Chương 3: Tớ … sẽ làm bạn gái Minh!
- Xong!
Nó ngắm nghía bộ dạng mới trong gương, Uyên gật gù đồng tình. So với ngày hôm qua nó thật sự dễ thương hơn hẳn. Chỏm tóc củ tỏi buộc lệch trên đầu với chiếc dây cột nơ màu cam xinh xắn. Lông mi được duỗi dài và cong làm tôn thêm đôi mắt to tròn ngây thơ. Làn da trắng mịn có thêm một chút phấn hồng làm gò má có chút hồng lên đáng yêu. Uyên ngắm nghía lại tác phẩm của mình lần cuối rồi gật đầu. Nó cười hớn hở, hôm nay nó sẽ bắt tay vào chiến dịch. Nó muốn làm một công chúa, công chúa của Minh.
Nó cười hớn hở nhìn Uyên tìm kiếm một câu khen ngợi. Uyên lại chỉ thở dài, không nói gì. Có lẽ thấy nó quá sung sướng và hớn hở với bộ dạng mới, Bảo vờ chạy lại đưa tay tháo túm tóc củ tỏi dễ thương trên đầu nó khiến nó phát bực.
Nó hằm hằm nhìn Bảo, hắn vung tay ném chiếc dây thun xuống sàn nhà rồi cười nham nhở.
- Nói xem, cô như vậy chắc đẹp hơn. Giống một con chó xù!
Lời nói của Bảo khiến nó không thể kìm nổi cảm xúc của mình hơn nữa, mặt nó tối sầm lao vào Bảo. Cậu ta dám tháo túm tóc dễ thương của nó ra, điều đó làm nó bực mình. Bây giờ tóc của nó bù xù không khác gì con quỷ, nó sẽ không thể tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, xuất hiện trước tầm mắt Minh với bộ dạng đáng yêu kia. Hôm nay, tội của Bảo gây ra là quá lớn!
“Bốp”
“Rầm”
Tiếng động khiến lớp học ngừng hết mọi hoạt động, ném ánh nhin về phía Bảo vừa ngã xuống nền gạch sau chỉ duy nhất một cú đấm bên má trái. Khóe miệng rỉ ra chất lỏng màu đỏ khiến cậu càng ngạc nhiên. Đứa con gái đứng trước mặt cậu thật sự quá mạnh. Chưa dừng lại ở đó, nó lao vào Bảo đấm tới tấp vào mặt, và khung cảnh lúc này là mọi người trong và ngoài lớp đều xúm lại rất đông, ai nấy cũng kinh ngạc đứng nhìn!
Nó chưa chịu tha cho Bảo, bàn tay vung lên định đấm thêm vài phát vào khuôn mặt đáng ghét của hắn. Nhưng mới chỉ giơ cao bàn tay đến đỉnh đầu, một lực mạnh đã giữ chặt cánh tay nó, ngăn lại. Nó tức giận quay đầu nhìn về phía cánh tay đáng ghét đang giữ chặt mình, ánh mắt khó chịu.
- Ai?
- Là cậu sao?
Chủ nhân của bàn tay đang nắm chặt lấy tay nó lên tiếng thắc mắc. Có ai tin được không? Đó là Minh! Chi hốt hoảng cúi mặt, bàn tay giằng khỏi tay Minh im lặng không nói. Thôi chết rồi, lần đầu tiên gặp nhau nó còn chưa kịp ghi điểm với Minh, vậy mà … lần này thì chết chắc rồi!
- Cậu có thể đánh Bảo ra nỗi này sao? Thật không thể tin được!
Câu đó … có khác nào gián tiếp giết chết trái tim nó không cơ chứ? Nó vẫn cúi gằm mặt không nói, lồng ngực đau thắt và tim đánh rơi một nhịp. Bảo nằm dưới nền đất lạnh đã đứng dậy, đứng chắn giữa nó và Minh, giọng nói khó chịu.
