu chủ, vậy không được đâu, hẻm tối lỡ có bất trắc gì..."
"Tôi cũng không phải nhân vật nổi tiếng, bất quá chỉ là cậu nhóc mười hai tuổi, ai sẽ để ý tôi sao?"
Dứt lời, Hoàng Ngạo Thiên với tay lấy chiếc dù ở ghế phó lái rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
"Cậu chủ..."
Hoàng Ngạo Thiên không trả lời mà sải bước dài theo thân ảnh nhỏ bé kia. Đi qua vài đoạn đường hẹp, cuối cùng dừng chân trước một chung cư khá cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Dưới sân chung cư là một bãi cỏ xanh trồng rất nhiều hoa. Vài cánh hoa hồng hồng trắng trắng bị dập nát vì cơn mưa lúc chiều. Tường nhà vàng nhạt, vài nơi rêu phong phủ kín tạo thành một sự cổ kính thanh nhã không thể diễn tả thành lời. Lác đác trên sân là vài chiếc ghế gỗ, bên cạnh là những trụ đèn tối màu cao bằng hai thân người, như đang chứng kiến toàn bộ sinh hoạt của con người nơi đây ngày này qua ngày khác.
Hoàng Ngạo Thiên cho hai tay vào túi quần, nghĩ nghĩ thầm cảm thấy mình cũng không nhất thiết phải theo đứa trẻ kia, vì ghen tị ư? Có thể, nhưng hắn không phải là đại thiếu gia của Hoàng thị hay sao? Còn chấp nhất với một đứa trẻ sinh ra trong điều kiện thiếu thốn như vậy làm gì! Hắn âm thầm khinh bỉ chính mình rồi quay lưng định rời đi.
Vừa đi được vài bước thì Hứa Chính Kỳ từ lúc nào chạy vụt qua hắn, hắn hơi nhíu mày một chút, không phải nó đã trở về nhà hay sao? Vì cớ gì lại hốt hoảng như vậy? Hoàng Ngạo Thiên cũng nhanh chóng theo chân nó. Chính Kỳ rất nhanh đã lao ra đường lớn, nó nhìn ngó xung quanh, mưa vẫn còn rơi lất phất, mái tóc của nó dưới đèn đường có thể nhìn thấy một mảng hơi nước ẩm ướt.
"Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Hoàng Ngạo Thiên nghe rõ tiếng gọi khàn khàn của Chính Kỳ, dường như là nó đang khóc đi. Tiếng gọi yếu ớt, hoảng loạn cùng một chút tuyệt vọng. Chính Kỳ lại chạy khắp nơi, nhiều chỗ nó dừng lại hỏi cái gì đó với người qua đường.
"Bác Lý, bác có nhìn thấy mẹ cháu hay không?"
"Bác không nhìn thấy."
Chạy được một lúc, Hoàng Ngạo Thiên tưởng mình đã để lạc mất Hứa Chính Kỳ rồi, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy nó ngồi xổm trên mặt đất gục mặt vào đầu gối, thân thể khẽ run run. Hình như là nó đang khóc! Mưa lúc này bỗng dưng trở nên nặng hạt. Tiếng động cơ xe vẫn rầm rầm trên đường, người qua kẻ lại trở nên hối hả, cũng không ai nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi đó bất lực thương tâm trong màn mưa dày đặc.
Chính Kỳ hôm nay về đến nhà thì thấy cửa không khóa, nó đẩy vào như thường lệ gọi mẹ nhưng bên trong chỉ còn một mảnh lạnh tanh. Nó vào nhà bếp rồi vào nhà tắm, phòng ngủ vẫn không nhìn thấy thân ảnh của mẹ nó. Chiếc dù vẫn còn đặt nguyên vị trí sau cánh cửa, mọi thứ cũng hoàn toàn bình thường, chỉ có duy nhất mẹ nó là không nhìn thấy ở đâu. Nó kêu lên vài tiếng vẫn không thấy ai trả lời, liền vội vã chạy sang nhà hàng xóm thì nghe nói ban nãy nhìn thấy Lan Lăng đi ra ngoài cùng một người đàn ông lạ mặt, trông rất vội vã.
