CHƯƠNG 7: NGHIÊM THANH THANH LÀ AI?
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 7: Nghiêm Thanh Thanh là ai?
Tôi tranh thủ lẻn chạy về nhà một chuyến, nhưng lại bị Tiểu Ngư phát hiện. Cô ấy bảo sẽ đưa tôi đi, mặc dù có chút áy náy nhưng cô ấy bảo cho tôi 1 tiếng thu xếp. Tôi ở trong thôn sinh sống mười tám năm, đường trong thôn hết thảy cũng coi là hiểu rõ.
Thời gian này là thời gian của hoa màu, sẽ có rất nhiều nam nữ tráng niên đi thu thập hoa màu, trên đường phố sẽ nhộn nhịp mua bán, nhưng hôm nay dọc theo con đường này tôi cẩn thận từng li từng tí tránh né cũng không thấy có bất kỳ ai .
Nguyên bản tôi phi thường cẩn thận, sợ bị người khác nhìn thấy, dù sao Thanh Thanh từng nói với tôi, mẹ là do tôi hại chết, tôi biết một phần do mình, thế nhưng sợ người trong thôn đem mình bắt lại, như vậy liền sẽ mang trên lưng tội sát hại mẹ.
Thế nhưng cả khoảng thời gian trôi qua, tôi vẫn không phát hiện vết tích con người, khiến tôi có chút run rẩy. Đây hết thảy quả thực không thể tưởng tượng, mặc kệ trong lòng tôi nhiều nghi hoặc, tôi đi vào nhà mình.
Hình thiết tướng quân dán trên cửa, từ bên ngoài nhìn vào đây chỉ là một ngôi nhà phổ thông, mà mấy ngày gần đây phát sinh nhiều chuyện quỷ dị. Nhà tôi cùng những nhà khác trong làng có chút khác biệt, tôi lại gần định mở cửa, lại phát hiện nhà cửa ở đây cũng không khóa ngoài, mà là khóa từ bên trong.
Tôi thậm chí muốn đi vào trong nhìn một chút, thế nhưng lý trí tôi ngăn lại, hiện tại trọng yếu nhất chính là tra ra cái chết của mẹ tôi, những chuyện kỳ quái này dường như cùng mình không có quan hệ. Bất quá, ai biết được? Ta gần đây đụng phải nhiều chuyện kỳ quái, coi như chuyện lần này có liên quan tới tôi.
Giờ phút này tôi chỉ có thể lựa chọn leo tường để tiến vào nhà mình, cái này có chút châm chọc, tôi vậy mà không thể vào được nhà mình. Tôi từ nhỏ sinh sống ở nông thôn, cũng từng leo lên cây móc tổ chim, cho nên leo tường đối tôi mà nói không tính là việc khó, rất nhẹ nhàng liền đi được vào trong sân.
Đi vào trong sân, tôi tự nhiên mà nhìn về phía nơi đặt quan tài, đương nhiên hiện tại nơi đó đã không có quan tài. Ngay khi tôi nghi thần nghi quỷ, không biết làm sao, âm thanh già nua vang lên:
"Tiểu Lạc, là con sao? Ta nghe tiếng động liền qua nhìn thử."
Tôi dần bình tĩnh lại, phát hiện cái thanh âm kia xuất hiện bên ngoài cửa sổ, dần lấy lại tinh thần. Giọng phát ra là hàng xóm của nhà tôi, Lưu bà bà. Bởi vì từ bé tôi hiểu chuyện, cho nên Lưu bà bà cũng rất yêu thương tôi, nghe bà bà gọi, mặt tôi cũng hòa hoãn xuống.
Tôi đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, tôi liền nghĩ đến cuộc sống ngày bình thường cùng ba mẹ, hốc mắt nhịn không được có chút ướt át. Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải lúc đau buồn, điều chỉnh tâm tình của mình, tìm chìa khóa nhà đi ra khỏi phòng, dù sao Lưu bà bà còn ở bên ngoài.