- Tin hay không thì cũng đâu có liên quan đến ông nhỉ?
Nó hé mắt nhìn tấm lưng rộng của tên Bảo đáng ghét. Sao hắn lại làm thế nhỉ? Trong khi đôi mắt nó còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm lưng rộng. Minh khoát tay đẩy Bảo ra nhìn thẳng vào mắt nó.
- Lạ. Tôi thích những đứa con gái mạnh mẽ như cậu!
Nó đứng hình.
Minh vừa kết thúc câu nói nhìn Bảo cười nhàn nhạt rồi bỏ đi, để lại nó đứng trơ trọi, đôi mắt chuyển hướng sang nhìn theo bóng lưng Minh. Nói sao nhỉ? Minh không hề sợ nó, thậm chí còn nói thích những đứa mạnh mẽ như nó.
Nó bỏ quên luôn mái tóc bù xù như tổ quạ và cuộc ẩu đả đáng ghét với Bảo. Guồng chân vội vã đuổi theo Minh đang có ý định rời khỏi dãy lớp học này sang dãy lớp học bên kia.
Minh hơi giật mình nhìn cô gái kì quặc đứng trước mặt mình, đôi mắt nheo lại cố gắng ghi nhớ một vài đặc điểm. Cảm thấy Minh nhìn mình quá kĩ, Chi ngại ngùng lùi lại một bước rồi lên tiếng.
- Cậu … có phải là không sợ tôi không?
Minh cười nhẹ như một thiên thần. Bàn tay hoàng tử khẽ nâng lên xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó. Cậu lắc đầu rồi tiếp tục đi. Trời ạ! Vậy là thật rồi! Minh không hề sợ nó, không hề ghét nó. Nụ cười và cái lắc đầu dịu dàng của cậu càng chứng minh điều đó. Vậy là nó vẫn còn cơ hội, nó nhất định sẽ cố gắng, nó sẽ trở thành bạn gái của Minh!
~oOo~
Bảo vẫn ngồi vắt chân lên ghế, khuôn miệng không ngừng đả kích Chi từng hồi. Còn Chi thì đang tập với cách coi Bảo như không khí, giọng nói vẫn lảnh lót không thôi.
- Nghĩ mà xem. Như vậy, người xứng đáng với Minh nhất nếu không phải là Phạm Linh Chi tớ thì có thể là ai nữa chứ?
- Ọe! – Bảo vờ nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà rồi kéo kéo tóc Chi lên giọng. – Cái đầu của cô rút cuộc là chứa thứ gì mà khiến cô bị ảo tưởng nặng vậy?
Vẫn mặc kệ cho Bảo chơi trò tự hỏi tự trả lời. Đôi mắt Chi vẫn nhìn thẳng vào Uyên và kể lể về những dự định của tương lai. Uyên có vẻ ngán ngẩm không chú ý, đôi mắt cứ mông lung nhìn về nơi xa xôi nào đó. Lẽ ra Chi nên biết, lúc này người duy nhất chú ý vào câu chuyện của nó chỉ có Bảo thôi!
- Ôi đừng khiến tôi buồn nôn thêm nữa! Đồ đần độn nhà cô có biết Ngô Gia Minh là kẻ thế nào không?
“Đần độn” ư?
Nó ngừng lại hết tất cả những gì đang nói, hai từ đó đối với nó luôn là hai từ cấm kị. Đôi mắt sắc lẹm lia về phía Bảo như vết dao. Bảo không nhận ra sự giận giữ trong đôi mắt ấy. Khuôn mặt càng tỏ vẻ trêu ngươi với nụ cười nham nhở.
- Ồ, chịu nhìn tôi rồi hả? Vậy mà tôi …
“Bốp!”
Chưa kịp để cho Bảo nói hết câu, Chi đã nhanh chóng đấm thẳng vào mặt Bảo. Đôi mắt nó đỏ lừ giận giữ, khuôn miệng gắn từng tiếng bực mình khiến nó trở nên càng đáng sợ.