Mẹ nó làm gì có quen ai chứ? Người đàn ông đó là ai? Hứa Kiến Thành hay Hoàng Thiếu Hoa thì không có lý do tìm mẹ nó. Từ trước đến giờ, dù bất cứ khi nào rời khỏi nhà, Lan Lăng đều để lại tờ giấy cho nó, nhưng lần này không có. Bỗng dưng lòng nó dâng lên nỗi sợ hãi không tên. Trong quá khứ cũng chưa từng có, huống chi sáng nay hai mẹ con có hẹn tối nay cùng làm bánh nướng, vì sao bỗng dưng người đi đâu mất chứ? Cửa còn không khóa.
Chính Kỳ không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết bằng mọi giá phải nhìn thấy mẹ nó, đó là người thân duy nhất của nó ở trên đời không thể đánh mất được. Nó gặp người quen trên đường đều hỏi có nhìn thấy mẹ nó không, nhưng tất cả đều chỉ đổi lại cái lắc đầu. Cho đến khi Chính Kỳ cảm thấy đôi chân bé nhỏ đã không còn sức lực nữa liền ngồi xổm xuống đất khóc. Nó sợ mất mẹ! Nó sợ sau này mình không còn bất kỳ ai yêu thương nữa, nó vô cùng sợ hãi.
"Hu hu, mẹ ơi, đừng bỏ con mà, mẹ ơi!"
Trong cơn mưa tầm tã, Chính Kỳ nấc lên vài tiếng. Quần áo đã ướt sũng, thân thể gầy yếu của nó giờ là một mảnh lạnh lẽo. Nó chỉ có thể vô thức ôm lấy bản thân mình để cảm thấy bớt sợ hãi hơn. Bỗng dưng từ lúc nào mưa không còn rơi xuống nữa, nó từ từ ngẩng mặt nhìn lên. Hoàng Ngạo Thiên đang đứng bên cạnh cầm chiếc dù màu đen che mưa cho nó, nó không hiểu sao, nhưng cảm giác này thật khó diễn tả thành lời, hình ảnh ngày hôm đó mãi nhiều năm về sau Chính Kỳ vẫn không thể nào quên được. Nó nhìn hắn một lúc rồi bỗng nhiên òa lên khóc. Giọng nói run rẩy yếu nhược hòa cùng tiếng mưa rơi làm không khí thêm phần ảm đạm, nhìn nó lúc này có bao nhiêu bất an cùng sợ hãi.
"Anh ơi, mẹ em đi đâu mất rồi!"
Chính Kỳ thảng thốt kêu lên một câu rồi tựa đầu vào chân Hoàng Ngạo Thiên tiếp tục khóc. Nó trong vô thức chỉ có thể gọi người từng từ chối nó hai tiếng 'anh ơi'. Nó không cần nhớ đến hắn từng không cho nó gọi mình là anh, cũng càng không cần nhớ đến những chuyện khác. Chính Kỳ chỉ biết rằng trong cơn mưa lạnh lẽo này có một người che dù cho nó, mà người đó suốt mười năm qua chính là người anh trong tiềm thức của nó, dù là chưa một lần được công nhận. Hoàng Ngạo Thiên cũng đứng yên cho nó tựa, ánh mắt không rõ tư vị gì, nhìn cái đầu nhỏ cùng thân thể run rẩy đang khóc đến hôn thiên địa ám dưới chân mình.
"Chính Kỳ."
Cách đó một đoạn, Chính Kỳ bỗng dưng nghe được tiếng gọi của mẹ mình, nó liền rời khỏi chân Ngạo Thiên mà xoay đầu lại, nhanh như chớp không cần suy nghĩ, nó vụt dậy lao mình ra giữa màn mưa.
"Mẹ ơi!"
Nó chạy đến rồi vùi thân thể vào lòng Lan Lăng khóc rống.
"Mẹ đi đâu? Con đã rất sợ! Mẹ ơi."
Lan Lăng vuốt ve thân thể gầy yếu của con trai, trong dạ thập phần phức tạp. Toàn thân nàng ướt sũng, trên gương mặt xanh xám từng giọt nước đều đặn rơi xuống, chỉ có điều không ai biết rằng đó không phải là nước mưa, bởi vì bên trong nước còn có vị mặn.
"Mẹ thấy trời mưa nên đi đón con, nhưng đến trường thì con đã về rồi. Lúc nãy mẹ ghé cửa hàng mua chút đồ ăn cho con. Con xem, có bột này."
