Chương 5
Trên lầu.
Chỉ cách một tầng cửa nhưng Lâm Tử Diên vẫn có thể nghe tiếng bật lửa trong trẻo từ bên ngoài truyền vào.
Tiếng đóng mở rất mượt, ở trong này mà cô vẫn tưởng tượng được dáng vẻ của người đàn ông đang hút thuốc ngoài cửa, có lẽ biểu cảm sẽ hơi lười biếng, nhưng vẫn không ngăn được khí chất kiêu ngạo tr3n người anh.
Thẩm Tư Viễn dựa vào cửa, nghe thấy tiếng thay quần áo sột soạt ở bên trong truyền ra, đầu ngón tay đút điếu thuốc lá vào miệng, chậm rãi nhả ra từng vòng khói, nói: “Quần áo đều sạch sẽ cả, chưa ai mặc bao giờ đâu.”
Trong phòng có một chiếc váy màu đỏ rực, vô t1nh rất vừa vặn với cơ thể của cô, chỉ là phần nguc kia có hơi nhỏ, Lâm Tử Diên cố gắng mãi mới kéo được cái khóa phía sau lên hẳn hoi.
Cô liếc mắt quan sát quanh phòng, không biết đây là phòng ai, đồng thời cô cũng suy đoán thử xem tại sao chỗ Thẩm Tư Viễn lại có quần áo của phụ nữ, chẳng lẽ anh còn có tình nhân hay là bạn tình nào đó.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông ở ngoài cửa đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Đây là quần áo của Thẩm Nhân.”
“Con bé ít khi ở đây, quần áo này đều là đồ mới được đưa đến. Cô yên tâm đi.”
Thẩm Nhân.
Lâm Tử Diên có ấn tượng với cái tên này.
Đây là cô con gái của cô hai Thẩm Lương Châu.
Nếu tính theo vai vế thì chắc là cháu gái của Thẩm Tư Viễn.
Nghĩ đến đây, không biết Lâm Tử Diên bị chọc đến điểm cười nào, đột nhiên cười rộ lên.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Tư Viễn dựa ở một bên, yên lặng đứng đó như một bức tranh sơn dầu.
Nghe thấy động tĩnh, anh hơi liếc mắt sang.
Lại phát hiện ý cười khó nén trong đôi mắt Lâm Tử Diên, anh nhẹ nhàng nhướng mày, trong đôi mắt ánh lên tia dịu dàng.
“Sao vui vẻ thế?”
Lâm Tử Diên mím môi lại, cảm thấy bản thân hình như hơi mất lịch sự, sau đó lại nhìn về phía anh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.”
Lúc cô nói chuyện còn dùng tay che kín cổ áo.
Chiếc váy này được thiết kế hơi táo bạo, cổ áo là kiểu chữ V điển hình. Vóc dáng Lâm Tử Diên rất tốt, sau khi mặc vào đã bộc lộ hết ưu điểm của chiếc váy này.
Vải lụa màu đỏ làm nền cho da thịt trắng như tuyết, dáng người của Lâm Tử Diên càng thêm vạn phần thướt tha và quyến rũ.
Lâm Tử Diên là một người hướng nội từ trong xương cốt, cho nên khi tiếp xúc gần gũi với Thẩm Tư Viễn như thế này mới cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Lần trước gặp nhau ở tiệm cơm chỉ vội vàng chào hỏi nhau vài câu, lần này gặp lại, Lâm Tử Diên mới thật sự nhìn rõ ông Hai của nhà họ Thẩm trông như thế nào.
Đôi môi anh hơi mỏng, sống mũi thẳng tắp, nhìn gần mới thấy lông mi rất dài, lúc chăm chú nhìn Lâm Tử Diên nói chuyện vẻ mặt anh còn thấm đượm vài phần dịu dàng, đuôi mắt cong lên nhuộm ý cười nhàn nhạt, lúc cười khẽ còn có thể câu mất hồn phách của người khác.
Lâm Tử Diên bỗng hơi thất thần.
Thẩm Tư Viễn chú ý thấy động tác tay của cô, có vẻ cũng thấy cô đang ngại ngùng nên không nhiều lời, chỉ nghiêng đầu dập điếu thuốc, sau đó nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn, chút chuyện vặt vãnh thôi.”
Nói xong anh lại hỏi thêm: “Hôm nay sao cô Lâm lại có hứng thú đến đây thế?”
Nhất thời Lâm Tử Diên có chút nghẹn họng.
Dù sao cô cũng không thể nói là hôm nay mình đến đây tìm Thẩm Lương Châu tính sổ, dù sao Thẩm Tư Viễn cũng được coi là bề trên của Thẩm Lương Châu, nói như vậy trước mặt anh có vẻ không ổn lắm.
