Chương 5: Sinh nhật vui vẻ
'Anh ấy làm gì mà bí mật quá vậy?' - Tĩnh Thanh thầm nghĩ trong lòng. Anh đi đến phòng giáo viên. Thấy cửa đóng lại khác thường mỗi ngày liền nhẹ nhàng đẩy ra thì bỗng... “Bùm, bùm, bùm”.
Tiếng pháo, tiếng bong bóng nổ, tiếng vỗ tay cười nói rộn ràng của các thầy cô khác làm anh một phen rất bất ngờ. Chưa kịp hiểu ra điều gì thì xung quanh vang lên tiếng hát. “Happy birth day to you, happy birth day to you, happy birth day to you...”
Ở bên ngoài từ từ đi vào, Tuấn Minh cầm chiếc bánh kem đã được thắp nến sẵn.
Không khí trong căn phòng lúc này bao trùm một màu ấm áp trong ánh nến lung linh, vàng hoe lập lòe cháy. Tuấn Minh đặt chiếc bánh kem trên bàn, ở trước mặt Tĩnh Thanh. Mọi người cùng nhau hát bài “Chúc mừng sinh nhật” dành cho thầy giáo dạy Toán mới của trường.
Nhìn dòng chữ trên chiếc bánh kem, lúc này Tĩnh Thanh mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Trước giờ, ngoại trừ lúc cha mẹ anh làm thôi nôi cho anh thì hằng năm vào ngày này Tĩnh Thanh cũng không để ý. Anh chỉ biết đi học rồi đi làm, khi nhớ ra thì cũng đã muộn, nó đã trôi qua từ ngày nào rồi.
Hôm nay nhìn thấy mọi người tổ chức sinh nhật cho mình, trái tim Tĩnh Thanh bỗng rung động, tâm trạng xúc động mạnh mẽ. Không muốn nhớ lại nhưng những hình ảnh lúc trước cứ kéo tới trong đầu anh.
Lúc ấy, khi đến sinh nhật, anh cũng chỉ nhận được lời chúc mừng từ một vài người bạn qua tin nhắn. Do cái tính hay ngại với người lạ làm cho anh có rất ít bạn. Đa số họ cũng chỉ là những người cùng lớp, quen biết nói chuyện vài câu chứ cũng không có ai thật sự là tri kỉ. Anh chưa một lần đón sinh nhật đúng nghĩa.
Ngay lúc này, Tĩnh Thanh nghĩ ngợi nhiều thứ. Cảm xúc trong anh cứ thế tuôn trào như thác rồi vỡ òa trong hạnh phúc. “Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
“Ô hay Tĩnh Thanh sao lại khóc thế này? Hôm nay là sinh nhật em mà, phải vui lên chứ.” - Cô Dung cũng sụt sùi theo, đến xoa vai Tĩnh Thanh.
Các thầy cô lần lượt thay nhau chúc mừng. Cuối cùng đến lượt Tuấn Minh. “Chúc em luôn mạnh khỏe và hạnh phúc trong cuộc sống.” - Nói xong liền kéo người qua ôm vào. “Chúng tôi ở đây luôn coi em là người một nhà vậy. Hãy cứ vui vẻ nhé.”
Tĩnh Thanh nghe thế thì cảm động vô cùng. Anh nhìn Tuấn Minh và mọi người với ánh mắt rưng rưng.
Lãm Văn thấy bầu không khí trầm buồn lúc này liền đến tách hai người đó ra. “Thôi được rồi. Tiết mục chúc mừng đến đây kết thúc.”
“Đúng rồi Tĩnh Thanh, em mau qua đây ước đi nào.” - Cô Loan kéo tay Tĩnh Thanh đi đến trước chiếc bánh.
Tĩnh Thanh đan hai bàn tay vào nhau để trước mặt rồi nhắm mắt sau đó nhanh chóng thổi nến.
“Tĩnh Thanh em cắt bánh đi. Chị đợi cái này mãi.” - Cô Loan hào hứng nói đến.
“Trông chiếc bánh ngon quá, em cắt cho chị miếng có hình con thỏ đó nhé.” - Ánh mắt cô Dung sáng lên, chỉ vào chiếc bánh kem.
Tĩnh Thanh cẩn thận chia bánh ra từng phần đưa cho mỗi người. “Của chị đây ạ.”
“Nhìn ngon quá, cảm ơn em.”
Đôi mắt cô Mai long lanh, mỉm cười nhìn chăm chăm Tĩnh Thanh. “Của chị nữa.”
“Đây, của chị.” - Tĩnh Thanh mỉm cười đưa dĩa bánh đến.
Anh đem miếng bánh cuối cùng đưa đến cho Tuấn Minh. “Hôm nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Tuấn Minh lấy cái bánh ăn một miếng rồi ngước nhìn ai kia mà trêu trọc. “Hồi nãy tôi thấy em khóc hả? Đúng là “mít ướt” mà.” - Vừa nói anh vừa quệt một miếng kem lên mũi đối phương.