Đi đến cửa chính nhìn thấy Lưu bà bà vịn gậy chống đứng chờ ở cửa, trên mặt lộ ra một bộ nghi ngờ. Tôi hô một tiếng, trong thanh âm bao hàm kịch liệt, bây giờ có thể nhìn thấy người quen, tâm tình cũng phi thường kích động.
"Lưu bà bà."
Lưu bà bà mang trên mặt nụ cười hiền hòa, ngữ khí hơi xúc động nói.
"Tiểu Lạc, thật là con, quả nhiên con trở về, đứa trẻ số khổ."
Tự nhận bản thân rất kiên cường, mũi chua chua, nước mắt nhịn không được chảy xuống, gần đây một hệ liệt biến cố xảy ra. Lưu bà bà là người duy nhất đối tôi mỉm cười . Bất quá, nháy mắt liền bị lý trí áp chế, tôi cũng phát hiện Lưu bà bà nói đến vấn đề.
Số khổ? Tôi cảm thấy phi thường may mắn, có phụ mẫu yêu thương, có bằng hữu tốt, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, tôi không có gì không thỏa mãn. Lưu bà bà trước kia cũng sẽ không nói lời này, chẳng lẽ bà bà biết cái gì? Nếu thật là tôi liên lụy ba mẹ, bà bà tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng đối mặt với tôi. Còn Thanh Thanh lại vì cái gì nói là tôi hại chết mẹ mình? Thanh Thanh là người tôi tin tưởng nhất.
Ngay khi tôi còn trầm tư, Lưu bà bà mở miệng nói:
"Tiểu Lạc, bớt đau buồn, người chết không thể sống lại, nhưng con người thì cần phải sống. Ta nghĩ ba mẹ con cũng không hi vọng nhìn thấy con sống khổ sở như vậy."
Tôi hỏi dò, tôi muốn xác thực tin sự tình.
"Lưu bà bà, đây rốt cuộc là chuyện gì ?"
"Con vừa đi dì con liền đến, mẹ con lại đột nhiên bạo bệnh qua đời, ta nghĩ hẳn là dì con thông báo để con trở về."
Lưu bà bà thở dài một tiếng nói:
"Dì con không cùng con trở về sao? Mẹ con chính là tỷ muội của cô ta mà."
Dì? Tôi nào có dì, từ nhỏ đến lớn liền chưa nghe mẹ nói trong nhà có thân nhân, huống chi là tỷ muội. Chỉ có ba có một người em trai sống trong thành thị, chỉ là ngẫu nhiên có liên lạc điện thoại, thật lâu mới một lần trở về.
Lần trước trở về tôi đều quên là lúc nào, tựa như lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đối thúc thúc ấn tượng rất nhạt, gần như chỉ nhớ rõ một chút hình dáng.Không đúng, tôi hiện tại dường như không nên suy xét sự tình về người dì không quen biết này, vì sao Lưu bà bà nói tôi đi ra ngoài?
Lưu bà bà không chú ý mặt tôi không ngừng biến hóa, phối hợp nói dông dài:
"Con nói xem mẹ con còn tốt như vậy, làm sao lại đột nhiên xảy ra chuyện? Thật chẳng lẽ chính là. . ."
Lưu bà bà nói đến đây, trên mặt lộ ra một tia thần sắc kinh khủng, vội vã nói:
"Nha đầu, chúng ta đi vào rồi nói, ngoài cửa không sạch sẽ."
Tôi rất hiếu kì, chẳng qua không đợi tôi đặt câu hỏi, bà bà liền lôi kéo tôi đi vào trong sân, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi có chút tò mò hỏi.
"Lưu bà bà, vừa rồi ở ngoài cửa có vẻ giống như đang sợ cái gì? Chẳng lẽ ngoài cửa có cái gì sao?"