- Cậu nghĩ … trong tình yêu trí thông minh quan trọng đến thế à?
Bảo giật mình. Nhìn khuôn mặt người đối diện hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Sao lại như vậy? Sao lần nào cũng để kệ cho nó đánh vào khuôn mặt đẹp trai này như vậy thế? Cậu không nói thêm nữa chỉ đứng dậy bỏ đi tránh gió. Chi cũng không kể lể câu chuyện tươi đẹp giữa mình và Minh nữa, không khí lớp học nhường chỗ cho sự im lặng đáng sợ. Và chuông reo kéo tất cả về với chỗ ngồi của mình!
Thầy giáo môn Sinh học bước vào lớp trong trạng thái hết sức vui vẻ. Ông rút trong cặp ra một tờ thong báo đưa cho lớp trường dặn dò cậu ta vài điều rồi nhanh chóng tuyên bố.
- Hiệu trưởng đã đồng ý cho khối 11 chúng ta có một buổi ngoại khóa, đồng thời tìm hiểu về sinh vật trong tự nhiên. Kế hoạch cụ thể tôi đã giao cho lớp trưởng, em nào tham gia thì tìm lớp trưởng để đăng ký nhé!
Lớp học ồn ào như một cái chợ vỡ, mặt mũi đứa nào đứa nấy sang hẳn lên. Chi ngồi gặm bút, tính toán lại khoản tiền bố vừa gửi cho đầu tuần. Nó cam đoan là chắc chắn mỗi đứa học sinh sẽ phải nộp thêm một khoản tiền nào đó cho buổi ngoại khóa, khoản đó liệu có vượt qua số tài khoản ít ỏi đã được lên kế hoạch sẵn của nó không?
Bảo nhìn nó thẫn thờ liền thích thú kéo tóc nó, chất giọng mỉa mai và đe dọa.
- Tôi sẽ ném cậu vào rừng sinh thái, cho cậu bị thú dữ ăn thịt!
- Tôi đâu có nói là sẽ đi?
Chi trừng mắt nhìn Bảo khiến mắt cậu cũng nheo lại. Giọng nói nhỏ nhưng đủ thu hút những người ngồi ngay gần xung quanh. Uyên đặt bàn tay nhỏ lên trán nó, đôi mắt nháy tinh nghịch.
- Tớ tưởng cậu nhất định sẽ đi. Vì Minh chắc chắn sẽ đi mà.
Minh? Chỉ cần chữ đó hiện lên trong đầu thôi, nó đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Bỏ hết những phân vân về số tiền ít ỏi và một list những kế hoạch dài ngoẳng. Nó lại nhanh chóng đứng dậy phi thẳng đến bàn lớp trưởng.
- Tớ đăng ký.
Thầy giáo đang viết đầu bài lên bảng, nghe tiếng động quay người lại nhìn. Học sinh mới dường như còn quên mất đây là ở lớp học, thầy hắng giọng, ngữ điệu có chút khó chịu.
- Em nữ, em có thể đăng ký lúc ra chơi!
~oOo~
Sáng thứ bảy bận rộn.
Mỗi lớp học sẽ được phân về một khu và hai giáo viên để dựng vài cái trại. Mỗi nhóm sẽ có từ 7 đến 10 học sinh, tự dựng trại và tự nấu ăn vào bữa trưa. Mỗi nhóm sẽ cử ra một người thso sự hướng dẫn của thầy giáo sinh học đi lấy củi để chuẩn bị cho hoạt động đốt lửa trại vào buổi tối. Và Linh Chi nhất quyết chọn lựa công việc đi nhặt củi, bởi vì là nó không hợp với mấy công việc cần đến sự khéo léo tỉ mẩn kia, cũng không thể đứng yên một chỗ.
- Này này, cậu bị điên à? Cậu là con gái đấy!
