Chương 5: Nhập viện
Vậy thì là gì nhỉ? Cùng là con nít như nhau cả mà? Hay vì cô có dáng người của một thiếu nữ?
***
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bầu trời đầu đông trong xanh, lác đác những áng mây trắng bồng bềnh.
Đại sứ quán không chấp thuận cấp phép hộ chiếu cho Châu Thanh vì không thể chứng thực thân phận của cô. Lục Hoài Nam phải đánh tiếng với Lục Hoài Quân ở trong nước xin giấy tờ chứng minh thân phận rồi gửi qua cho họ. Ít nhất phải mất vài tuần.
Đã một thời gian trôi qua nhưng Châu Thanh vẫn chẳng có dấu hiệu nhớ lại.
Vậy cũng tốt, ngộ nhỡ trí nhớ quay về, cô rời bỏ anh thì phải làm sao? Mẹ anh sẽ lại bắt anh đi xem mắt hết người này đến người khác.
Chẳng thà anh ôm đại cô nhóc ngơ ngơ kia vào người còn khỏe hơn.
Phố xá về đêm vẫn đông vui nhộn nhịp như ngày đầu họ đặt chân đến. Tiếng reo hò mời khách của những hàng quán, tiếng cười ríu rít của mấy đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Những sạp khoai nướng nghi ngút khói, mùi hương thoang thoảng khắp phố.
Được mùa, những bụi hoa dã quỳ trong vườn nhà anh đua nhau nở nộ, sắc vàng rực rỡ tô điểm giữa mùa đông giá rét.
Giữa cái thời tiết này, chỉ có ăn đồ cay mới có thể thỏa mãn cái bụng đang cồn cào của Châu Thanh.
Anh dắt tay cô vào một hàng quán hải sản giữa phố.
Nồi lẩu nghi ngút khói ùng ục sôi, cô gắp một miếng nấm bỏ vào miệng.
Nấm đùi gà dai dai, ngọt thanh, pha chút vị cay nồng của ớt tê tê đầu lưỡi.
Đúng là mĩ vị nhân gian.
Trong khi đó, có ông chú nào vẫn miệt mài bóc tôm.
Nhìn dáng vẻ thích thú của cô nhóc, anh bất giác mỉm cười.
Châu Thanh rất giống cô út nhà anh, mỗi khi được ăn ngon sẽ cười tít cả mắt, đến cả sở thích của họ cũng giống nhau. Vì đã có kinh nghiệm nuôi cô út một lần nên giờ nuôi cô nhóc này cũng chẳng khó là bao.
"Uống ít Coca thôi, không tốt cho sức khỏe." Lục Hoài Nam vừa đặt tôm vào bát cho cô vừa nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Em biết rồi."
Ừ, lúc nào cô cũng nói “Em biết rồi”, biết xong cũng chứng nào tật nấy, biết cũng như không.
Ăn xong hai người lại cùng nhau dạo phố cho tiêu hóa thức ăn.
Tuyết đầu mùa đến rồi.
Những hạt tuyết trắng xóa bắt đầu rơi, rơi xuống bàn tay đang hứng tuyết của Châu Thanh. Và rơi trên mái tóc của cô nữa.
Tóc cô rất mềm, lại thoang thoảng hương hoa bưởi.
Ban đầu mua loại dầu gội này theo đề xuất của cô út: “Da chị dâu dễ kích ứng thì chỉ nên dùng sản phẩm của nước mình thôi anh ơi”.
Châu Thanh rất thích mùi hoa bưởi, không nồng gắt mà rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
Lâu dần anh cũng nghiện luôn mùi hương này.
Cũng từ khi đó, Lục Hoài Nam thường xuyên ở gần cô hơn, chủ yếu là vùi mặt vào mái tóc cô, hít lấy hít để, sau đó là thỏa mãn buông hai chữ: “Thơm thật”.
Về đến nhà, như thường lệ, anh vừa trông cô ngủ vừa lướt điện thoại.
Được một lúc, nhìn sang cô nhóc thì thấy cơ thể cô run run.
Lại gần, cô đang ôm bụng, gương mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.
"Làm sao thế?" Hoài Nam lo lắng hỏi.
"Chú ơi, bụng em đau quá."