Tĩnh Thanh bị bất ngờ nhưng nhanh kịp phản ứng cũng lấy một ít bánh trét lên mặt Tuấn Minh.
“Chơi dơ quá nha.” - Tuấn Minh nghiêng người tránh né bàn tay của ai kia.
Các thầy cô bình tĩnh dạt qua một bên vừa ăn bánh vừa xem hai người họ chơi trò 'con nít'.
***
6 giờ chiều, mặt trời đã dần lặn hẳn.
"Chị về trước nha Tĩnh Thanh." - Nói xong, cô Mai lấy túi rồi đi thẳng ra cửa.
Lãm Văn cũng nhanh chóng đi sau đó. “Tôi cũng về đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé.”
“Em cảm ơn mọi người nhiều, về cẩn thận ạ.”
Tất cả đều lần lượt ra về duy chỉ Tuấn Minh vẫn còn ngồi trong phòng.
“Sao anh chưa về nữa?” - Tĩnh Thanh tò mò.
“Ở lại giúp em một tay.”
“Không sao đâu, chỗ này em dọn một chút là xong rồi.”
“Thật không? Vậy tôi ngồi đây làm giám sát.” - Tuấn Minh nói xong liền cười trêu. “Mau lau dọn đi, làm không xong thì đừng hòng về.”
'Sao nghe giống de dọa quá vậy?' - Tĩnh Thanh có chút sợ, nhanh chóng dọn cho xong để còn được về.
Tuấn Minh thấy vẻ mặt gấp gáp kia liền bật cười. “Được rồi được rồi. Làm từ từ thôi. À, hôm nay tôi lười đi bộ về rồi, cho tôi đi ké xe về được không?”
Tĩnh Thanh nghe được liền trố mắt nhìn.
Thấy vậy, Tuấn Minh bậm môi nói tới. “Sao đây, không muốn chở tôi về à?”
“Dạ không, làm gì có.” - Tĩnh Thanh vội lắc đầu, tiếp tục lau bàn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương một cái. - 'Mình không nghe nhằm chứ? Anh ấy chủ động kêu mình chở về. Không lẽ… không đâu. Chắc anh ấy không muốn đi bộ về thật.'
Đang nghĩ thì cái giẻ lau trên tay Tĩnh Thanh đã bị Tuấn Minh giật lấy lúc nào không hay. “Em lau như vậy thì biết chừng nào mới xong, để tôi. Mau qua dọn cái kia đi.”
Tuấn Minh làm có vẻ rất nhanh, chỉ ít phút cái bàn đã sạch sẽ. Anh thong thả ngồi xuống nhìn Tĩnh Thanh dọn rác. “Tĩnh Thanh này, sao chỉ thấy em đi mỗi xe đạp vậy?”
“À, cái này… nói ra anh không được cười em đấy.”
Tuấn Minh gật gật đầu, chăm chú nhìn Tĩnh Thanh với ánh mắt mong đợi.
“Thật ra là… em không biết chạy xe máy.”
Tuấn Minh ném lên người Tĩnh Thanh ánh mắt nghi ngờ. Khi thấy vẻ mặt đáng thương kia, anh không nhịn được mà phụt cười. "Lớn như vầy rồi mà chưa biết chạy xe. Thiệt hay đùa đây?"
“Biết ngay là anh sẽ cười mà.” - Mặt Tĩnh Thanh vừa đỏ vừa phồng lên.
“Đừng giận chứ, hôm nào sẽ dạy em lái xe.”
“Thiệt à?”
“Sao lại không?”
“Vậy cảm ơn anh trước nhé.” - Tĩnh Thanh có chút vui, nhanh tay quét miếng rác cuối cùng rồi đổ đi. “Xong rồi, giờ mình về thôi.”
Tuấn Minh đứng dậy vươn vai, đi lấy cái cặp của mình. “Mau đi về nào.”
Tuấn Minh nhanh chóng leo lên yên ngồi, chủ động choàng tay qua eo Tĩnh Thanh. “Cho mượn lưng em dùng tạm nhé. Đến nơi thì gọi tôi dậy.”
Trái tim Tĩnh Thanh bỗng đập loạn. Anh bất ngờ đến ngây người, khẽ nói tới. “Dạ được.”
Tĩnh Thanh từ tốn đạp xe đi. Anh cảm nhận được sức nặng cũng như từng hơi thở của Tuấn Minh đang phả trên lưng mình.
Anh thầm nghĩ. 'Thầy Tuấn Minh hôm nay có cái gì đó rất kỳ lạ.'
Tuấn Minh nhắm mắt để đó. Anh ôm siết cái eo nhỏ trong tay, trong lòng bỗng thấy nao nao lạ thường.
Bánh xe lăn dần đều trên con đê, khung cảnh lúc này được phủ lên một màu vàng cam ấm áp của mặt trời lúc xế chiều. Hai người cứ thế yên tĩnh chở nhau về tận nhà.