Chương 4 Anh đời này coi như là thua, ở trên người nha đầu này!
Lục Hạo Đình bị Âu Dương Thanh nhìn anh không vui nhíu mày một cái.
Âu Dương Thanh lập tức dừng lại cái ý nghĩ đó, lúc này mới nhớ tới câu nói vừa rồi của Lục Hạo Đình trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Hạo Đình.
“Cố ý giết người.. Lục.. Lục thiếu..” cái giá mà Lục Hạo Đình muốn Vương Tình trả là hoàn toàn bị hủy diệt sao?
Lần này Cố Vân Tịch bị thương, chính là bị Vương Tình – cô em họ của cô đẩy xuống cầu thang nên mới bị ngã.
Lục Hạo Đình như cũ gương mặt lạnh lùng, trên mặt căn bản không biểu hiện rõ biểu tình gì
“Ta vào xem Vân Tịch một chút, chuyện ở trường, hiệu trưởng Âu Dương xem mà xử lý tốt, ta chờ ... Kết quả!”
Lục Hạo Đình nói xong, liền sải bước chân dài của mình một đường vào trong phòng bệnh, bên ngoài Âu Dương Thanh đờ đẫn nhìn tấm lưng kia, thật lâu cũng chưa có hoàn hồn!
Hồi lâu, hắn cũng chỉ có thể thở dài, xoay người rời đi!
Lục Hạo Đình vào phòng bệnh, Cố Vân Tịch như cũ ngủ mê man, đi từ quân về cùng anh có Giang Minh Hàn, cùng Lưu Tinh Trì ngồi ở một bên.
Lục Hạo Đình đến bên giường bệnh ngồi xuống thấy Cố Vân Tịch trên đầu băng miếng vải thưa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt , chân mày thỉnh thoảng nhíu lại, nhìn thấy cô ngủ rất là bất an. Mặt Lục Hạo Đình tối hẳn lại, lông mày nhíu thành một đoàn, đau lòng lan tràn ra, bỗng nhiên có chút hoài nghi, mình ban đầu để cho Cố Vân Tịch tới thành phố Giang Châu đi học, rốt cuộc là đúng hay sai?
Nha đầu này vốn là danh môn An gia đại tiểu thư thành phố Giang Châu, thân phận cao quý như vậy nhưng khi cô bảy tuổi cha mẹ ly hôn, cha bên một bên để tiểu tam lên chức, con gái tư sanh vào ở An gia, cô bị An gia ruồng bỏ.
Mẹ cô thì tham mộ hư vinh lại không cam lòng, ghen ghét dứt khoát vì trả thù quay đầu tìm một người có gia thế so với An gia càng tốt hơn là giàu có hơn rồi nhanh chóng xuất giá, trực tiếp đem cô bỏ lại!
Cô tuổi còn nhỏ chỉ có thể đi theo ông ngoại ở nông thôn sống.
Từ công chúa cao quý, trong nháy mắt rơi vào trong bùn, phải chịu đựng thân phận chênh lệch thật lớn, trọng yếu nhất chính là còn phải chịu đựng cha mẹ cùng lúc vứt bỏ, những người đã từng nịnh hót cô, rối rít bắt đầu đối với cô châm chọc.
Khi đó, cô chỉ mới bảy tuổi mà thôi!
Cô trở nên nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người xung quanh,tính tình càng ngày càng cố chấp,kiêu ngạo nhưng lại tự ti, cả con người cô chỉ sống trong thế giới riêng của chính mình, một lòng chỉ với nghĩ trả thù, chỉ nghĩ làm sao để đạt được thành công, để cho tất cả những người bỏ rơi cô, xem thường cô đều phải hối hận!
Hai năm đầu, sau khi ông ngoại cô qua đời, đối với cô lại thêm một lần chị đả kích, chịu tỏn thương!
Anh cưới cô, là muốn bảo vệ cô, để cho cô tới thành phố Giang Châu đi học, cũng là để cô cởi mở hơn nghĩ mọi chuyện thoáng hơn
Người đàn bà của Lục Hạo Đình hắn bất kể là Vương gia hay là cái gì An gia thậm chí toàn bộ hào môn giàu có ,thế lực nào ở Giang Châu, thân phận bọn họ đến trước mặt Cố Vân Tịch cũng không đủ nhìn!
Anh biết Cố Vân Tịch những năm này trong lòng một mực chỉ có chữ hận, hắn để cho cô tới Giang Châu học, chính là vì để cho cô giải nỗi hận trong lòng.
Để cho cô đi khi dễ những người đó, để cho cô đi trả thù, thực sự thì người bên cạnh quan tâm cho Vân Tịch quá ít, cô luôn không có cảm giác tồn tại, luôn cảm thấy mình bị cả thế giới chối bỏ.
Cho nên anh liền cho cô cảm giác tồn tại, chính là để cho Cố Vân Tịch đi khi dễ những người đó.
.Nhưng bây giờ người bị thương lại chính là Vân Tịch!