Lưu bà bà sắc mặt không ngừng biến hóa, sau một hồi lâu, mới thở dài một hơi:
"Nha đầu, con không phải rất muốn biết nguyên nhân cái chết của mẹ con sao? Vậy ta hôm nay liền nói cho con biết. Aiz, nghiệp chướng."
Ánh mắt tôi sáng lên, hiện tại mặc dù muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng chỉ quan tâm duy nhất nguyên nhân cái chết của mẹ, về phần Thanh Thanh nói là tôi hại chết mẹ, tôi kiên quyết không tin, tôi không có khả năng làm ra loại sự tình này, mà ngày đó mẹ tôi ép tôi mặc hỷ phục, bà ấy vẫn còn sống . Lưu bà bà trên mặt biểu lộ phức tạp, giống như hoảng sợ, giống như tiếc nuối.
"Ba mẹ con là đụng phải yêu nghiệt."
Không chờ tôi đặt câu hỏi, tiếp tục nói:
"Ngày thứ hai sau khi mẹ con qua đời, dân làng mang theo một bà đồng cùng một đám người đến nhà con."
"Ta khi đó biết được mẹ con qua đời ba con mất tích, ta rất hiếu kì, hàng xóm như ta cũng không biết mẹ con chết, thôn trưởng làm sao biết nhanh như vậy? Hơn nữa còn mang nhiều người như vậy."
Bà bà chậm rãi nói:
"Trong nhà con tập hợp rất nhiều người, thôn trưởng mới nói ra ngọn nguồn, nguyên lai bởi vì bà đồng tính ra nhà con xuất hiện yêu nghiệt, mà mẹ con cũng bị yêu nghiệt hại chết ."
"Yêu nghiệt?"
Tôi tự mình lẩm bẩm, lúc ấy Thanh Thanh nói thế ý là tôi giết chết mẹ mình, thôn trưởng muốn tới bắt tôi? Chẳng lẽ bọn họ nói yêu nghiệt là. . .Lưu bà bà nói xong sắc mặt của tôi triệt để biến hóa:
"Mặc dù bà đồng cũng không nói đến yêu nghiệt là ai, nhưng cũng ám chỉ cho tất cả mọi người biết tôi chính là yêu nghiệt."
Tôi run rẩy hỏi, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe bà bà chính miệng nói.
"Người trong thôn kia đều tin?"
Lưu bà bà sắc mặt nặng nề nhẹ gật đầu:
"Thôn trưởng không biết con ở đâu, cho nên một mực phái người bốn phía lục soát, con bây giờ không nên trở về. Tiểu Lạc, con vẫn là mau chóng rời đi đi."
"Lưu bà bà, chẳng lẽ bà cũng cho là con là yêu nghiệt sao?"
Sắc mặt của tôi rất bình tĩnh, bởi vì nghĩ đến lần trước thôn trưởng bắt tôi, tôi liền biết đáp án, chỉ là ôm lấy một tia hi vọng thôi.
"Đứa nhỏ ngốc."
Bà bà nở nụ cười:
"Ta nhìn con lớn lên, ta còn không hiểu rõ sao? Chẳng qua lão bà ta thấp cổ bé họng, những người kia chỉ tin tưởng bà đồng."
Trong lòng ấm áp, cảm giác được người tín nhiệm thật rất không tệ:
"Cám ơn bà, bà bà vì cái gì con phát hiện trong thôn không có bất kỳ ai? Bình thường luôn rất náo nhiệt."
Lưu bà bà sắc mặt lộ ra nụ cười chế nhạo:
"Còn không phải cái bà đồng nói con mang đến tai nạn, khiến mọi người ở trong nhà không mở cửa, một tuần lễ mới có thể ra ngoài, không thì liền sẽ đưa tới yêu nghiệt, kết quả liền sẽ giống mẹ con."
"Lưu bà bà , còn bà làm sao?"