Chính Kỳ nhìn thấy thứ trên tay mẹ nó, nhưng nàng vì sao ra ngoài lại không đóng cửa, vì sao không mang theo ô dù là trời đang mưa? Nhưng nó đang vô cùng xúc động, nó không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ cần nó không mất nàng thì đã vô cùng hạnh phúc. Chính Kỳ ôm chặt mẹ vào lòng, nước mắt không ngừng chảy.
"Đi, về nhà!"
Lan Lăng vừa nói vừa nắm lấy tay Chính Kỳ rời đi. Vừa bước được vài bước bỗng như nhớ ra điều gì, Chính Kỳ liền quay đầu lại.
"Còn anh?"
Nó nhìn lại chỗ nó vừa ngồi nhưng không còn nhìn thấy thân ảnh Hoàng Ngạo Thiên đâu nữa, dường như người đã rời đi từ lúc nó lao ra giữa màn mưa rồi. Lan Lăng liền hỏi nó.
"Ai?"
Chính Kỳ trầm ngâm một chút rồi lắc lắc đầu.
"Dạ... không có gì... mình về thôi mẹ."
Hoàng Ngạo Thiên lúc này đã an vị trên xe. Hắn nhìn nhìn ra bên ngoài kính xe, mưa vẫn còn rơi lất phất. Từng cảnh vật nhạt nhòa từ từ lướt qua. Bất giác, thân ảnh hai mẹ con Chính Kỳ nắm tay nhau đi trong mưa cũng từ từ lướt qua tầm mắt hắn. Ngạo Thiên nhìn chiếc dù còn rỏ nước bên cạnh, bất giác khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
------------
Năm năm sau,
Đó là là mùa hè năm Chính Kỳ vào lớp mười. Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát đã năm năm. Hoàng Ngạo Thiên thì vào học kỳ 1 lớp mười hai. Hắn bây giờ thập phần cao lớn, gương mặt càng lúc càng lãnh khốc, nữ sinh trong trường theo chân hàng loạt, nổi danh là đại thiếu phong lưu. Nhưng dường như hắn không công khai cập kè bất kỳ ai, năm nào cũng chứng kiến nữ sinh thi nhau gửi thư tình đến hắn, thỉnh thoảng còn có quý cô xếp hoa hồng thành một trái tim thật to ở dưới đại sảnh, nhưng ngược lại Hoàng Ngạo Thiên chỉ nhíu mày rồi xem nhẹ. Gần đây, hoa khôi của trường là Lý Ngọc công khai theo đuổi hắn, gia đình nàng cũng đang hợp tác cùng Hoàng thị trong vài dự án, hai bên từng nhận thức nhau trong những buổi dạ tiệc của giới thượng lưu. Nàng xinh đẹp còn rất quyết rũ. Hắn sau vài lần suy nghĩ, cuối cùng cũng chấp nhận kết đôi cùng nàng.
Hai người là một cặp vô cùng xứng đôi vừa lứa, đại thiếu gia cùng tiểu thư nhà quyền quý, ai nấy khí chất cùng dung mạo sáng ngời. Toàn trường nhanh chóng đồn đoán rất nhiều về đôi kim đồng ngọc nữ này, nhiều trái tim vỡ nát, cũng có vài người cảm thấy vui vẻ, hâm mộ.
Còn Chính Kỳ sau năm năm cũng cao lên không ít, làn da trắng nõn không tì vết, thân ảnh thon gầy, môi mọng cằm nhỏ, mắt to trong vắt, lông mi cong vút, nhìn kiểu gì cũng rất giống tiểu thiếu gia sinh ra từ đại gia tộc, tuy nhiên thực tế lại chỉ là một kẻ nghèo mà thôi. Nhưng thành tích học tập của cả Hoàng Ngạo Thiên và Hứa Chính Kỳ đều rất tốt, Chính Kỳ từng ba năm đứng thứ hai toàn khối, không thể đứng đầu bởi lẽ học sinh kia là con nhà giàu, có những thứ dù có cố gắng Chính Kỳ cũng không thể vượt qua người ta được.
Những năm này Chính Kỳ và Hoàng Ngạo Thiên rất hiếm khi nhìn thấy nhau, mỗi lần y đến nhà lớn hắn đều bận học hoặc đi chơi đâu đó cùng bạn bè. Sang lớp mười, Ngạo Thiên tuy vẫn cùng trường nhưng hắn được chuyển sang khu học dành cho khối cấp ba, thành ra ít khi hai người bọn họ gặp nhau.