Nha đầu này làm sao cứ ngốc như vậy?
Thân phận địa vị, danh lợi tiền tài, hết thảy tất cả anh đều có thể cho cô, ở thời điểm cô mười mấy tuổi, anh liền xuất hiện ở bên cạnh cô, vững vàng bảo vệ cô, cưng chiều, cho cô hết thảy mọi thứ cô muốn, để cho cô muôn vàn sủng ái vô hạn trong thời thiếu nữ của cô như vậy không tốt sao?
Cô làm sao lại không hiểu ?
Lục Hạo Đình đưa tay muốn sờ mặt gò má tái nhợt của Cố Vân Tịch, nhưng khi gần chạm được thì chợt nhớ tới Cố Vân Tịch chán ghét anh đụng chạm vào cô, tay lại có chút cứng ngắc thu hồi lại.
Một bên Giang Minh Hàn nhìn hết mọi thứ, nhìn đại ca nhà anh mặt đầy đau lòng nhưng lại vô thận trọng ngay cả khi cô ngủ đều sợ cô sẽ chê, lửa giận trong lòng liền dần dần tăng lên!
“Đại ca, nha đầu này anh không thể cưng chiều như thế hoài được, anh phải quản Vân Tịch một chút chuyện lần này tình hình huyên náo có bao nhiêu khó coi? Cô ta đã gả cho anh, hưởng thụ hết thảy, nhưng anh nhìn cô ta lại làm ra loại chuyện gì đây? Chạy đi tỏ tình cùng Tần Hiên? Còn làm lớn chyện đến độ toàn trường đều biết? A!”
“Cái này căn bản là trắng trợn hồng hạnh ra tường, cô ta căn bản là không có đem anh là chồng! Cô ta…”
“Im miệng!” Lục Hạo Đình mang giọng điệu lạnh như băng quát, nhìn về phía Giang Minh Hàn bằng ánh mắt cường thế không cho cãi lại chèn ép Vân Tịch nữa!
Thấy Lục Hạo Đình lộ ra loại biểu tình này, Giang Minh Hàn biết anh đây là bị chọc tức rồi, lại như vậy!
Mỗi lần bọn họ chỉ cần nói nửa điểm về nha đầu này là khẳng định đại ca lại trở mặt!
Tình huống như vậy đã xảy ra vô số lần, Giang Minh Hàn anh lửa giận cũng nhịn vô số lần, lần này, anh quả thực không nhịn được nữa.
“Đại ca! Ta thật sự là không nghĩ ra, anh tốt như vậy, địa vị lại cao, có vô số phụ nữ tùy anh chọn, anh bộ đầu bị hỏng hay sao lại đi coi trọng Cố Vân Tịch này một xú nha đầu không biết điều? Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt? Gả cho anh đã hai năm, cô ta khắp nơi cùng anh đối nghịch, nghĩ hết biện pháp trốn thoát khỏi anh, thoạt nhìn gả cho anh tựa hồ vô cùng ủy khuất cho cô ta!”
“Náo loạn nhiều chuyện như vậy để mọi người cười nhạo làm anh mất thể diện thì có là gì !! Lần này cô ta đây là hồng hạnh vượt tường! Cô ta cùng cái tên Tần Hiên có quan hệ mờ ám đã rất lâu rồi, nanh không thể như vậy nữa dung túng cô ta quá rồi, loại đàn bà này thật không biết liêm sỉ…”
“Im miệng!” Lục Hạo Đình giận dữ.
“Tứ ca!” Một bên Lưu Tinh Trì vội vàng cắt đứt lời Giang Minh Hàn, Lưu Tinh Trì đứng lên đối diện với Lục Hạo Đình nói: “Đại ca, ngươi ở chỗ này trông chừng chị dâu đi, em cùng Tứ ca về mua một ít mà cơm tối chút nữa sẽ quay lại!”
Lưu Tinh Trì nói xong, cứng rắn kéo Giang Minh Hàn tỏ ý cùng hắn đi ra ngoài.
Ngay tại lúc hai người xoay người, sau lưng âm thanh Lục Hạo Đình bỗng nhiên vang lên, “Ta chính thích nha đầu này, ta nguyện ý chờ cô ấy lớn lên, chờ cô ấy hiểu , cô ấy nghĩ không hiểu ta sẽ dạy cô ấy, người đàn bà khác coi như có tốt hơn nữa, ta Lục Hạo Đình cũng không thích, đối với ta đều không có nửa điểm quan hệ, mấy người nếu là còn nhận ta người đại ca, phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu thì tôn trọng một chút!”
Giang Minh Hàn cho rằng đại ca nhà mình làm vậy không đáng giá, đồng thời cũng đối với Lục Hạo Đình có loại lực bất tòng tâm, nhắm hai mắt, bất đắc dĩ nói: “Anh đời này, coi như là thua ở trên người nha đầu này!”
Lục Hạo Đình từ chối cho ý kiến, anh chính là cam tâm tình nguyện!