Ngay lúc Lâm Tử Diên đang không biết phải mở miệng nói thế nào, phía sau lại tuyền đến âm thanh kinh ngạc.
“Tử Diên?”
Lời nói vừa dứt, hai người đều đều đưa mắt sang nhìn.
Thẩm Lương Châu mặc một bộ vest màu trắng, nhìn rất phong độ, chỉ là ánh mắt của anh ta nhìn bọn họ có chút cảnh giác.
Anh ta bước nhanh đến gần, đi thẳng tới trước mặt của Lâm Tử Diên.
“Sao em lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn đứng ở một bên nhìn hai người họ, lông mi cụp xuống, không mặn không nhạt nói: “Quên quy củ rồi à?”
Thẩm Tư Viễn đứng ở một bên nhưng cảm giác rất áp bức, Thẩm Lương Châu nhanh chóng nhận ra mình không hiểu quy củ.
Anh ta hơi nghiêng đầu, gật nhẹ, chào hỏi: “Ông Hai.”
“Đây là bạn gái cháu.”
“...” Khóe miệng Lâm Tử Diên khẽ giật giật, nhanh chóng bổ sung, “Bạn gái cũ.”
Biểu cảm Thẩm Lương Châu lập tức thay đổi, giữ chặt cánh tay của Lâm Tử Diên, thấp giọng ám chỉ: “Tử Diên, đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Nói đến đây, anh ta định đưa Lâm Tử Diên sang chỗ khác.
Tuy nhiên, hành động kéo tay tự nhiên của anh ta khiến Lâm Tử Diên cảm thấy khá khó chịu.
Mày cô nhăn lại, đánh một cái lên mu bàn tay của Thẩm Lương Châu đang đặt tr3n cổ tay mình, cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói: “Thẩm Lương Châu, tốt nhất là anh nên nhận thức rõ ràng về thân phận hiện tại của mình, hai chúng ta đã chia tay rồi, hôm nay tôi đến đây để nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Sắc mặt của Thẩm Lương Châu lập tức tối sầm.
Anh ta cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại không chừa một chút mặt mũi nào cho mình trước mặt của ông Hai.
Ngay lúc không khí đang cực kỳ xấu hổ…
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng liếc sang rồi nói: “Thẩm Lương Châu.”
“Xin lỗi đi.”
“Cháu...” Sắc mặt Thẩm Lương Châu xanh mét.
“Muốn trải nghiệm gia huấn đúng không?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng truyền đến, nhưng trong đó lại mang đến một cảm giác áp bức vô hình.
Thẩm Lương Châu cắn chặt răng, âm thanh như rít qua từng kẽ răng: “Xin lỗi, Tử Diên.”
Có lẽ cũng biết hai người bọn họ có một số chuyện muốn nói với nhau, Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, không định ở lại đây tiếp tục cản trở người ta, “Chú ý chừng mực, đừng để tôi thấy cháu hành động không thỏa đáng.”
Thẩm Lương Châu: “...”
Mắt nhìn thấy Thẩm Tư Viễn đã rời đi, lúc này Thẩm Lương Châu mới thả lỏng, nhìn về phía Lâm Tử Diên: “Tử Diên...”
Lâm Tử Diên ngẩng đầu, nói không chút nể tình: “Công ty của ba tôi là do anh làm đúng không?”
Thẩm Lương Châu sửng sốt, rồi nở nụ cười hơi gượng gạo, “Tử Diên, em cũng biết là anh không muốn gây khó dễ cho mọi người mà.”
“Vậy ý anh là gì?”
“Chỉ cần em quay lại.” Ánh mắt của Thẩm Lương Châu trở nên hơi gấp gáp, “Thật đấy, chỉ cần hai chúng ta trở về như lúc ban đầu, anh sẽ tiếp tục đầu tư cho công ty của chú. Hơn nữa chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chắc hẳn em cũng luyến tiếc anh, phải không?”
“Anh sai rồi, Thẩm Lương Châu.”
“Đã chia tay thì không thể hòa hợp như trước nữa, hơn nữa tôi chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà anh đã làm sau lưng tôi là đã thấy ghê tởm.”
Lâm Tử Diên nhíu mày, dứt khoát nói thẳng, “Nếu tôi không quay lại với anh, có phải anh vẫn định tiếp tục gây khó dễ cho nhà tôi không?”
Dáng vẻ của cô lạnh lùng hờ hững.
Cực kỳ giống với dáng vẻ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy cô.