Anh bắt đầu bối rối, có phải do tối nay ăn hơi nhiều không?
Chẳng suy nghĩ nhiều, Lục Hoài Nam lập tức gọi cấp cứu.
Ngoài trời tuyết phủ trắng xóa, giao thông bị cản trở, nhân viên y tế báo có lẽ phải mất chút thời gian mới đến được.
Tình trạng của Châu Thanh ngày càng tệ.
Nhìn cô nhóc đang quằn quại trên giường, sao anh thấy xót quá, vừa xót vừa lo.
Liệu xe cấp cứu có đến được không? Ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì sao?
Nghĩ rồi, Lục Hoài Nam vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh khác cho Châu Thanh.
Xe không đến được thì anh cõng cô.
Ngoại ô thành phố hôm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm thắp sáng một con đường, có bóng chàng trai đi đôi tất mỏng đang chạy, trên lưng cõng một cô gái.
"Này chú, nếu em chết thì chú đừng buồn nhé." Châu Thanh nằm trên lưng anh thì thào.
"Không được nói bậy!"
"Em cảm thấy em sắp không xong rồi chú ạ."
"Sẽ không sao đâu, cố thêm chút nữa, gần đến bệnh viện rồi."
Chẳng có lời nào đáp lại anh nữa, cũng chẳng có lời nào diễn tả nỗi sợ lúc này trong anh.
Ngày tuyết đầu mùa hôm ấy, anh rất sợ, sợ mất cô.
Cõng cô được hơn 1km thì ra đến đường lớn, xe cấp cứu cũng vừa tới.
Châu Thanh đã ngất trên vai anh từ lúc nào.
***
Ting!
Phòng cấp cứu đã sáng đèn.
Đây là lần thứ hai anh chứng kiến cảnh cô được đẩy vào phòng cấp cứu.
Bệnh viện đêm nay rất vắng.
Có bóng người cao lớn đang ngồi một mình trên băng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, trông thật cô độc.
Da người đàn ông ngăm ngăm, mái tóc rũ xuống qua hàng chân mày, đôi mắt anh ta hoe đỏ, tay anh ta đang run.
Anh ta mặc chiếc áo cổ lọ tối màu, chân đi đôi tất mỏng, chạm xuống nền nhà lạnh lẽo.
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Châu Thanh cũng được các bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lục Hoài Nam bước đến nắm lấy tay cô.
Vị bác sĩ đã đứng đuổi, ông ta một tay nâng cặp kính, một tay đút túi áo blouse:
"Bệnh nhân bị đau dạ dày cấp tính. Theo chúng tôi, bệnh nhân có tiền sử bệnh lý về dạ dày, lại thêm ăn đồ cay hoặc chứa nhiều axit nên mới dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như vậy. Hiện đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên người nhà nên theo dõi bệnh nhân kĩ lưỡng để phòng trường hợp xấu. Nếu có chuyện gì hãy gọi ngay cho chúng tôi.
Sau khi cúi đầu cảm ơn bác sĩ, anh theo y tá làm thủ tục nhập viện rồi quay lại phòng bệnh.
Bên trong căn phòng tĩnh lặng lạ thường.
Có tiếng nước đang tí tách nhỏ giọt, và cả tiếng máy thở đang chạy.
Lục Hoài Nam nắm lấy tay cô, anh không dám nắm chặt, sợ cây kim truyền nước đâm sâu hơn sẽ làm cô đau. Anh áp trán mình lên, khẽ nhắm mắt.
Ơn trời, cảm ơn ông đã cứu lấy cô nhóc của con.
***
"Vẫn chưa tìm được sao?"
"Cậu Dư, vẫn chưa ạ."
Dư Nghiêm tựa lưng trên chiếc ghế sofa, hắn nhíu mày nhìn tên thuộc hạ đang cúi đầu áy náy.
Kể từ ngày biết tin Châu Thanh mất tích, hắn cho người lùng sục khắp nơi. Nhưng cũng như cảnh sát, manh mối đến đường lộ phía chân cầu thì mất hẳn.
Câu trả lời này, hắn đã chán ngán với câu trả lời này lắm rồi.
Một con người sống sờ sờ ra đấy sao có thể mất tích không chút giấu vết?