Cho đến một ngày, Hoàng Ngạo Thiên vẫn còn nhớ rõ, lúc đó cũng là một buổi chiều trời mưa tầm tã, hắn đang ngồi trên xe lướt điện thoại thì bất giác nhìn thấy một thân ảnh mà suốt năm năm nay dường như đã chìm vào quên lãng, chính là Hứa Chính Kỳ. Trong làn mưa trắng trời, Chính Kỳ dầm mình chầm chậm bước đi, làn nước ướt đẫm làm chiếc áo trắng mỏng manh bám vào thân thể y, lộ ra thân thể trắng nõn thon gầy.
Hoàng Ngạo Thiên nhìn chầm chầm vào thân ảnh kia, bất giác hình ảnh đứa nhỏ ngồi run rẩy ngồi tựa vào chân hắn dưới mưa cách đây năm năm hiện về mồn một. Sau đêm đó, hắn cũng không còn cảm thấy chán ghét đứa trẻ kia nữa, có lẽ chính vì không còn chán ghét nên hắn cũng không còn để ý đến nó. Mới đó thấm thoát đã năm năm. Liệu trong năm năm đó, đứa trẻ kia có lao mình vào mưa mà khóc nức nở nữa hay không?
"Ngạo Thiên, anh nhìn gì vậy?"
Lý Ngọc mặc váy ngắn khoe đôi chân thon dài trắng nõn ngồi bên cạnh Hoàng Ngạo Thiên. Nàng theo hướng mắt hắn nhìn ra ngoài liền thấy Hứa Chính Kỳ.
"Anh biết hắn sao? Nghe nói là đứa trẻ nghèo khó nhưng học giỏi. Kỳ thi vừa rồi đỗ đầu vào lớp mười."
Hoàng Ngạo Thiên không nói gì. Nhưng tầm mắt từ lúc nào đã chuyển trở về điện thoại trên tay mình.
"Đại tẩu, thằng nhóc đó là người hầu của nhà Hoàng đại thiếu gia của chúng ta, tẩu không biết đi?"
Người lên tiếng chính là a Tứ đang ngồi ở ghế phó lái, học cùng lớp với Ngạo Thiên, nhưng theo hắn làm chân sai vặt từ khi hắn vừa đặt chân vào ngôi trường này. Đi đâu cũng cùng đi, chơi gì cũng cùng nhau. Từ ngày Hoàng Ngạo Thiên công khai hẹn hò cùng Lý Ngọc thì bọn họ gọi nàng hai tiếng đại tẩu.
"Hửm?"
Lý Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, sau đó chính là nhìn Hoàng Ngạo Thiên, miệng cười cười như vừa phát hiện ra điều gì thú vị.
"Phải không, nhóc đó là người hầu của nhà anh?"
Hoàng Ngạo Thiên không nói gì nhưng trong đáy mắt hắn hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn. Lý Ngọc nhìn thấy thì không dám phiền hắn nữa mà quay sang nói chuyện cùng a Tứ.
"Tôi đến nhà lớn vài lần nhưng mà chưa từng thấy nó."
"Cũng không phải nó là người hầu, mà là mẹ nó."
"Như nhau cả thôi."
Lý Ngọc cùng a Tứ vui vẻ cười nói cho đến khi Hoàng Ngạo Thiên một bên lên tiếng.
"A Tứ xuống xe!"
"Dạ?"
"Thật nhức đầu."
"Dạ... xin lỗi anh!"
A Tứ buồn bực rời khỏi, trên xe chỉ còn Ngạo Thiên cùng Lý Ngọc. Nàng không biết bọn họ vừa đụng đến nghịch lân nào của hắn mà a Tứ bị đuổi đi như vậy. Nàng theo Hoàng Ngạo Thiên gần hai tháng nay nhưng cũng chưa hiểu hết về con người này. Đôi khi hắn lạnh lùng đôi khi lại tàn nhẫn. Nhưng nàng nghĩ có lẽ đó là bản chất của con nhà giàu. Vì nàng cũng từng như vậy đi. Kiêu căng, ngạo mạn... nhưng mà từ khi gặp hắn, nàng liền trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng nghe lời hắn. Đối với người vừa nhìn thấy hắn đã yêu như Lý Ngọc thì nàng chấp nhận con người hắn. Dù hắn chưa một lần dịu dàng cùng nàng, nhưng như vậy nàng cũng cảm thấy thỏa mãn. Được làm người yêu của đại thiếu gia Hoàng thị giàu có bậc nhất nước là chuyện không dễ dàng gì với bất kỳ người con gái nào. Huống chi nàng đã phải giành giật với bao nhiêu cô gái mới có được người này, mãi mãi nàng cũng muốn giữ lấy.