Bảo nhăn mặt nhắc nhở Chi, việc đi lấy củi là việc của những đứa con trai. Dù vẫn biết Chi rất mạnh nhưng Bảo không thể cứ thế mà chống mắt lên nhìn Chi nhận nhiệm vụ đi lấy củi.
- Cậu có nhớ là tôi có thể đánh cậu không đấy?
- Thì sao chứ? Chuyện đó và chuyện này là hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau!
Chi gân cổ cãi lại và Bảo cũng chẳng chịu thua. Nhìn cảnh nhóm mình có hai nhân công đang ra sức cãi nhau trong khi nhóm người ta đã bắt tay vào dựng những chiếc trại. Uyên phủi tay kéo mạnh tai Bảo, giọng nói bực dọc.
- Chi đi đi, còn Bảo, ông ra đằng kia buộc dây căng vải trại. Làm không cẩn thận, chết với tôi!
Chi mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn Uyên như muốn cảm ơn. Uyên càng tức giận phất tay đuổi Chi đi nhanh, kéo tai Bảo tiếp tục lôi đi buộc dây căng vài trại. Bảo bước theo Uyên nhưng ánh mắt cứ nhìn về phía Chi rên rỉ. Mà cậu cần gì phải đi lấy củi giúp nó trong khi nó còn mạnh hơn cả cậu nhỉ? Cậu nghĩ cái quái gì mà lại ấu trĩ thế không biết!!!
Chi vẫn đang kiên nhẫn nhặt nhạnh những que củi. Trong não cứ hát vang bài hát muốn được gặp Minh. Bàn chân mỏi rã rời khiến nó ngồi sụp xuống một thân cây to bị chặt ngang, đôi tay không giữ yên được với lấy một cành củi vẽ lung tung ra nền đất.
- Ồ, cô gái. Cậu làm gì vậy?
Nó giật thót từ từ ngẩng đầu lên. Là Minh, nó đang đứng trước mặt Minh, là thật. Và cái quan trọng hơn với nó lúc này là, cậu ấy đang nói chuyện với nó, chủ động bắt chuyện với nó. Khí thế trong người tăng lên ngùn ngụt, nó ngoác miệng vẽ ra một nụ cười tươi rói, giọng nói hào hứng
- Tớ ... tớ đang đi lấy củi chuẩn bị cho đêm đốt lửa trại.
- À, tớ cũng vậy này !
Minh cười nhạt nhẽo rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Chi. Giọng nói dịu dàng lại vang lên làm những dây thần kinh trong não Chi căng lên dữ dội.
- Gặp cậu nhiều lần mà chưa biết tên nhỉ ? Tớ là Minh, còn cậu ?
Ôi mẹ ơi !
Minh đã chủ động nói chuyện với nó, giờ còn chủ động làm quen với nó. Nó tạm thời bị đứng hình, mãi mới lắp bắp được một câu.
- Chi, tên tớ là Chi !
- Tên cậu rất hay.
Minh cười, đôi mắt cong lên đáng yêu khiến tim Chi lại rung rinh lần nữa. Thấy đôi mắt Chi cứ nhìn mình chăm chú, Minh hắng giọng, chuyển chủ đề.
- Cùng lớp với Bảo, cậu ấy có bắt nạt cậu không ?
Bảo sao ? Nhớ lại lần trước khi mà nó định vung tay đấm Bảo thì Minh đã ngăn lại. Chắc hẳn Bảo và Minh là bạn của nhau, nó không thể nói lời nào xấu về Bảo được. Nghĩ vậy, nó cười hớn hở nhìn Minh, giọng nói tươi tắn.
- Bảo rất tốt với tớ !
- Tốt ư ?
Minh nheo mắt nhìn Chi nghi ngờ. Chi cứ ngỡ rằng Minh nghe chưa được rõ, nó gật đầu lia lịa, nụ cười vẫn chưa thôi tắt trên khuôn miệng.
Tốt ư ?
Minh cười nụ cười kỳ lạ, có mấy khi Bảo đối xử tốt với một cô gái bình thường chứ ?