Tôi không hiểu hỏi:
"Là bởi vì bà không tin có yêu nghiệt sao? Thế nhưng bà đồng rất có uy tín, người trong thôn đều nghe theo."
"Lão bà tử ta đất đã chôn nửa thân người, thì sợ gì yêu nghiệt."
Bà bà không quan trọng cười cười. Chẳng qua nhìn nét mặt bà hiển nhiên không giống lời bà nói, đối với yêu nghiệt vẫn có chút kiêng kị.Trong lòng tôi có chút sáng tỏ, bà đồng đoán chừng với thôn trưởng là cùng một bọn, mục đích của bọn họ hẳn chính là bí mật của gia đình tôi, bọn hắn nói tôi là yêu nghiệt cũng đồng dạng mục đích này.
Tôi căn bản không tin tưởng cái gì là yêu nghiệt, mặc dù chính mình hiểu rõ tình huống cùng người khác không giống, tôi không có dì, mẹ cũng là hôm trước mới chết, không phải chết nhiều ngày.
"Đúng, Lưu bà bà, Thanh Thanh đâu? Mấy ngày nay bà có thấy cậu ta không?"
Nghĩ đến lần trước Thanh Thanh hứa an táng mẹ tôi nhưng lại không thấy, nhịn không được hỏi bà bà một chút. Thanh Thanh cùng tôi là bạn tốt, bà bà là hàng xóm tự nhiên sẽ nhận ra.
"Thanh Thanh là ai?"
Lưu bà bà lộ ra tia nghi ngờ rõ ràng không có ấn tượng, dường như là lần đầu tiên nghe được. Trong lòng tôi hơi hồi hộp, bà bà không nhớ ra Thanh Thanh? Tôi nhớ rất rõ ràng trước kia bà còn cho hai chúng tôi hai cái kẹo. Cười tủm tỉm sờ qua tóc Thanh Thanh. Tôi có chút vội vàng nói.
"Nghiêm Thanh Thanh, bà quên rồi sao? Cậu ấy thường xuyên đến tìm con chơi, tháng trước bà còn qua cho chúng con bánh kẹo."
Rất hiển nhiên, bà coi tôi bị áp lực quá lớn, tinh thần thất thường, thế nhưng hết thảy đều là thật, chẳng lẽ cùng tôi chơi đùa mười mấy năm, Thanh Thanh căn bản không tồn tại? Thế nhưng liên quan tới ký ức Thanh Thanh, vẫn luôn ghi tạc trong đầu tôi.
"Nha đầu, con nhớ lầm."
Lưu bà bà an ủi tôi vài câu, liền run run rẩy rẩy rời đi đi, tôi đi ra cửa, lần nữa đem đại môn khóa lại, không muốn lưu lại một chút manh mối, để thôn trưởng biết tôi đã từng trở lại. Trong thôn bình thường nhiều người như vậy, coi như lần này bởi vì bà đồng mọi người ở trong nhà không ra khỏi cửa, nhưng thôn trưởng và những người kia vì cái gì không đi đến Miếu Nhân Duyên tìm tôi? Lần trước tôi chạy trốn cũng là hướng Miếu Nhân Duyên.
Nghĩ mãi không rõ, lần nữa đi vào trong phòng, lần này tôi đi vào phòng ba mẹ. Sau khi vào cửa, lông mày của tôi nhíu chặt, gian phòng rất loạn, rất rõ ràng bị người khác lục soát qua, mà lại không có thu thập một chút, có thể thấy được người kia không kiêng nể gì cả.
Tôi nhìn thấy đồ dùng ba mẹ khi còn sống đã dùng qua, trong lòng có chút chua xót. Tôi cũng không đoái hoài tới những người kia có dụng tâm gì, chậm rãi thu lại gian phòng. Tôi thu thập giường chiếu liền phát hiện một vật kỳ quái.
"Đây là cái gì?"
Là một tấm giấy mỏng, phía trên dường như viết một vài thứ.