"Anh nói xem, vài ngày nữa đến sinh nhật anh, hay là chúng ta đi đảo nghỉ mát đi, mùa hè đi đảo là thích nhất. Em sẽ bảo bọn a Tứ cùng Hứa Khả chuẩn bị sẵn, chúng ta sẽ quẩy trên du thuyền, chơi đến sáng luôn. Anh thấy thế nào?"
Hoàng Ngạo Thiên nhíu mày một cái.
"Tính sau đi."
"Nhưng mà..."
"Xuống xe!"
"Dạ?"
"Tôi muốn yên tĩnh một lúc."
Lý Ngọc mất hứng, hôm nay nàng ăn diện xinh đẹp như vậy chính là muốn cùng hắn đi bar, vì cái gì xe chưa khởi động đã phải xuống chứ? Nàng nhìn màn mưa ngoài xe mà không khỏi uất ức. Nhưng mà Hoàng Ngạo Thiên từ trước đến giờ vẫn không nói hai lời. Khiến hắn bực mình thì nàng cũng không được lợi ích gì.
Trong xe lúc này chỉ còn một mảng yên lặng, Hoàng Ngạo Thiên day day thái dương của mình, đầu ngửa vào thành ghế khẽ nhắm mắt. Không hiểu sao từ lúc nhìn thấy Hứa Chính Kỳ hắn liền hoài niệm một cái gì đó thuộc về quá khứ.
"Cậu chủ, uống nước."
Tài xế từ lúc nào đã bước lên xe, đưa cho hắn ly nước cam vừa mua ở quán cafe bên đường.
"Thằng nhóc đó vẫn còn ở chỗ cũ chứ?"
"Dạ?"
Tài xế hơi nheo mắt một chút, thiếu gia đang nhắc đến ai?
"Hứa Chính Kỳ."
"A, tôi cũng không biết thưa cậu chủ."
Hoàng Ngạo Thiên nhìn bên ngoài, lúc này trời vẫn còn mưa lắc rắc, hắn nhíu mày nhìn thấy Chính Kỳ đang ngồi ở trạm chờ xe buýt sau đó từ từ bước lên xe.
"Đi theo!"
Giống năm năm trước, Hoàng Ngạo Thiên bám đuôi theo chiếc xe buýt đó nhưng không như lúc xưa, đến trạm thứ nhất thì Chính Kỳ đã xuống xe, sau đó đi bộ vào một đoạn đường vắng nhưng đầy những ngôi nhà biệt thự sang trọng. Y dừng chân trước một cánh cổng của ngôi biệt thự lớn. Ra mở cửa lại là một thiếu nữ thập phần xinh đẹp, họ nhìn nhau cười nói vui vẻ rồi Chính Kỳ bước vào trong nhà, cánh cổng nhanh chóng khép lại.
Hoàng Ngạo Thiên nhíu mày thành hàng, Hứa Chính Kỳ cũng có bạn gái hay sao? Lại là một cô gái giàu có như vậy, không phải là có ý định muốn trèo cao chứ? Hắn thấy đầu mình có chút ẩn ẩn đau. Xe dừng lại bên đường khoảng một tiếng rưỡi sau thì Chính Kỳ bước ra ngoài, tiễn y vẫn là cô gái kia.
Chính Kỳ đi bộ một đoạn, đến gần lối rẽ ra đường lớn bất giác gặp phải một đám lưu manh chặn đường. Hoàng Ngạo Thiên từ trên xe nhìn thấy túi xách của y bị giật lấy, sau đó hình như là một chiếc phong bì bị cướp đi. Chính Kỳ một mình lao lên giật lại nhưng liên tục bị đánh vào người.
Hoàng Ngạo Thiên chống trán ngồi trong xe nhìn cảnh đứa nhỏ kia bị người ta hành hung, một cảm giác khó chịu bỗng dâng lên trong bụng. Hắn liền đẩy cửa xe bước xuống.
----HẾT CHƯƠNG----