Hắn ta thở dài, vẫy tay ra lệnh thuộc hạ rời đi. Rồi hắn lại vớ lấy lon bia trên tay, chầm chậm bước ra ban công, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm: “Châu Thanh, chị không phải mọc cánh bay đấy chứ?”
Mùa đông ở thành phố Nam rét mướt, không có tuyết phủ dày đặc, chỉ có những cơn mưa phùn và tiếng gió rít bên tai, lạnh lẽo và ẩm ướt.
***
Tờ mờ sáng, Châu Thanh mơ hồ mở mắt.
Căn phòng trắng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cô cảm giác rất thích mùi này, hình như cô đã ngửi thấy mùi hương rất nhiều lần rồi chứ không phải một hai lần. Mùi thuốc khử trùng cho cô cảm giác rất sạch sẽ.
Cảm nhận nơi bàn tay có thứ gì ấm ấm.
Là anh, anh vẫn luôn ngồi đấy từ đêm qua, rồi gục đi lúc nào chẳng hay.
Cô nhìn kĩ gương mặt anh, gương mặt lãng tử, rất soái.
Thì ra, chồng sắp cưới của cô đẹp đến như vậy, khiến cô không kiềm chế được mà đưa bàn tay kia vén mấy sợi tóc đang che mắt anh.
Lục Hoài Nam giật mình tỉnh dậy, anh thấy cô đang nhìn mình, cô đã tỉnh rồi.
Anh bối rối hỏi: "Em sao rồi? Còn đau ở đâu không? Còn thấy khó chịu không? Có cần tôi…"
"Chú, chú hỏi nhiều quá, em trả lời không hết." Châu Thanh cắt ngang mớ câu hỏi của anh.
Giọng cô nhẹ nhàng, khác hẳn so với thường ngày.
Cô nhóc của anh bệnh rồi.
"Xin lỗi, tôi không hỏi nữa." Hoài Nam vội vàng xin lỗi.
"Chú, em hết đau rồi."
"Vậy tôi gọi y tá, em đợi một chút."
Thấy cô gật đầu, anh mới dám ra ngoài, nhưng rất nhanh đã quay trở lại.
"Bệnh nhân hồi phục khá tốt. Nếu không có chuyển biến xấu thì ba ngày sau có thể xuất viện. Người nhà chú ý đừng cho cô ấy ăn thức ăn cay hay đồ chứa nhiều axit nhé, rất hại dạ dày."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ và y tá đều rời đi cả, căn phòng chỉ còn lại hai người.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết em ăn cay sẽ thành ra thế này."
Đúng, nếu không phải tại anh dẫn cô đi ăn, có lẽ sẽ không thành ra như vậy.
Anh trách bản thân mình, chăm một cô nhóc cũng chẳng xong.
"Em sẽ tha thứ nếu chú mua cho em một chiếc bánh mousse vị xoài."
"Đợi khi xuất viện, tôi sẽ mua cho." Anh mỉm cười.
Cô vẫn còn tâm trạng ăn uống, chắc là không sao rồi.
Châu Thanh nằm viện ba ngày, ba ngày đó anh chẳng dám rời cô quá lâu, sợ cô đợi. Đồ ăn thức uống đều do một tay y tá mang đến.
Dưới sự chăm sóc của Lục Hoài Nam, Châu Thanh hồi phục rất nhanh.
Ngày cô xuất viện, trời rất ấm, nắng mai xua tan đi cái lạnh buổi đêm, trải dài trên những mái nhà.
Như đã hứa, anh chở cô đến tiệm bánh dọc đường.
Châu Thanh rất thích bánh, đặc biệt những loại có kem, nhưng vì vừa mới xuất viện, anh chỉ mua vài loại an toàn cho sức khỏe của cô, không dám mua quá nhiều.
Trong chiếc xe hơi đen đang chạy trên bon bon trên phố, có bản tình ca đang ngân nga qua radio:
♫ Có phải em là thiên thần.
Đến bên anh thật là ân cần.
Hãy cho anh gần em thêm một chút.
Lắng nghe tim của anh này.
Nắm đôi tay của anh này.
Hãy theo anh đi khắp thế gian. ♫
(Trích Theo Anh – Ali Hoàng Dương)